Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


“Nó” mà tôi vừa hỏi anh Quân, là người yêu cuối cùng của anh, theo như anh nói, người tạo thêm một mắt xích nữa cho mối quan hệ giữa tôi, anh và người đó. Năm năm trước, ba chúng tôi đều quen nhau trên mạng, trong khi tôi và người đó thành một cặp thì anh Quân và người đó trở thành hai người bạn khá thân. Rồi anh Quân cũng có người yêu, cứ ngỡ tưởng là bốn người, hai cặp, từ đây có thể vui vẻ cùng nhau, ai ngờ đâu…Vào Sài Gòn, cùng với sự lạnh lùng của người đó, tôi cũng mơ hồ nhận ra có gì khác lạ giữa người đó và người yêu anh Quân, hai người thân mật, đùa giỡn cứ như là một cặp thật sự vậy. Anh Quân hay ghen, tôi thì nhạy cảm, quan hệ giữa bốn người bỗng chốc căng thẳng. Sau ngày tôi về Hà Nội không lâu, thì anh Quân cũng nói lời chia tay với người yêu. Đời lắm cái lạ lùng muốn trêu tức người ta, người yêu anh ngay lập tức muốn quen với người đó. Thế là tình bạn lại đổ vỡ. Anh Quân mất người yêu, cũng mất luôn cả bạn, khoảng thời gian đen tối của tôi cũng là lúc anh phải trải qua những nghiệt ngã nhất. Những lúc vui vẻ hiếm hoi, tôi vẫn hay đùa anh, anh là người em muốn mà không thể yêu. Chúng tôi dựa vào nhau để cùng vượt qua lúc khó khăn nhất, lúc nỗi nhớ không ngăn được ồ ạt tràn về, cho nhau những lời động viên chân thành. Ai không biết, nhìn vào quan hệ chúng tôi, không thể nhận ra nó khác yêu ở chỗ nào. Tôi quý anh, coi anh như một người anh trai, có lẽ còn hơn cả thế, gần chạm đến ngưỡng yêu, nhưng vẫn còn thiếu gì đó. Đến bây giờ, chỉ anh là người hiểu tôi nhất…

Tôi gọi thêm một cốc bia nữa. Anh Quân cũng rảnh được một chút, lại qua nói chuyện với tôi.

- Em đã thỏa nguyện chưa?

- Hì, sao cái gì anh cũng nhìn ra nhở. Rồi, em đã thỏa nguyện rồi, đã đi chơi cùng anh ấy, được nấu cơm cho anh ấy, được quan tâm anh ấy…

Tôi thả ánh mắt len lỏi trong đám người phía trước, chẳng biết phải nhìn nơi đâu.

- Vậy sao vẫn buồn? Em vẫn còn muốn níu kéo à?

Tôi bật cười, cười thật sự.

- Năm năm rồi, níu kéo gì hả anh, anh nhìn em như thế này có có đủ tư cách để níu kéo anh ấy à? Anh ấy thấy hết rồi, thấy em nhơ nhuốc, bẩn thỉu đến thế nào rồi…

Tôi không khóc được, hốc mắt lại cứ cay xè, thật khó chịu. Anh đẩy cốc bia về phía tôi, tôi cầm lấy tu một hơi gần cạn, nước mắt cuối cùng cũng trào ra được.

- Sao lần nào trước khi ra đi em cũng để lại ấn tượng xấu với anh ấy thế hả anh….

Tôi hỏi ai, hỏi anh Quân, hỏi anh hay đang hỏi chính tôi. Tôi không muốn nghĩ nhiều nữa, năm năm rồi, suy nghĩ chất chứa đã quá nhiều rồi. Tôi bỗng muốn cười to lên, cười giễu chính cuộc đời mình, hèn hạ và nhục nhã, thế mà vẫn muốn giữ cho tình yêu dành cho anh nguyên vẹn và trong sáng. Giữ được thì sao, anh cũng đâu có biết, cuối cùng vẫn là tôi chịu đắng cay. Xung quanh, đám người được nhạc sàn dìu dắt, cứ thế lên đến đỉnh điểm hoan lạc, họ bắt đầu quấn lấy nhau như hai con rắn không xương, thỏa mãn xác thịt cho nhau. Tôi quay cuồng trong ánh đèn, trong mùi vị nồng nặc của dục vọng, trong những đau đớn thêm lần nữa không kìm được. Có vài kẻ đến ve vãn tôi, haha, trông tôi thảm hại thế này mà vẫn có sức hút cơ à? Đúng là trêu ngươi, sạch sẽ có người thích, bẩn thỉu cũng có kẻ bẩn thỉu thích. Tôi đáp trả những cái vuốt ve khiêu khích, những lời mời gọi ẻo lả. Ngày xưa tôi là ai? Giờ tôi là ai? Là một thằng trai bao mà thôi! Tôi không có quyền từ chối, vì họ dùng tiền mua tôi rồi cơ mà. Tôi cười lên man rợ trong những ái ân hờ hững ấy, để rồi thoắt ẩn thoắt hiện lại thấy người đó, anh nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại pha lẫn vẻ kinh tởm. Tôi càng cười to hơn, để mặc những kẻ kia vuốt ve cơ thể mình. Tôi lại có ảo giác, lần nào say tôi cũng có ảo giác thấy anh. Sao nhỉ? Sao tôi vẫn chưa quên được anh nhỉ? Tình yêu là cái gì, sao tôi không rửa được nó…

***

Lảo đảo tìm chìa khóa mở cửa, tôi suýt nữa thì ngã lăn ra hành lang, miệng vẫn không khép được nụ cười khinh bỉ dành cho chính mình. Bỗng có bóng người xuất hiện, tôi bật ra thành tiếng.

- Anh về rồi à, tưởng sau đêm đó anh mất tích luôn rồi. À à, anh là ai, là Phong đại thiếu gia cơ mà, đâu vì hạng như tôi mà suy nghĩ. Cút đi! Tôi muốn ở một mình!

Lè nhè đúng chất say rượu, tôi phẩy phẩy tay đuổi kẻ đó đi rồi nhanh chóng mở cửa vào nhà. Vừa vào đến nơi, tôi ngã vật ra nền nhà. Chà, hôm nay sàn nhà cũng thật lạnh.

Đèn bật sáng. Tôi che mắt, làu bàu tiếp.

- Bảo anh cút cơ mà.

Qua khe hở ngón tay, tôi lờ mờ thấy được người đang đứng phía trước. Không phải Phong! Là ai? Mái tóc hơi rối, đôi mắt đen thẳm, cái mũi mà tôi từng trêu là mũi cà chua, đôi môi ấy…Quen quá, ai, ai được nhỉ…

Người đó cúi xuống, định kéo tôi dậy, nhưng tôi nhanh chóng giật lùi lại tránh né.

- Đừng, đừng động vào em!

Tôi co lại như con thú dính mưa, hoảng loạn lắc đầu. Đó là anh.

- Dưới đó lạnh, em đứng dậy đi rồi mình nói chuyện sau.

- Không còn gì nữa, không còn gì nữa từ lâu rồi mà, anh về đi….

Anh vẫn không từ bỏ, cố gắng chạm vào tôi, nhưng tôi càng co vào hơn, tôi không muốn anh chạm vào mình.

- Đừng, bẩn lắm…bẩn lắm….em bẩn lắm…đừng động vào em…

Đôi tay anh dừng giữa khoảng không, một lúc thật lâu sau anh ngồi xuống đối diện tôi.

- Lu à…

- Anh về đi, em xin anh đấy, về đi, xin anh….đừng ghét em…em xin anh mà…

Anh lặng im, không nói gì…

Thời gian cứ trôi, thật lâu, thật lâu sau tôi mới tìm lại được bình tĩnh, nhưng nước mắt lần nữa rơi. Sao thế, sao từ lúc gặp lại anh tôi lại khóc nhiều thế này…

- Em xin lỗi, xin lỗi anh mà, đừng ghét em…Vì em vẫn yêu anh, vẫn yêu anh nhiều lắm…

Chỉ còn tiếng kim đồng hồ khẽ nhích từng tiếng khô khốc và tiếng tôi run run nói anh nghe, về năm năm qua, về những gì tôi đã trải qua. Về Hà Nội, dù đã nói dừng lại, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được anh, vẫn còn quan tâm anh rất nhiều, mỗi tối vẫn nhắn tin chúc anh ngủ ngon, vẫn muốn chia sẻ với anh những buồn vui, vẫn buồn khi anh buồn, vẫn thấy hụt hẫng khi anh bất cần…Tôi nhớ anh, nhớ đến ngây dại, mệt mỏi vì chính nỗi nhớ đó nhưng lại không dám quên anh. Anh từng là động lực sống của tôi, quên anh rồi, tôi biết phải sống như thế nào. Vì những đau đớn đó, tôi không thể vượt qua được quá khứ, và vẫn mong một ngày được gặp lại anh. Nhưng tôi làm gì có nhiều tiền đến thế để lần nữa vào Sài Gòn. Tôi sợ, có thể sau này mãi mãi không còn gặp được anh, nỗi sợ hãi ám ảnh tôi cả trong những giấc mơ. Rồi bất chấp ngăn cản của anh Quân, tôi đổi lấy những đồng tiền bằng thể xác mình, chấp nhận làm trai bao cho người ta mặc tình sai khiến. Những đau đớn thể xác và nỗi nhục nhã tôi đều có thể cắn răng chịu đựng, vì nghĩ đến ngày sẽ được gặp anh. Nhưng ai ngờ đâu, ngày cầm trên tay tấm vé máy bay, cũng là lúc tôi nghe tin, anh đã có người yêu mới. Trong tôi, mọi thứ đều đổ sụp, khoảng trời bỗng chốc tối đen không chút ánh sáng. Tôi không đi Sài Gòn, mỗi tối không nhắn tin chúc anh ngủ ngon nữa, thôi không ngóng tìm từng chút tin tức của anh, cũng không chia sẻ với anh những vui buồn trong cuộc sống. Vì, đời tôi đã rẽ sang một hướng khác….

Năm năm, tôi qua tay không biết bao nhiêu người, đủ loại, già có, trẻ có, nghèo có, giàu có. Tôi ngỡ tưởng những nhơ nhớp đó có thể vùi sâu tình yêu dành cho anh, thế nhưng hóa ra không phải, mà hơn tất cả, tôi nhận ra, vì giữ gìn tình yêu đó mà tôi có thể sống được đến bây giờ. Tôi biết anh đã quên tôi, biết anh sẽ ghét tôi nếu nhận ra tôi vẫn còn yêu anh nên vẫn luôn cố tỏ ra lạnh lùng với anh. Tôi dẫn anh đi gặp anh Quân, đưa anh đi đến những nơi kỉ niệm, cũng là vì muốn anh phải biết tôi đã đau đớn đến thế nào khi anh lạnh lùng rời bỏ tôi. Nhưng hóa ra, cũng chỉ vì tôi muốn anh đừng quên tôi…

- Anh ơi, đừng ghét Lu..được không…em xin lỗi, vì vẫn ở đây….

Tôi đau đớn van xin anh, như một kẻ hành khất cần chút ít niềm tin cuối cùng để sống. Tôi đã chọn rất nhiều lối đi cho cuộc đời mình, nhưng loanh quanh tôi vẫn bị lạc về con đường tôi và anh đã từng đi. Từng nói anh luôn là nhất, từng nói dù sao cũng vẫn sẽ ở đây…

Anh im lặng, vẫn là im lặng nhìn tôi. Thật lâu sau, anh mới lấy từ trong túi ra một phong thư nhỏ, đưa tôi.

- Anh ra Hà Nội, để đưa em cái này.

Tôi không dám cầm lấy, chỉ sợ hãi nhìn phong thư. Có thể là gì, là thiệp cưới à? Hóa ra là vì thế. Anh ra Bắc vì muốn phát thiệp cưới cho những người thân của anh ở đây, chỉ là tiện thể qua gặp tôi. Tôi chua chát nuốt giọt lệ cuối cùng vào trong, rồi lặng lẽ cầm lấy phong thư.

Anh đi rồi, tôi vẫn ngồi im trên nền nhà lạnh lẽo. Bỗng tôi nhớ Phong, nhớ vòng tay cứng chắc mà ấm áp của anh.

***

Hôm đó là 26 tháng 12, vừa qua Noel. Tôi lặng lẽ đứng ở sân bay, chẳng biết phải nhìn theo chiếc máy bay nào sẽ cất cánh. Vẫn là cảm giác hoang mang như cá
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Cô bé caramen của tôi
» Sẽ gặp em một ngày không xa
» Khung trời vàng không lá
» Tháng năm không ở lại
1234...545556»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt