Pair of Vintage Old School Fru
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Dáng người nhỏ nhắn.

Tóc ngắn.

Đeo kính gọng đậm.

...

- Bà ơi, bàn bên kia gọi hai trà đá với một đĩa hướng dương. Còn bàn này tính tiền rồi nhé, con bỏ vào hộp cho bà rồi đấy…

Cái bóng dáng ấy bước đi thoăn thoắt giữa các bàn trong quán nước, hết bưng bê đồ uống lại lau dọn bàn, nhặt rác dưới đất… Khuôn mặt rạng rỡ ấy, nụ cười ấy, chẳng hề giống với vẻ ung dung thờ ơ đi qua mặt Nam hôm ở sân ga hôm nào.

Nhưng Nam chắc chắc.

Đó là Em.

***

4 năm trước...

- U ơi con cốc trà đá.
- Lại bùng à con, dạo này mày đổ đốn lắm rồi đấy con ạ.
- Hì, thì giờ con về học đây còn gì. U lấy nước cho con đi, sáng giờ chưa có cái gì vào bụng, khó chịu quá.
- Cái thằng này, chưa ăn gì uống trà cho xót ruột à, lấy tạm cột kẹo mà ăn này.
- Hế hế. you are number one, lấy con cột caramen ấy u.

Thằng bé lớp mười ngồi trong góc quán nước, trên bàn đặt cốc trà đá mát lạnh, tay bóc cột kẹo caramen với vẻ mặt thích thú. Đây là lần thứ ba nó chuyển trường trong năm học lớp mười này. Ừ đúng, nó đã quen với những lần bị cảnh cáo, bị thầy cô gọi riêng lên để khiển trách, rồi bố mắng chửi có, khuyên răn có… nhưng nó bỏ ngoài tai hết. Và kết quả là nó phải chuyển đi hết trường này đến trường khác vì thầy cô chẳng chịu nổi một thằng bất trị như nó.

Ngày đầu tiên chuyển đến ngôi trường này, nó lại bùng. Sau một trận game gay cấn, nó ra hàng nước gần trường, định bụng thư giãn một tẹo rồi lại “cày” tiếp. Và ở đây nó đã gặp u Tám, không hiểu sao lần đầu tiên gặp u nó đã có cảm giác thân quen kinh khủng. U chân chất và giản dị, y như bà ngoại và mẹ nó vậy – những người đã chẳng còn ở bên nó nữa… Thế nên suốt ba năm học cấp ba, u dần dần trở thành chỗ dựa tinh thần của nó, nó nghe lời u học hành chăm chỉ hơn, không chơi bời la cà nữa…

Ở cách bàn nó không xa, có một cô bé tóc dài đến vai, da đen nhẻm, hình như mới học cấp hai thôi. Cô bé nhanh nhẹn quét dọn lại quán, bày cốc chén, hoa quả, bánh kẹo lên bàn… Xong xuôi đâu đó, cô bé chạy lại chỗ u Tám.

- Bà ơi con dọn bàn xong rồi, con để xôi ở bàn ấy, bà ăn đi rồi hãy pha trà nhé. Con đi học đây.
- Ừ con đi đi không muộn.
- Dạ vâng ạ, con chào bà con đi.

Nói rồi cô bé leo lên xe đạp hối hả lao đi giữa dòng người tấp nập.

- U ơi, con bé ấy là cháu u đấy ạ? – Nam hỏi.
- Ừ cháu ngoại u đấy con, nó tên là Tâm, con bé ngoan lắm, mới tí tuổi mà đã biết phụ bà rồi. – U Tám vui vẻ.
- Eo ôi cháu u sao mà đen với gầy thế, con còn tưởng được nhận u làm bà vợ chứ. Như này thì chịu rồi. – Nam đùa.
- Cha bố anh, anh có xin u cũng không thèm gả cháu u cho anh đâu. – U cười.

Câu chuyện ký ức như hiện về rõ mồn một trong đầu Nam, chẳng lẽ con bé con cháu u Tám đen nhẻm, gầy guộc ngày nào đây ư? Thảo nào Nam lại có cảm giác là lạ với em đến thế, ra em và nó đã gặp nhau hàng ngày suốt ba năm trời đi học mà nó không hề để ý. Đúng là Trái Đất tròn, không ngờ giờ em đã lớn đến thế này, và không ngờ nó và em lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh đặc biệt như thế.

Nam quan sát em đang tất bật phụ giúp u Tám, bất giác mỉm cười nhớ lại câu nói đùa ngày xưa. Tự nhiên nó muốn thời gian trôi đi thật nhanh lên, để đám học sinh kia về hết, và nó sẽ tiến lại phía em. Giờ thì nó đã biết mình phải nói gì với em rồi, à không, nó có quá nhiều điều muốn nói với em ấy chứ. Để sắp xếp lại xem nào, hỏi em dạo này thế nào rồi này, em có nhớ nó không này, chuyện nhà em, chuyện u Tám, chuyện trường lớp nữa…

- Anh Nam, anh có thấy em đang bận thế nào không, đang rảnh rỗi thế thì giúp em với bà một tay đi.

Nam giật mình nhìn lên, là em. Cô bé ấy đang mỉm cười tinh nghịch nhìn nó, hai tay vẫn đang khệ nệ bê khay đồ uống.

- Ừ… để anh bê giúp em… mà, em vẫn còn nhớ tên anh kia à? – Nam lúng túng một chút, rồi nhanh nhảu đón lấy khay nước trên tay em.
- Đương nhiên rồi, ngày trước sáng nào cũng phải nhìn cái mặt anh, không nhớ mới lạ ấy. Chỉ có anh mới quên nhanh thế thôi.

Nam gãi đầu, thì ra em vẫn nhớ nó, nó đúng là vô tâm thật.

- Thôi cái này em sẽ phạt anh sau. Đưa đến bàn ở góc kia anh nhé. Chịu khó giúp hai bà cháu em đi, rồi lát nữa em xin bà thưởng anh cột kẹo caramen. – Em cười.

Nam sực nhớ ra, bây giờ thì nó đã hiểu, hiểu hết rồi.

Vì sao trên sân ga hôm ấy em lại đưa nó cột kẹo caramen, vì sao thái độ của em khi bị nó trêu đùa lại trở nên lạnh lùng như thế.

Đơn giản vì em vẫn luôn nhớ nó, trong khi nó lại vô tình quên mất em.

Dường như mọi thứ làm nó đau đầu mấy ngày hôm nay đều đã được giải đáp hết một cách vô cùng bất ngờ và mỹ mãn. Bất giác, Nam mỉm cười quay nhìn về phía em, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi cô bé đáo để ấy. Cô bé caramen của nó.

Ngày hôm ấy trời nắng đẹp lắm, trong quán nước đối diện ngôi trường cấp ba nọ, có một chàng sinh viên vừa bê những khay đồ uống vừa huýt sáo vui vẻ, một cô bé học sinh nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại đút tay vào túi áo để chắc chắn rằng cột kẹo caramen “phần thưởng” vẫn còn ở nguyên đấy, và một bà bán nước mỉm cười quan sát đôi trai gái…

***

3 ngày trước, tại sân ga.

- Bác ơi bác có bán cột kẹo caramen không ạ?
- Có đấy cháu ạ.
- Bác cho cháu xin một mảnh giấy với cái bút nữa nhé.

Tâm thở hổn hển bóc cột kẹo caramen vừa mới mua, lấy một nửa số kẹo trong đấy ra, nhét tờ giấy vào, rồi lại chạy như bay ra dãy ghế băng trong sân ga. Đã lâu rồi, không ngờ Tâm lại gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Suốt một năm trời theo mẹ thuyên chuyển công tác, không thể đến phụ bà hàng ngày nữa, nên Tâm cũng không gặp anh – cái người cứ sáng sáng lại gọi một cốc trà đá và một cột kẹo caramen. Đến khi quay về thi vào trường cấp ba này, Tâm mới biết anh đã đi học đại học, và thỉnh thoảng mới đến chơi với bà thôi.

Lấy lại bình tĩnh, Tâm tiến lại gần, chìa cột kẹo ra trước mặt anh…

Chiều hôm ấy, tại nhà Thy.

Sau câu nói chắc nịch sẽ tìm được cô bé làm Nam điên đầu, nó bỏ về vội vàng đến mức bỏ quên cột kẹo caramen bóc dở ở nhà Thy. Và cô bạn thân của nó, vì không kìm lòng được, đã định bóc ra xin tạm viên kẹo ăn cho đỡ buồn miệng.

Một mảnh giấy rơi ra.

“Anh Nam, em là Tâm cháu bà Tám đây, lâu lắm không thấy anh qua ăn kẹo caramen, bà nhắc anh lắm đấy.”

Cô bạn thân của nam nhân vật chính mỉm cười: “Thằng ngốc!”. Nhưng cô quyết định không nói cho nó về mảnh giấy này. Cô muốn để nó tự mình tìm kiếm và trân trọng hạnh phúc của chính mình. Cô linh cảm câu chuyện này rồi sẽ kết thúc có hậu cho mà xem.
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
» Truyện Ma Người Trong Gương
» Còn ai làm trái tim ta xao động nữa không?
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Khoảng trời màu xanh mát nơi đáy mắt
1234...151617»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt