Polly po-cket
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Em gục đầu vào vai tôi mà khóc. Những cánh bồ công anh chỉ còn mờ nhòe trước mắt. Quên đi để tiếp tục yêu thương.
Anh hàng xóm

Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là khi thấy anh trong một chiếc quần lửng và áo phông trắng, cầm một chiếc đèn pin soi trên hành lang khu nhà trọ và bước đi chậm rãi, khẽ khàng. Những nét nhìn thoáng qua vội vã khiến tôi cũng không để tâm lắm vào anh hàng xóm mới này.

- Em làm gì ở đây vào giờ này? Không ngủ à?

Một tiếng nói nhẹ nhàng cất lên xóa tan bầu không khí yên lặng, tôi quay ra bắt gặp ánh đèn pin đang chiếu vào mặt. Tôi nhíu mày.

- Em đang khóc à? Có chuyện gì thế?

Tôi vội vàng quay đi lau nước mắt.

- Em không sao. Anh đi đâu về muộn vậy?

- Anh xuống tầng hai chơi. Nhưng… anh thấy nước mắt em rơi mà… ừm, nếu em không muốn nói thì thôi vậy. Vào nhà ngủ đi, con gái gì mà thức khuya.

- Bà em ốm, anh ạ. Em nhớ nhà quá!

Tôi nhìn anh với ánh mắt đẫm nước và buồn rầu. Anh ngạc nhiên nhìn tôi và dường như trong mắt anh còn đầy những điều tò mò muốn hỏi. Nhưng tôi không thấy anh nói thêm điều gì. Anh nhẹ nhàng tiến gần và đứng bên cạnh tôi. Chúng tôi cùng dựa vào lan can và cùng nói chuyện.

- Hồi nhỏ anh sống với ông bà nội, bố mẹ anh đi làm. Trong nhà chỉ có ông bà là thương yêu anh nhất, lo cho anh, chơi với anh. Năm anh học lớp sáu thì ông nội mất. Mỗi lúc nhớ lại anh thấy buồn lắm. Nhưng anh không khóc. Anh cũng không hiểu sao mình lại thế, có lẽ vì cho đến lúc ông nhắm mắt, anh vẫn luôn ở bên ông. Giờ xa nhà, không mấy khi về quê, nhưng cứ có thời gian là anh về thăm bà nội, vì anh yêu bà lắm, có khi còn yêu hơn bố mẹ mình ấy chứ.

- Vậy anh không yêu ông bà ngoại à?

- Ông bà ngoại anh ở xa lắm, anh không có điều kiện…

- Em cũng thế. Từ nhỏ ở với bà nội… Nhưng thôi, không sao… ừm… thực ra chưa bao giờ xa nhà lâu thế này nên chắc là em thấy nhớ nhà thôi.

- Có muốn uống chút cà phê không? Thức đêm nói chuyện nhé.

Ánh mắt anh trong trẻo và đầy tinh nghịch. Anh cười vui vẻ và nhìn tôi xem ý tôi thế nào. Tôi gật đầu. Không hiểu sao mình lại đồng ý lời mời thức đêm nói chuyện với một người lần đầu tiên bắt chuyện nữa. Từ lúc tôi chuyển đến xóm trọ này cũng gần một tháng, nhưng chưa quen nhiều người, cũng không biết tên ai và cũng chưa chủ động nói chuyện với ai. Nhà trọ tôi ở là một ngôi nhà năm tầng, tầng một là nhà chủ; 3 tầng trên cho thuê, mỗi tầng có ba phòng; tầng 5 để phơi quần áo. Phòng anh ấy ở ngay cạnh phòng tôi nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện hay chào hỏi nhau. Tôi cũng không phải là người dễ thích nghi, gặp ai cũng bắt chuyện. Không hiểu sao trước lời mời của anh, tôi lại gật đầu đồng ý. Tôi không biết nữa, trong đầu tôi lúc này chỉ là nỗi buồn và nhớ nhà. Tôi muốn có người nói chuyện cùng, và cũng không muốn đi ngủ bây giờ.

- Em đợi một lát nhé, đợi cà phê chảy đã. Nói cho em biết anh là người pha cà phê rất ngon đấy. Em xem, giọt cà phê chảy từ từ nhưng không chậm, không nhanh. Màu nó phải thế này này, không đen sì cũng không nhờn nhợt màu cánh gián. Nói chung là ngon. Em uống đường không? Một chút đường nhé!

Anh đã đứng dậy pha cà phê từ bao giờ, tôi mải nghĩ quá. Anh nhanh nhẹn vào nhà đem chiếc bàn gỗ và hai cái ghế ra ngoài hành lang. Tôi thấy buồn cười trước những lời liến thoắng của anh. Con trai gì mà nói nhiều quá vậy. Tôi mỉm cười và bỗng dưng thấy trong lòng vui vui. Những niềm vui đến trong bất ngờ khi mình không có dự tính, chỉ đơn giản là cảm thấy vui và cười. Nhìn những giọt cà phê chảy trong cốc, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Thảo nào khi có tâm sự hay những chuyện không vui, người ta thường tìm đến sự tĩnh lặng trong những quán cà phê, nhìn những giọt đắng tí tách chảy mà lòng nồng nàn bâng khuâng với một chút xao động khó tả. Sự bình yên lúc ngắm nhìn ly cà phê, rồi nhấp từng ngụm, vị thơm nồng xao xuyến trong miệng làm tinh thần bỗng nhiên thư thái lạ.

- Nghĩ gì ngẩn người ra vậy? Một chút đường sẽ làm tâm trạng em tốt hơn. Cà phê luôn đắng, nếu không đắng thì không phải cà phê. Một chút đường tuy không làm bớt đi vị đắng nhưng em sẽ thấy được vị ngọt. Cuộc sống cũng vậy. Em nên tìm thấy thật nhiều vị ngọt thay vì luôn thấy vị đắng.

- Anh mời em uống cà phê để nói những điều này à?

- Không, chỉ là anh thích uống và muốn em uống cùng thôi. Không uống cà phê làm sao thức nói chuyện được.

- Xem ra anh hay thức đêm nhỉ? – Tôi cười, tay nâng cốc cà phê hít một hơi dài.

- Ừ. Anh thức để vẽ bài. Đêm khuya yên tĩnh, dễ tập trung. Nhưng con gái thì không nên thức khuya, không tốt cho sức khỏe.

- Anh vẽ bài à? Anh học vẽ à? Anh là họa sĩ sao?

- Không, anh học quy hoạch trường kiến trúc. Tất nhiên để vào trường anh thì phải biết vẽ rồi. Em có muốn học vẽ không?

- Không anh ạ. Em không biết vẽ. Anh đợi em nhé, em vào nhà lấy bánh quy. Thức đêm phải có gì ăn không sẽ đau dạ dày đấy.

Thế rồi chúng tôi cứ ngồi trên ghế, nhấp từng giọt cà phê. Những câu chuyện của anh khiến tôi vui lên nhiều. Đôi lúc tôi không hiểu anh đang nói về điều gì, có lẽ về chuyên ngành quy hoạch của anh chăng, nhưng tôi bỗng nhiên nhận ra rằng, cà phê không còn vị đắng nữa rồi. Thay vào đó, có một chút dịu ngọt nho nhỏ nhen nhóm trong lòng, bên cạnh một anh hàng xóm đáng yêu nói chuyện rất có duyên lại hài hước. Hóa ra, cà phê không ngọt ở đường mà là cách chúng ta uống nó với một tâm trạng như thế nào. Một chút gì đó khiến tôi cảm thấy không gian xung quanh mình thân thương và gần gũi đến lạ kì. Tôi nhìn anh, anh vẫn đang say sưa nói điều gì đó, đôi mắt anh ngước lên bầu trời xa xăm. Chắc anh không biết rằng tôi không hiểu những gì anh đang nói bởi tôi đang mải nghĩ vẩn vơ. Cả xóm trọ yên lặng trong bóng tối. Chỉ còn ánh đèn hắt ra từ trong nhà, hai người ngồi ngoài hành lang với những câu chuyện mà chỉ có ông Trời mới hiểu được.

Cô hàng xóm

- Đây là chìa khóa phòng, cháu nhớ giữ cẩn thận. Vài hôm nữa sẽ có người đến làm thủ tục tạm trú, cháu bảo bố mẹ gửi giấy tạm vắng lên.

- Vâng, cháu cảm ơn cô. Cháu nhớ rồi.

Tiếng con gái vang lên ở phòng bên cạnh. Chắc có người mới chuyển đến. Lại là con gái. Tôi không thích đám con gái lắm. Mấy đứa con gái ở xóm trọ cũ ồn ào lại vô ý, vừa mới chuyển đến khu trọ mới thì phòng bên lại là con gái. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa! Tốt nhất là nên tránh ra ngoài, ít tiếp xúc cho đỡ phiền.

Hơn một tuần rồi tôi cũng không biết mặt mũi cô hàng xóm mới ra sao. Thỉnh thoảng nghe tiếng em phơi quần áo trước cửa. Đó là một cô bé có giọng nói rất dịu dàng, dường như vừa nói vừa cười vui vẻ với bạn cùng phòng. Đã nói là không quan tâm đến mấy đứa con gái rồi nhưng không hiểu sao, tiếng nói, tiếng cười của cô hàng xóm ấy lại khiến tôi tò mò muốn biết mặt. Thật lạ, kể từ sau đó, tôi luôn để ý tới em, mỗi lần đi ngang qua nhà, tôi luôn nhìn vào trong nhà xem em có nhà không, nhưng không mấy khi gặp. Tôi thấy hình như em rất thích trồng cây, tôi trộm thấy em mấy lần mua đất và thùng xốp đem lên tầng 5. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp em trên tầng thượng đang tưới cây. Em thật dịu dàng với ánh mắt trong sáng nhưng luôn đượm một nét gì đó mà tôi không thể nói thành lời. Chỉ biết em hay đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa, thì thầm điều gì đó, rồi khẽ cười. Những lúc như thế, tôi chỉ dám đứng đẳng xa nhìn em, không dám lại gần bắt chuyện, tôi đoán em không nhìn thấy tôi nên tôi mau chóng trả lại không gian riêng cho em.

Trong xóm trọ hầu hết chúng tôi là người theo đạo, cùng quê nên tối nào cũng tập trung để đọc kinh cầu nguyện. Tối đó như thường lệ, tôi xuống tầng hai chơi với mấy anh em cùng quê, sau khi đọc kinh xong cũng đã muộn, tôi về phòng. Bỗng tôi thấy em đang đứng trước cửa, em đang khóc. Tôi thật sự bối rối khi lần đầu tiên chạm mặt em lại thấy em buồn đến vậy. Tôi khẽ mở lời chào em một tiếng. Em quay lại đưa ánh mắt buồn nhìn tôi. Ngay lúc ấy trí tò mò trong tôi muốn biết em đang có chuyện gì, nhưng tôi đoán em sẽ không nói chuyện với người lạ. Tôi rối trí, không biết nên vào nhà hay đứng nói điều gì đó với em. Tay tôi cầm chiếc đèn pin mà ướt đẫm mồ hôi, tôi run run:

- Anh xuống tầng hai chơi. Nhưng… anh thấy nước mắt em rơi… ừm, nếu em không muốn nói thì thôi vậy. Vào nhà ngủ đi, con gái gì mà thức khuya.

Biết em có chuyện buồn, tôi không biết phải khuyên hay an ủi em ra sao, tôi bối rối nhắc đến câu chuyện của ông bà nội. Tôi không biết câu chuyện đó có liên quan đến điều em đang muốn nói hay không nhưng bất giác tôi thấy thật gần gũi. Dường như câu chuyện về người thân đang kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Tôi mời em uống cà phê. Tôi mở cửa vào nhà, lục cục tìm phin pha cà phê, hậu đậu thế nào mà cà phê rơi cả ra bên ngoài. Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy em đang đứng yên lặng. Vội vàng lau bột cà phê bị rớt, tôi cắm nước và đi rửa mấy chiếc cốc cho sạch. Hi vọng em không nhìn thấy sự hấp tấp ấy của tôi. Cà phê pha xong, một mùi thơm đậm bay lên. Tôi mỉm cười hãnh diện và quay lại nói chuyện với em. Hóa ra em không xa lạ hay khó gần như tôi tưởng. Không biết bắt đầu từ đâu, tôi luyên thuyên về cà phê, rồi những câu chuyện về chuyên ngành tôi học, thậm chí cả những câu chuyện linh tinh tôi nghe thằng bạn cóp nhặt được kể lại cho. Tôi không biết em có hiểu những gì tôi đang nói không nữa, thậm chí bản thân tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa, nhưng tôi thấy em cười. Em cười khiến tôi bình tĩnh hẳn, thỉnh thoảng tôi bắt gặp em đưa mắt nhìn tôi và nghe chăm chú. Chắc em đang rất lắng nghe tôi nói, tôi thấy vui và cứ say sưa vào những câu chuyện vu vơ của mình. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tôi xao động. Tôi nhìn em, môi em vẫn đang nở nụ cười, một sự bình yên choáng ngợp lấy tâm hồn tôi. Bỗng dưng, tự sâu trong đáy lòng, nỗi buồn từ kí ức xưa lại ùa về khiến tôi chợt thấy chạnh lòng. Tôi ngẩng lên trời, đưa mắt về màn đêm xa xăm để che giấu đi khóe mắt đã cay, để lại cho em nụ cười vẫn in trên đôi môi ngây thơ, trong sáng....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Voz Tán Gái Ở Nhà
» Truyện Voz: Say Nắng Gia Sư Của Em Trai
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
» Truyện Voz Dại Dộn Chỉ Vì Một Tin Nhắn chập2
» Truyện Voz Dại Dộn Chỉ Vì Một Tin Nhắn chập1
1234...505152»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt