Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Chả biết từ lúc nào mình và anh ấy nói chuyện thân thiết lắm, cảm giác cứ như bà con vậy, có chuyện gì cũng khoe anh. Mà cậu biết rồi đấy! mấy ai chịu được cái tính trời đánh của mình vì hầu như tất cả đều bỏ chạy sau vài lần tiếp xúc. Có lẽ cái tôi lớn quá và bản thân lúc nào cũng muốn được người khác chiều chuộng nên đâm ra sinh hư. Lạ điều là anh này chịu được mình cậu ạ. Thấy cũng hiền hiền, có lẽ là dân quê lên thành phố trọ học nên mình cảm thấy thoải mái, tự nhiên. Mỗi khi có chuyện gì không như ý thì mình đều kể anh nghe hết. Mà bây giờ mình thật sự rất muốn gặp anh ấy, xem con người và cách nói chuyện có giống nhau không nhưng bản thân lại nhát quá, chả biết sao cả, hu hu cậu nghĩ cách giúp mình với – Lam níu áo Ngải Tây như muốn nũng nịu.

- Chuyện này cậu tự lo đi. Mình chán bọn đàn ông lắm rồi, thằng nào cũng như nhau chả ra gì hết. À mà ăn nem nướng không để mua luôn chứ đang thèm quá?!

- Ăn uống gì giờ này. Hay là…mình…mình có ý kiến này cậu xem được không.

- Vụ gì? Lại tính nhờ vả chị đây cái gì nữa, nói lẹ lên để chị còn đi “đập phá” nữa chứ.

-Hay cậu đi gặp anh ta giúp mình đi, mình núp sau quan sát. Chỉ cần cậu giúp mình chuyện này, mình sẽ làm tất cả vì cậu. Phòng cậu dơ mình sẽ lau, mình sẽ dẫn cậu đi ăn uống thỏa thích, sẽ cùng đi shopping để lựa mấy bộ quần áo không giống ai. Sẽ giúp cậu thu dọn nhà cửa,… cái gì cũng ok, trong vòng 2 ngày. Sao, sao, hấp dẫn chứ?

-Cái gì? Thôi hết hứng ăn nem nướng rồi. Cậu lại tính bày trò khỉ gì nữa đây. Sao thấy cái vụ này cứ giống giống phim Hàn Quốc thế nào. Một người giả danh gặp mặt, một người ban đầu chối đây đẩy không chịu đi. Cả hai lại cùng yêu một anh chàng dẫn đến tình cảm bị sứt mẻ. Thôi thôi cho mình xin, mình dám liều cái khác chứ thứ này mình không đùa đâu.

-Chứ ai bảo là không coi đàn ông ra gì? Mình nhớ là chưa nói mẹ cậu vụ cậu làm mất dây chuyền trong ngày sinh nhật, quên chưa nói mẹ cậu là cậu vẫn trốn nhà đi chơi rông nhưng vẫn luôn nói dối qua nhà mình. Bây giờ tính sao, em yêu à! Em phải chọn - Lam vỗ nhẹ má Ngải Tây và thầm thì từng tiếng.

-Cậu ghê gớm thật đấy! Cái gì mà hiền lành, trong sáng, thánh thiện. Hừ, là cáo già thì có. Gặp mặt thôi chứ gì, hẹn đi, một lần duy nhất thôi đó, không bao giờ có lần hai đâu – Ngải Tây nói xong mặt xám xị đạp cửa bỏ về.

Lam tự dưng thấy có hứng thú với chuyện này, cứ tủm tỉm cười miết. Đã lâu rồi cô không có niềm vui nào cả, cuộc sống vẫn quay với vòng xoay biến động nhưng riêng mình cô thì luôn chìm đắm trong tiểu thuyết và một mớ hỗn độn văn thơ. Lục giữa một rừng quần áo lấy trong tủ mấy cái váy hoa nhẹ nhàng vẫn thi thoảng mặc mỗi lần dạo phố, dẫn Ngải Tây đi mua một đôi hài búp bê, bím tóc nơ đầy đủ làm trang phục cho cô đến với cuộc gặp gỡ này.

Đi qua đi lại vắt tay suy nghĩ, ráng chiều từng cơn đổ hắt xuống hiên nhà. Lâu lắm mới thấy mặt trời dễ chịu như hôm nay, cây đinh hương trước nhà đã ra nụ, tất cả đều đẹp đều nên thơ. Cô muốn nơi hai người gặp nhau khung cảnh phải lãng mạn, nơi thác nước róc rách chảy, nơi tiếng dương cầm du dương bay bổng, nơi mà hai người có thể đồng điệu về cảm xúc. Nhưng mà…cô chợt nghĩ đến con bạn của mình vì biết đời nào nó chịu ngồi yên trong mấy cái nơi như thế, nó thích tung tăng, bay nhảy và thường chơi mấy cái thứ độc đáo đến rợn người. Nhớ có lần nó đốt pháo trong ngăn bàn, mém tí bị đuổi học. Đi đâu được nhỉ, ôi!Điên thật. Tất cả chỉ vì cái sự tò mò của mình mà ra hết. Thôi thì đành gọi hỏi nó cho rồi vì đằng nào người đi gặp cũng là nó.

-12h trưa chủ nhật chỗ chuồng cọp ở Sở thú!

-Cậu có bị làm sao không? Ai lại hẹn hò chốn toàn đười ươi với vượn thế kia, mà sao lại hẹn cái giờ oái oăm nắng đến điên người cơ chứ?

-À! Giờ đó người ta cho cọp ăn thịt, cũng muốn thử hù dọa xem sao. Mà mình đi, muốn hẹn ở đâu là chuyện của mình. Nếu cậu không thích thì đi mà gặp, mình không ham. Bực bội mà!

-Rồi rồi, biết rồi! chị bớt nóng dùm em một cái. Trang phục em lựa sẵn rồi, chỉ cần xỏ vào là đi thôi. Tóc thì qua đây bím cho chứ cứ để như bình thường anh ta lại tưởng cậu là giang hồ đâu đến đòi nợ có mà chạy mất dép. Mình sẽ đảm bảo xinh lung linh, xinh điên đảo luôn nếu như cậu gửi trọn tin yêu nơi mình, ha ha.

Lam mong chờ lắm, mới thứ hai mà cô đã háo hức, rục rịch chuẩn bị đồ cho chủ nhật. Cuốn sổ tay hồng phấn tick đầy các dấu gạch, đầu óc chả tập trung làm gì hết. Cô lên mạng thông báo ngày giờ cụ thể với anh. Anh bảo cô khác người, địa điểm chọn cũng thật lạ nhưng trai quê như anh, được hẹn gặp cô là vui lắm rồi chứ nào dám ý kiến, cứ y lệnh mà làm.

Anh nghèo, anh không có những thứ của cải của bọn lắm tiền nhưng quan trọng cô thấy ở anh có nghị lực, niềm tin vào tương lai trước mắt để phấn đấu. Anh nói bản thân anh không có quyền lựa chọn sống trong gia đình giàu có hay nghèo hèn. Quan trọng là anh được sinh ra trên cõi đời, đó là ân huệ mà ông trời đã ban tặng. Cuộc sống của anh, anh sẽ dùng máu trong tim để viết nó. Lam tiếp xúc với anh, chỉ là qua mấy dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng không hiểu sao con người này khiến cô phải suy nghĩ và trăn trở nhiều lắm. Cô nghĩ nếu như anh quyết tâm thì chắc sẽ thành công trong cuộc sống.

Anh nói anh tên Đăng, là sinh viên đến thành phố trọ học. Dùng chung điện thoại với bạn nhưng hôm đó gặp sẽ không mang theo vì anh đánh cược với bản thân rằng nhất định cô sẽ đến. Đối với anh cô là người có trước, có sau, lịch sự và luôn giữ chữ tín…

-Cậu kéo mình đến Sở thú lúc 8h làm gì? Buồn ngủ muốn chết – Lam phàn nàn trong cơn ngái ngủ.

-Mình đi dạo một vòng quanh đây trước khi gặp anh ta cho quen “Địa bàn” để dễ dàng hành động, tiện chụp cho cậu vài tấm ảnh kỉ niệm luôn. Già tới nơi cũng cần vài tấm để đời khoe con cháu chứ, hahaha.

Hai đứa đi liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ, chụp được vài bức ảnh nên hồn còn đâu toàn mấy tấm nhí nhố. Lam không chịu đi nữa, vốn sức khỏe yếu, không quen vận động nên dễ đau chân. Cô tựa người vào phiến đá ngồi nghỉ, bảo Ngải Tây ra đằng kia mua kem ăn cho bớt nóng. Nhìn Ngải Tây hôm nay thật đẹp, dịu dàng, duyên dáng như khi còn chơi chung lúc bé, nếu cứ ăn mặc thế này và nói chuyện nhỏ nhẹ hơn nữa thì sẽ có khối anh chết đứ đừ. Cô cũng hy vọng bạn mình gặp được một người tốt, vì họ mà sẵn sàng thay đổi suy nghĩ của bản thân.
***

Cầm hai cây kem trong tay, chạy thật nhanh về chỗ Lam không sợ kem tan mất. Bỗng cô khựng lại, thấy một đứa con trai quen quen và sực nhận ra đó là Trình Vũ – cậu bạn mà cô vừa đá xong, đang tay trong tay với con nhỏ nhìn phát ghét.

Đang định xăm xăm tiến lại làm cho hắn ta bẽ mặt, cầm kem trên tay cũng không chắc nữa nên “Bộp!” cây kem phần Lam rớt xuống, một anh chàng nhìn khù khờ như mọt sách xin lỗi cô rối rít dù cô biết hẳn không phải lỗi của anh ta. Cô chỉ quá tức giận khi trong tích tắc cô không thấy Trình Vũ đâu nữa. Ngay lúc đó, lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, sẵn “giận cá chém thớt luôn”. Với cái bản tính đanh đá của mình, cô chửi một tràng dài cho hạ hỏa. Nói là chửi anh chứ đầu cô toàn nghĩ về tên Trình Vũ chết tiệt đó. Thấy anh ta cũng tội nghiệp, nghe chửi mà im phăng phắc nên cô tha cho. Anh ta không biết vội vã gì mà đâm đầu đi thẳng, còn cô cứ ngẩn ngơ tiếc cây kem rớt đất mãi. Thế là phải chạy lại chỗ cũ mua cây kem khác cho Lam với tốc độ của “mãnh thú” cho kịp hẹn.

- Này! Kính cận đi đâu đây, làm rớt kem của chị chưa đã nữa hay sao mà còn đi theo? Ra chỗ khác chơi vì đây là địa bàn của chị. Con nít! Biến! – Ngải Tây không biết người đó là Đăng nên cứ mạnh mồm nói.

- Thế à? Anh cũng đang chờ bạn. Bạn anh cũng hẹn ở đây, cô ấy sắp đến rồi nên em cho anh đứng ké xíu. Gặp xong anh dẫn bạn ra chỗ khác, không làm phiền em đâu – Đăng gãi đầu rồi kèm một nụ cười tỏa nắng.

Vốn là đứa lười học nhưng rất sáng ý và thông minh. Cô nhớ Lam nói anh bạn bảo vốn quê ở miền Trung, hiền lạnh cục mịch. Xem ra đúng là hiền thật, thấy ăn mặc cũng quê quê nhưng lại có đôi mắt thật sáng. Cô ít khi chú ý và nhận xét một người quá nhiều nếu như nó không gây chút ấn tượng gì cho cô. Cô bán tín bán nghi, chỉ sợ là anh ta thật thì không biết chui đâu để khỏa lấp cái sự xấu hổ đến ngượng ngùng này. Cô là con gái thành phố nên ít nhiều cũng tự tin, cô đành bắt chuyện hỏi anh trước nhưng trong lòng lạy trời cho không phải người đó.

- Hi! Nãy em đùa với anh cho vui chứ không có ý gì đâu, có gì thất lễ anh bỏ qua cho em nhé – Ngải Tây vân
vê cái váy gần như muốn rách.

- Hì hì không sao đâu em.

- Mà anh tên gì đó nhỉ, em nghe giọng có phải người miền Trung không anh?

- Anh đúng là người miền Trung, anh tên Đăng còn em tên gì?

Cô cảm giác như lồng ngực căng phồng, máu dồn lên não không kịp thở. Đâu ai ngờ gặp phải tình huống dở khóc dở mếu thế này, lúc này chạy cũng không được, phủ nhận cũng không xong. Thôi thì đành mất mặt xin lỗi anh ta
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Bài Viết Ngẫu Nghiên
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Liên kết
onlinebộ đếm

The Soda Pop