XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Một sáng mùa hạ, chị Hoàng Anh hẹn gặp tôi. Đứng bên bờ hồ nhìn những cành liễu nở hoa rực rỡ rủ xuống mặt nước, tôi lặng lẽ không hề nhìn chị.

-Chị xin lỗi! Chị sắp ra trường rồi và chị muốn nói với em điều này. Người anh Phong yêu là em, An ạ! Tai nạn của anh ấy xảy ra khi anh ấy làm rơi chiếc vòng em tặng và cố tìm cách lấy lại. Chị không muốn biến thành kẻ tội đồ. Chị mệt mỏi quá rồi. Chào em!

Một lần nữa, mặt đất quay cuồng dưới chân tôi. Tại tôi? Tại tôi ư? Sao tôi lại tặng anh chiếc vòng này làm gì? Sao anh ngốc thế? Chiếc vòng của tôi không bằng tính mạng của anh ư? Phong ơi! Em xin anh! Anh xuất hiện đi được không? Nói với em tất cả chuyện này chỉ là một trò đùa thôi. Nói với em là anh chỉ chơi trốn tìm với em thôi. Chính em đã hại chết anh ư? Là em thật sao?

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá trên sân trường, nước mắt có ngăn thế nào cũng không ngừng chảy ra. Người tôi yêu nhất, người tôi mong sẽ bình yên trở về, lại vì tôi mà không thể về được nữa. Ông trời sao bất công thế? Sao không để tôi chết thay anh? Sao lại để tôi gặp anh và làm cái việc ngu ngốc này chứ? Nếu thời gian có quay lại, tôi sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi trường này. Tôi tình nguyện không được gặp anh, còn hơn như bây giờ…

Sự xuất hiện của người cũ

Tôi theo mẹ tới nhà một người bạn. Mẹ tôi là bác sĩ tâm lí. Nghe nói con gái bạn của mẹ đang bị chứng trầm cảm. Cô bé bị đả kích khá lớn trước cái chết của bạn mình. Ngày nào cô bé cũng khóc, rồi không chịu nói chuyện với ai cả. Mẹ cô bé rất lo lắng nên đã gọi cho mẹ tôi. Trong khi mẹ tôi nói chuyện thì tôi đi ra phía trước nhà, ở đó có một cái xích đu. Tôi ngồi lên, hướng mặt về phía cửa sổ trên căn gác. Có lẽ đó là phòng của cô bé đó. Cô ấy ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài, ánh mắt vô hồn. Tôi ngỡ ngàng. Cô bé vô cùng dễ thương. Và hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi nhưng không nhớ ra. Tôi mỉm cười thật tươi. Chợt, cô bé giật mình, lùi vào trong, gương mặt tỏ ra hoảng hốt. Trên đường về, tôi hỏi mẹ:

-Con gái bạn mẹ thế nào rồi ạ?

-Con bé tên An con ạ! Kể cũng buồn, con bé xinh xắn thông minh là thế, ấy vậy là sau cái chết của một cậu bạn hình như rất thân, con bé trở nên như thế. Lúc nào nó cũng nghĩ mình đã gây ra cái chết đó. Tạm thời, mẹ cũng chưa biết làm cách nào để chữa! – Mẹ tôi khẽ thở dài.

Lần thứ 2, tôi vẫn đi theo mẹ. Tôi gặp An đang ngồi ở xích đu trước nhà. Thật lạ, cô bé mỉm cười, chạy đến bên tôi. Cả tôi lẫn mẹ và bác gái đều ngạc nhiên. Trông An không có vẻ gì đang bệnh cả. Nhưng khi An cất tiếng hỏi, thì tôi mới chợt hiểu ra vấn đề:

-Anh Phong, anh về rồi, anh đừng đi nữa nhé!

-À… ừ… - Tôi nhìn mẹ, cầu cứu. Mẹ ra hiệu cho tôi cứ ở lại nói chuyện với cô bé rồi cùng bác gái vào nhà.

Tiếp xúc nhiều với An, tôi thấy cô bé cực kì thông minh và lanh lợi. Nếu không phải cô ấy cứ gọi tôi là Phong, thì chẳng ai nghĩ cô ấy đang bị bệnh. Sau một thời giạn quen dần và cũng được sự cho phép của mẹ lẫn gia đình An, tôi đến chơi với An mỗi ngày. Có lẽ đó là liều thuốc tốt nhất để chữa căn bệnh này. Tôi đưa An ra ngoài, đến trường, đến những nơi quen thuộc. Tôi không hiểu rõ lắm việc mình đang làm có tác dụng gì, nhưng tôi biết chỉ cần An vui là đủ. Một lần, tôi chợt chú ý đến chiếc vòng An đang đeo ở cổ tay. Tôi định tháo nó ra thì An hét lên:

-Đừng đụng vào nó, nếu không anh sẽ chết đấy!

Tôi ngỡ ngàng nhìn An. Cô bé chợt khựng lại. Hình như cô bé đang nghĩ điều gì đấy. Rồi An lặng lẽ mân mê chiếc vòng. Sau cùng, cô bé nhẹ nhàng:

-Em muốn về nhà!

Tối hôm ấy tôi kể cho mẹ nghe sự việc. Mẹ bảo tôi tả lại hình dáng chiếc vòng đó. Đó chỉ là một sợi dây, xâu những hạt gỗ rất dễ thương.

-Hình như con cũng có một cái như thế đấy!

Rồi mẹ lấy từ trong tủ ra. Thật trùng hợp, cái vòng của tôi giống y hệt cái mà An đeo. Đây là cái vòng mà một cô bé đã tặng tôi lúc tôi cứu cô ấy khỏi vụ tai nạn. Chuyện xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi, tôi thậm chí còn không nhớ là mình có nó. Vậy, có lẽ nào, An chính là cô bé đó? Trên đời này có chuyện trùng hợp đến thế sao? Dù có chút suy nghĩ, tôi vẫn đeo chiếc vòng lúc gặp An ngày hôm sau. Quả nhiên, nó có tác dụng đặc biệt. Khi ánh mắt An chạm phải chiếc vòng, mặt cô bé biến sắc. Cô bé lẩm bẩm:

-Anh Phong! Sao anh có cái vòng này? Trên tay em vẫn còn cái em tặng cho anh, cái này em đã tặng cho cậu bạn cứu em mà. Anh đã gặp cậu ấy ư? Không thể có chuyện trùng hợp thế. Vậy thì tại sao anh lại có nó? Anh đã đem trả lại chiếc vòng cho em. Không, chị Hoàng Anh đưa cho em. Chị ấy bảo anh chết… vì em. Không, em không tin! Em không tin!...

An ôm đầu, lẩm bẩm rồi khóc nấc lên. Cả nhà lo lắng khi thấy biểu hiện của An như vậy. Mẹ tôi muốn tiêm cho An một liều thuốc an thần, nhưng không ai chạm vào được cô bé. An nắm chặt tay tôi, khóc và nói những điều tự trách mình không ngớt. Cô bé bắt đầu hoảng loạn. Tôi ôm chặt An, để cho An khóc rồi lả đi. Hôm sau, tôi đến thăm An. Giờ thì tôi đã có thể khẳng định chắc chắn rằng An chính là cô bé năm xưa. Nhưng tôi không còn đeo chiếc vòng đó nữa. Cả chiếc vòng của An, bác gái cũng đã cất đi. Có lẽ không cần thiết phải gợi lại cho cô bé kí ức đau buồn nào.

-Anh là ai? – An hỏi tôi khi thấy tôi cạnh giường cô bé.

Tôi mỉm cười.

-Là bạn của em!

-Anh có nụ cười rất giống anh ấy!

Tim tôi thắt lại. An vẫn chưa quên Phong.

-Chiếc vòng của em đâu? Mẹ em vứt đi rồi phải không? Thế cũng tốt!

-Phong… là gì của em?

-Anh ấy… - Nước mắt An trào ra - … là người mà em còn chưa kịp tỏ tình. Em đã hại anh ấy! – Rồi An bật khóc.

Tôi vội vàng nắm chặt tay An, sợ cô bé lại như hôm qua. An khóc rất nhiều, nhưng đã bình tĩnh lại.

-Em không sao đâu, anh thả tay em ra đi!

Bác gái vào phòng, thấy An đã tỉnh lại, bà ôm chầm lấy An.

-Mẹ! Con muốn ra ngoài! Mẹ đừng lo, con không sao nữa đâu, nhưng con cần làm một việc. Mẹ đưa chiếc vòng cho con đi.

Bác gái miễn cưỡng đưa cho An chiếc vòng.

-Anh đi cùng em nhé! – An quay nhìn tôi.

Tôi đưa An tới trường, nơi lần đầu tiên Phong hỏi An hội trường A ở đâu mặc dù Phong biết tỏng là nó chỉ cách một tầng lầu. An kể nhiều về Phong. Ví như Phong thích uống café cho thêm một chút đường, một chút thôi. Ví như ba lô Phong luôn có ô mai dành riêng cho An. Ví như nụ cười của Phong khi nói: “Xin chào!” đủ để làm một ngày u ám trở nên thật đẹp. Tôi kiên nhẫn ngồi nghe An nói. Rồi cô bé bật khóc:

-Anh biết không? Em nhớ anh ấy vô cùng. Anh ấy là người đầu tiên làm bạn với em, giúp em bớt lạc lõng ở nơi này. Nhưng cuối cùng, chính em lại là người gây ra cái chết của anh ấy. Tại sao không phải là em? Cứ cho em chết thay anh ấy cũng được. Em muốn chết!

-Em sao thế hả? – Tôi đột nhiên nổi nóng, to tiếng với An. Chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi. Em cứ dằn vặt mình liệu cậu ấy có sống lại được không? Em muốn chết, vậy còn bố mẹ, còn bạn bè em. Chẳng lẽ không ai đau lòng hay sao? Nếu biết em thế này, thì cậu ấy có yên lòng không? Cái cậu ấy muốn là em sống thật vui vẻ thay phần cậu ấy nữa cơ mà… Em muốn chết ư? Em còn nợ anh cơ mà, sao em có thể nói chết dễ dàng như thế!

Tôi rút chiếc vòng trong túi mình ra, cái mà An đã tặng tôi từ lâu lắm. An ngạc nhiên nhìn tôi, không nói lời nào. Lòng tôi cũng dịu bớt.

-Em còn có anh cơ mà! Hãy để quá khứ trôi qua đi, được không An?

Tôi đến gần, nhẹ nhàng ôm An. Tôi thật sự lo lắng cho em. Em đã đau quá nhiều rồi. Nên tôi sẽ luôn ở bên cạnh, chăm sóc cho em. Tôi đã tự hứa với mình như thế.

***

Một năm đã trôi qua, hôm nay tôi từ Anh trở về. Sau hôm ấy, bố đã đưa tôi đi chữa bệnh. Sân bay đông nghịt người, tôi vẫn cố gắng tìm một bóng hình thân quen. Anh xuất hiện trước mặt tôi, đã ra dáng một chàng trai lịch lãm.

-Em xinh đẹp hơn đấy!

-Còn anh thì xấu đi!

-Cô bé này, dám chê anh hả?

-Không dám, mời em ăn gì đi, em đói lắm rồi đấy!

-Có cái này cho em!

Vũ đưa cho tôi gói ô mai sấu. Tôi cầm lấy, nghe ký ức ào về nhưng không còn quá nhức nhối nữa. Chiếc vòng mà tôi tặng Phong, tôi vẫn còn giữ. Dù biết rằng nó sẽ làm tôi buồn. Nhưng kí ức thì đã xa rồi, hiện tại mới là quan trọng. Hiện tại có một người con trai thương yêu tôi thật lòng, và muốn mang lại cho tôi hạnh phúc. Tôi không thể để anh phải chịu nỗi đau của mình. Những gì thuộc về Phong, tôi sẽ gói ghém và giấu nó thật sâu, để có thể sống những tháng ngày sắp tới thật trọn vẹn. Tôi không còn tự trách mình nữa. Anh không hề muốn em như thế, đúng không Phong? Tôi tựa nhẹ vào lưng Vũ, cảm giác vô cùng thân quen và ấm áp. Vũ à! Cho em thêm một chút thời gian nữa nhé! Để em có thể đi đến trái tim anh bằng chính trái tim chỉ dành riêng cho anh.
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Teen Vợ Ơi Học Bài - Full
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
1234...333435»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt