Lí Tâm Di thật kinh ngạc. Thì ra người này trước cùng Đình Nho xem mặt, anh họ Dương từng nói qua bác gái sắp xếp Đình Nho xem mặt nhưng….có bệnh là có ý gì?
Kỉ Đình Nho quan sát Liêu Nhã Văn. “Đừng ở đây nói hươu nói vượn, nàng là đối tác của ta.”
“Đối tác?” Nàng nhìn. “Một chút cũng không giống, ngươi nhìn nàng có điểm thẹn thùng khi ăn cơm, rõ ràng là xem mặt. Như thế nào, có ý với nàng? Sợ ta sẽ phá hỏng?”
“Mời ngươi đi cho.” Hắn trợn mắt yêu cầu.
Liêu Nhã Văn không để ý hắn đang tức giận. Nghĩ lại trước đây đối xử như thế nào với nàng, đi xem mặt hắn dùng thái độ lạnh nhạt, dù nàng gọi cho hắn thì hắn cũng từ chối, sau nàng mới biết mình không phải người đầu tiên bị hắn từ chối, hắn đối với những người xem mặt trước đây cũng như thế.
Nếu không thật lòng muốn đi xem mựat thì sẽ không đùa giỡn người khác, vì sao nàng vô duyên vô cớ bị nhục nhã? Sau nàng mới biết bạn gái cũ của hắn là người mập nhưng hắn lại bị đối phương nói chia tay.
“Vị tiểu thư này, tôi nói với cô Kỉ Đình Nho không có khả năng có ý với người khác bởi vì hắn có đam mê biến thái, còn yêu người béo nhưng lại là loại người rất béo!”
Lí Tâm Di vừa nghe liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé, không rõ vì sao người này lại nói hắn như thế. Đình Nho mới không biến thái cũng không phải có bệnh mà bởi vì hắn có khả năng đặc biệt nên trước kia mới cùng nàng một chỗ.
“Cô a, nên đi nhanh lên, không cần cùng loại người biến thái yêu người béo lại ở cùng một chỗ.” Nhìn người nào đó nét mặt khó coi Liêu Nhã Văn cười sung sướng khi người khác gặp hoạ.
“Lí tiểu thư chúng ta đi thôi….”
“Hắn mới không phải người biến thái!”
Cùng lúc Kỉ Đình Nho mở miệng thì Lí Tâm Di cũng nói. Nàng thật sự tức giận, không biết vì sao lại chửi mắng Đình Nho như vậy?
“Ngươi lại không biết hắn như thế nào có thể tuỳ tiện phê bình hắn! Hắn không có bệnh cũng không biến thái, hắn là người tốt!” Nàng thật sự tức giận, rốt cuộc không nghe nổi nữa.
“Ngươi đang nói cái gì?” Liêu Nhã Văn đột nhiên bị chỉ trích cảm thấy khó chịu. “Ngươi cho là ngươi thay hắn nói chuyện thì hắn thực sự sẽ thích ngươi sao? Không có khả năng!”
“Ta chỉ nói đúng sự thật thôi.”
“Thật là một người ngu xuẩn, ngươi cứ chờ bị hắn đá đi!” Không có kết quả nàng mong muốn mà ngược lại còn bị người ngu xuẩn phản bác, nàng tức giận xoay người đi.
“Thật là như thế nào lại nói người khác như vậy.” Lí Tâm Di nói thầm nhưng khi quay đầu thì phát hiện Kỉ Đình Nho nhìn nàng chằm chằm, lòng của nàng xao động. Xong rồi, nàng vừa mới làm cái gì? Hắn sẽ không nhận ra nàng đi?
Nàng vừa rồi quá bực mới có thể quên đi chính mình bây giờ không phải bạn gái của hắn.
Đang lúc Lí Tâm Di lo lắng hết sức thì Kỉ Đình Nho lại nở nụ cười tươi, thật vui vẻ làm nàng không khỏi hoang mang.
“Kỉ tiên sinh, anh……..” Đang cười cái gì?
Hắn thu hồi nụ cười nhưng khoé miệng vẫn còn ý cười. “Thật có lỗi, không phải tôi cười cô mà là làm cho ta nhớ tới một người. Ta còn nhớ rõ khi học tiểu học thì có bạn nam nói ta thật xấu, thật đáng ghét thì kết quả có một bạn nữ thay tôi nói chuyện, nói với người kia tôi là người tốt.”
“Phải không?” Lí Tâm Di cứng ngắc cười. Lúc học tiểu học có chuyện này sao? Nàng đã quên.
“Nói thật thì tôi không nghĩ cô sẽ giúp tôi nói, cám ơn.” Hắn vốn tưởng rằng nàng chán ghét hắn bởi vì khi gặp mặt thì nàng giống như đang tránh né hắn.
“Không cần khách khí, tôi chỉ là không chịu được người khác mắng chửi.”
“Thật ra tôi không sao cả bởi vì những lời này tôi đã nghe qua mấy trăm lần rồi.”
“Có nhiều người chửi như vậy sao?” Nàng thật kinh ngạc.
“Cũng không hoàn toàn như vậy, như lời Liêu Nhã Văn nói bạn gái trước của tôi có thân hình mập mạp, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu người hỏi vì sao tôi thích nàng? Thậm chí có người nói thẳng là tôi có bệnh, đã thành thói quen rồi.”
Lí Tâm Di kinh ngạc ngơ ra. Bây giờ nghĩ lại thì trong quá trình học thì thường xuyên nghe thấy có người nói mắt hắn có vấn đề thậm chí có người nói hắn có bệnh chính là Giai Ny nhưng hắn chưa bao giờ oán giận nàng, luôn bình thản thừa nhận.
Hắn vì sao phải làm vậy? Nếu chia tay sớm với nàng không phải là tốt sao….
“Cô làm sao vậy? Đã bị ảnh hưởng? Nếu không chúng ta đến nhà hàng khác ăn.”
“Tôi không sao.”
Lúc này người phục vụ vừa đưa thức ăn tới, hai người cũng tạm thời dừng đề tài.
Bắt đầu dùng bữa, có lẽ Kỉ Đình Nho không muốn phá hỏng tâm tình lúc ăn nên cố ý nói sang vấn đề khác, nói về công việc.
Lí Tâm Di nói một câu nhưng không đáp, nhìn hắn nàng cảm thấy đau lòng, nàng nói ra lời chia tay sau đó bỏ đi cũng là muốn hắn tìm được hạnh phúc thật sự mà không giống bây giờ, bị đối phương xem mặt nói hắn có bệnh.
Dùng bữa xong hai người đi ra khỏi nhà hàng.
“Kỉ tiên sinh, cám ơn bữa trưa của anh.” Lí Tâm Di mỉm cười nói lời cám ơn.
“Không cần khách khí….tôi đưa cô về khách sạn luôn.”
“Không cần.” Lúc này ánh mắt của nàng nhìn phía trước, lòng hơi căng thẳng. “Tôi còn chút việc.”
“Phải không? Vậy hẹn gặp lại.”
“Vâng, gặp lại.”
Hướng Kỉ Đình Nho nói xong, Lí Tâm Di xoay người có chút lo lắng đi về phía trước thì phát hiện có một con chó nhỏ ốm yếu đang nằm trên vỉa hè, cả người thật bẩn mà cũng thật gầy yếu, nhưng nhìn thân hình thì chắc nó chưa đầy một tuổi.
Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ vào thân nó, nó thật ngoan, xem ra có người nuôi nhưng không biết là bị vứt bỏ hay đi lạc đường nhưng nếu một chú chó khi rời xa chủ nhân thì rất khó sinh tồn trong thành phố.
Trước kia nàng từng giúp cậu ở bệnh viện, trước mắt nàng đơn giản kiểm tra chú chó một chút, không có vết thương nhưng vẫn nên mang tới bệnh viện để kiểm tra xem có bệnh gì, nàng vội cởi áo khoác bên ngoài ra, bao quanh nó, đem nó bế lên rồi đi gọi taxi để tới bệnh viện thú y, kết quả khi nàng vừa cởi áo khoác ra thì phát hiện Kỉ Đình Nho đứng ngay ở sau.
“Cô sao đấy….”
“Muốn đưa nó tới bệnh viện sao? Lên xe tôi đi!”
Kỉ Đình Nho gọi điện thoại cho trợ lý bảo tìm địa chỉ bệnh viện thú ý gần đây rồi lập tức lái xe đi.
Bác sĩ kiểm tra xong nói chú chó có bệnh nhưng không quá nghiêm trọng, bởi vì đi lạc quá lâu mà thân thể suy yếu, cần ở bệnh viện để theo dõi.
Nghe được chú chó nhỏ không có việc gì, Lí Tâm Di lúc này mới yên tâm, sau khi thanh toán tiền còn nhờ bác sĩ đăng thông báo xem có thể tìm lại chủ hoặc tìm được chủ nhân mới.
Chờ nàng đi ra khỏi bệnh viện thì phát hiện Kỉ Đình Nho vẫn chưa đi, nàng chậm rãi bước tới xe hắn.
Vừa nãy hắn đưa nàng tới bác sĩ chữa trị cho chú chó nhỏ, nàng không muốn làm mất thời gian của hắn nên bảo hắn về trước, không nghĩ hắn vẫn còn ở đây, đã hơn nửa tiếng.
“Kỉ tiên sinh, sao anh vẫn còn ở đây?:
Kỉ Đình Nho xuống xe, “Con chó không có việc gì chứ?”
“vâng, không có việc gì nhưng phải ở lại viện theo dõi, ta cũng nhờ bệnh viện tìm người chủ cho nó.” Lí Tâm Di nói xong. “Sao anh vẫn còn ở đây?”
“Lên xe đi, tôi đưa cô về khách sạn.”
Lí Tâm Di nhìn hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn lên xe.
“Vừa nãy ở nhà hàng tôi không phải nói cô rất giống một người bạn của tôi đúng không? Nàng ấy với cô rất giống nhau, đều có một tình yêu với chó, mèo đi lạc, cũng không nghĩ có bẩn hay không, có bệnh truyền nhiễm hay không, nàng luôn ôm chúng nó tới bệnh viện của cậu nàng, đúng rồi, cậu nàng là bác sĩ thú y.”
Hắn nhìn nàng, không chỉ phong cách mà ngay cả ngữ khí nói chuyện cùng động tác làm cho hắn rất quen thuộc, hắn thậm chí cảm thấy nàng cùng Lí Tâm Di là một người.
Nhưng Michelle Lí như thế nào lại là Lí Tâm Di? Gương mặt cùng ngoại hình các nàng hoàn toàn khác nhau nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy thật phức tạp, đến tột cùng là vì cái gì? Hắn rất muốn biết rõ cho nên hắn không rời đi.
Lí Tâm Di không biết nên nói cái gì.
“Thật ra người kia chính là bạn gái cũ của tôi, tôi cùng nàng qua lại gần hai mươi năm nhưng sau này chúng tôi lại chia tay.” Hắn rất ít khi nhắc tới nàng với người khác huống hồ đối phương là người lần đầu gặp nhưng cùng nàng một chỗ thì lại có cảm giác ấm áp quen thuộc.
“Anh vì bạn gái cũ mới không hề quen bạn gái mới sao?” Thật sự là bởi vì nàng sao? chính là nàng vì tốt cho hắn nên mới……
“Có lẽ cũng có chút ít.” Hắn cũng không phủ nhận. “Nàng là một cô gái tốt, vì tôi mà không ngại gì nhưng tôi lại làm nàng tổn thương, tôi là kẻ tồi tệ cho nên nàng mới lựa chọn bỏ đi.”
Nghe được hắn tự mắng chính mình là kẻ tồi tệ, tim nàng thật đau, không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Vì sao anh lại nói chính mình là kẻ tồi tệ như vậy?”
“Cái gì?” Kỉ Đình Nho run run.
“A, tôi là nói…..” Lí Tâm Di hốt hoảng nuốt nước miếng xuống yết hầu. “Tôi là nói tôi cảm thấy anh không phải là kẻ tồi tệ, còn lái xe chở tôi cùng chú chó nhỏ tới bênh viện.”
“Cám ơn, người nói tôi là người tốt ngoại trừ bạn gái cũ thì cô là người thứ hai.”
Kỉ Đình Nho đưa Lí Tâm quay về khách sạn rồi lập tức lái xe đi nhưng nàng không lập tức trở về phòng mà đứng ở cửa khách sạn nhìn xe hắn rời đi, cúi đầu thở dài....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ