Và cũng là công bằng thôi, nếu như cô phải trả giá vì đã không nhận ra tình cảm của mình đủ sớm. Duy Hoàng, giống như Ly Ly khi nãy, lại đang ngước ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn bầu trời đêm huyền diệu.
Môi anh hơi hé lộ một nụ cười, nhưng không đủ để che đi nỗi lo lắng kích động đang hiện ngày một rõ trên khuôn mặt. Bàn tay anh run nhè nhẹ, anh chỉnh cổ áo mỗi hai phút một lần, đổi thế đứng liên tục và dường như vô vọng trong nỗ lực làm chính bản thân mình bình tĩnh lại. Đó không phải là một Duy Hoàng bình thản trước mọi sự như người ta thường thấy, anh của ngày hôm nay không còn tâm trí và sức lực để che giấu đi những rung động mãnh liệt từ sâu trong nội tâm, cả thân hình cùng dáng vẻ của anh đang toát lên một sự bồn chồn cùng nỗi khát khao mà đã lâu anh không được cảm nhận.
Đứng lặng lẽ bên anh, tất cả những biểu hiện ấy của Duy Hoàng không qua nổi ánh mắt long lanh của Ly Ly. Đôi mắt ẩn ước có ngấn nước, nhưng trên môi cô lại đang đeo một nụ cười rạng rỡ. Cô biết ngày hôm nay rất quan trọng với Duy Hoàng.
Và cô cũng biết nó cũng sẽ rất khó quên đối với chính bản thân cô.
Vân Anh bất chợt rùng mình vì lạnh, một điều rất hiếm thấy ở một cô gái có sức chịu đựng tốt và thích vận động như cô. Rất nhanh, cô nhận ra điều không ổn ở đây: một cơn mưa không biết bắt đầu từ khi nào một cách dĩ nhiên đã khiến nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh chóng. Bây giờ đang là cuối đông, trời sắp chuyển mùa và đang trở ấm. Sự thiếu vắng dần của những cơn gió mùa khiến thời tiết trở nên ẩm ướt và người ta bắt đầu phải làm quen với những cơn mưa bụi nhớp nháp và dai dẳng, đến và đi bất cứ lúc nào chúng thích.
- May mà anh không dùng nến!
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, đã có lúc Vân Anh nghĩ đến việc đề xuất cho Duy Hoàng tạo dựng một khung cảnh lãng mạn từ nến giống như trong nhiều bộ phim tình cảm, nhưng rồi cô nhanh chóng bỏ qua. Thấu hiểu Duy Hoàng và cả Ly Ly, cô biết kế hoạch ấy sẽ chỉ hoàn hảo nếu người phụ nữ hạnh phúc ấy là bản thân cô. Dù sao thì, ngày đó, cái ngày đẹp trời mà cô sẽ có thể khóc nức lên vì hạnh phúc trong vòng tay anh, nó hãy
còn xa xôi lắm.
Hoặc giả số phận đã định sẵn là nó sẽ chẳng bao giờ tới.
- Chỉ cần anh hạnh phúc! – cô lẩm nhẩm trong miệng.
Đúng vậy, chỉ cần Duy Hoàng hạnh phúc, những chuyện khác đâu có quan trọng gì.
Trời vẫn mưa và thời tiết ngày càng lạnh.
Đã hơn hai giờ đồng hồ kể từ khi Vân Anh lén trốn khỏi Ly Ly, và như thế có vẻ là quá lâu để cho bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.
Vân Anh bắt đầu lo lắng.
Duy Hoàng và Ly Ly có lẽ đang tránh mưa trong một góc nào đó có mái che của sân thượng, nhưng cả hai người cùng không chuẩn bị cho tình huống nhiệt độ xuống thấp đến thế này.Liệu có chuyện gì bất thường xảy ra không?
Trong lúc mà Vân Anh sắp không kiềm chế nổi mình, điện thoại của cô khẽ rung báo một tinh nhắn mới. Không phải Duy Hoàng vì tín hiệu mà anh quy ước với cô là một cuộc gọi, nhưng tin nhắn ấy ít nhất cũng kéo cô ra khỏi mớ cảm xúc lo lắng có thể khiến cô hành xử ngốc nghếch.
Nhưng, điều cô không ngờ lại xảy đến, người gửi tin nhắn ấy là… Duy Hoàng.
- Không thành công em ạ. Anh sẽ kể lại mọi chuyện sau, giờ anh muốn ở một mình. Em về trước đi, đừng lo cho anh. Cảm ơn em. Anh sẽ liên lạc.
Phải tận mắt chứng kiến Vân Anh thực sự rời đi, Ly Ly mới thận trọng bước từng bước xuống cầu thang nơi mà cô biết cô bạn mình vừa “trấn thủ” cách đây không lâu.
Nét cười mà Ly Ly cố giữ trước mặt Duy Hoàng trong cả buổi tối, cuối cùng cũng biến mất khỏi gương mặt cô. Ly Ly muốn mình tiếp tục vui vẻ, như bản tính trước nay của cô, nhưng trước khi cô kịp nhận ra, hai dòng lệ đã mạnh mẽ đổ ra từ cặp mắt to trong trẻo. Qua lớp vách kính đã mờ đi vì nước mưa, cô nhận ra Vân Anh, mặc kệ thời tiết, đang bước từng bước nặng nề trên sân trường, trước khi đột nhiên dừng lại, ngẫm nghĩ một giây, rồi quay đầu và chạy như bay về phía cầu thang.
- Cậu tuyệt thật đấy, Vân Anh ạ. – cô khẽ mỉm cười và thì thầm với bạn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng cũng đủ khiến Vân Anh rùng mình và quay trở lại với thực tại. Việc Duy Hoàng bị Ly Ly từ chối vẫn còn khiến cô ngỡ ngàng, đồng thời nhen nhóm lại một điểm hy vọng nhỏ nhoi tưởng đã tắt hẳn khi cô còn ngồi sau cánh cửa sắt đó hơn một giờ đồng hồ trước. Đúng là cả hai người, cô và Duy Hoàng, đều chưa từng nghĩ đến kết quả này, và khi sự thực phũ phàng ấy xảy đến, nó đánh một đòn mạnh vào lòng tự tôn của chính cô.
- Ôi Duy Hoàng!
Cái tên của Duy Hoàng bất chợt reo lên trong lòng cô, như một tiếng chuông.“Đáng chết thật!”. Cô tự rủa xả mình vì đã quên mất cảm nhận của anh. Nếu như lời từ chối ấy khiến cô khó chịu đến vậy, thì anh sẽ cảm thấy tồi tệ đến mức nào nữa?
Nghĩ đến đây, cô quay đầu chạy thục mạng về phía cầu thang.
Mặc kệ anh nói thế nào, cô sẽ phải ở bên cạnh anh khi anh cần cô nhất.
Nhiệt độ ngày một xuống thấp, nhưng mồ hôi đang túa ra từ hai bên thái dương và sau lưng áo Vân Anh. Bất chấp việc cô là một cô gái mạnh khỏe, ưa vận động và thậm chí mới được đề cử vào đội tuyển điền kinh của khoa, việc leo hộc tốc như thế trong điều kiện đói bụng và khí trời lạnh lẽo đang khiến cô thở không ra hơi. Cô đã lên được đến tầng thứ năm, nhưng như thế mới là một nửa chặng đường.
Vân Anh cố gắng hết mức để hít vào sâu nhất có thể, cô hiểu rõ rằng mình không được để phí một giây phút nào nữa.
Duy Hoàng lại cắn móng tay, một biểu hiện cho thấy anh đang mất bình tĩnh.
Anh vừa nhận một cuộc điện thoại, báo một thông tin quan trọng mà vì nó anh đã hao tổn khá nhiều tâm huyết. Tự ý thức được rằng mình đã không bảo trì được vẻ ngoài bình thản trong suốt cả tối nay, giờ phút này đây khi mọi thứ đã sẵn sàng để được quyết định, anh kinh dị phát hiện hóa ra mình vẫn còn có thể mất bình tĩnh nhiều hơn đến thế.
Sẽ có một biến cố lớn xảy ra với anh, chỉ vài phút đồng hồ nữa thôi.
Anh đã kiên nhẫn rất lâu rồi, anh sẽ cần phải kiên nhẫn thêm một chút.
Vài phút nữa.
Còn bốn tầng …
Vân Anh vẫn kiên trì giữ nguyên tốc độ, dù tình trạng thiếu ô xy đang khiến các cơ bắp của cô phản ứng dữ dội. Các cơ ở bắp chân như bị kéo căng ra, trong khi hai bắp đùi như muốn đình công ngay lập tức. Cố nén những cơn đau đang lan tới dồn dập, cô nghĩ đến anh và mạnh mẽ bước tiếp lên.
Còn ba tầng nữa…
Thời tiết lạnh khiến không khí như đông đặc lại và cô có cảm giác buồng phổi bị xé rách toang ra sau từng hơi thở.Cô những mong anh bất ngờ xuất hiện và đỡ lấy cô khi cô đang sắp ngã xuống thế này, nhưng sự tỉnh táo vẫn vừa đủ để nhắc nhở cô trong lúc này, anh mới là người yếu đuối. Cả hệ thống hô hấp bỏng rát theo từng luồng khí đi qua, nhưng anh đang cần cô.
Còn hai tầng nữa …
Từng luồng không khí lạnh bị hút vào một cách cuồng bạo đã bắt đầu hành hạ đến cả hệ thống thần kinh. Đang nóng lên với việc cơ thể vận động không ngừng nghỉ, tiểu não của cô choáng váng trước liên tiếp những cú sốc nhiệtgây ra bởi những nhịp hít thở quá dồn dập. Cơn đau khủng khiếp từ phía sau đầu khiến cô bắt đầu mất đi cảm nhận với thị giác và khứu giác.
Trong cái giây phút mà sự tỉnh táo cuối cùng đã chuẩn bị tìm ra cách để rời bỏ cô, cô tự nhủ: “Hôm nay mình nhất định sẽ nói với anh ấy.”
Còn một tầng…
Cô chỉ còn chạy theo bản năng.
Ngoài hình ảnh của anh, não bộ của cô dường như không có khả năng xử lý thêm một luồng thông tin nào nữa. Cuối cùng thì Vân Anh cũng đến được “đích”.
Tỉnh táo lại sau một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, cô chống tay xuống đầu gối và ra sức thở bằng cả mũi và miệng. Cô biết mình ít nhất sẽ dính phải một cơn đau họng nặng vào ngày mai, nhưng giờ không phải là lúc quan tâm nhiều đến thế. Cố dằn cái ham muốn được ngồi bệt xuống duỗi thẳng đôi chân, cô vắt kiệt từng điểm sức lực còn sót lại để tất tả đi tìm Duy Hoàng.
Trời đêm yên tĩnh đủ để Duy Hoàng vẫn nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ của Vân Anh. Tim anh đang va đập mạnh với lồng ngực, anh chưa nhìn thấy cô, nhưng anh biết chỉ thêm vài bước chân nữa, khi cô chạm vào lối rẽ, họ sẽ ở trong tầm mắt nhau.
…
“Năm phút.Em vừa lập kỷ lục đấy!”
Đó là những gì Vân Anh nghe thấy chỉ vài giây trước khi chính thức nhìn thấy Duy Hoàng. Anh đang cố tỏ ra cái lối cư xử như thường thấy, nhưng cô đủ tinh tế để nghe chút run rẩy nhè nhẹ trong thanh âm của anh.
Hậu quả của cuộc marathon vừa rồi đang trở nên
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ