Teya Salat
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Cô nhận ra mùi vị quen thuộc, nhận ra cánh đồng cải mà cô và Bình đã từng tới. Rồi như vết dao cứa vào nỗi đau cũ, cô òa khóc, khóc nức nở ngay giữa cánh đồng...

Nếu không còn ngày mai
Em sẽ ước ngày hôm nay tồn tại mãi mãi
Để em được bên anh, cùng anh đến cánh đồng cải.
Hòa mình vào màu vàng thuần khiết…


7 ngày…

Nó cười nhạt nhẽo khi nghe em trai đọc cái tin tức liên quan đến ngày tận thế. Đơn giản vì có hay không có ngày đó thì cuộc sống của nó cũng là một chuỗi ngày dài đằng đẵng không màu sắc. Nó bị mù. Nó cứ luôn trách ông trời sao khéo tạo ra trò chơi, cho nó biết cuộc đời này có màu gì rồi lại phủ lên đó toàn bộ màu đen – thứ màu sắc cho đến kiếp sau nó vẫn cứ căm ghét.

Nó nói ba mẹ trang trí phòng riêng của nó toàn bộ là màu trắng. Màu sắc mà trước khi cuộc sống bị vùi trong bóng tối, nó đã nhìn ngắm rất lâu, khắc ghi rất rõ vào tiềm thức. Màu trắng của bốn bức tường, của ga trải giường, của bác sĩ và y tá… của bệnh viện.

An bước đến bên chiếc bàn quen thuộc ở vị trí mà có nhắm mắt nó cũng lần ra được. Mà đâu cần nhắm mắt nó cũng không nhìn thấy gì. Chỉ là mọi thứ trong phòng, từng đồ vật, từ chiếc lược chải đầu cho đến chiếc kẹp tóc hình trái táo – quà ba nó tặng vào sinh nhật lần thứ 18 – nó đã biết rất rõ vị trí của chúng. Đơn giản vì đây là thế giới riêng của nó và nó không cho phép ai xê dịch bất cứ thứ gì. An lần mở ngăn kéo bàn ra, nó thận trọng đưa tay vào trong ngăn rồi từ từ đưa ra một vật màu nâu cũ kĩ.

Đó là quyển nhật ký trước đây của nó, người bạn tâm giao đã gắn bó với nó suốt 5 năm, cho đến khi… tai nạn xảy ra. Một lần nữa, nó cẩn thận đặt quyển nhật ký vào ngăn bàn, rồi lần mò sâu vào trong, lấy ra chiếc máy nghe nhạc mp3 Bình tặng cho nó… trước lúc cậu ra đi mãi mãi. Bắt đầu thật chậm rãi với giọng khản đặc vì im lặng trong một khoảng thời gian dài, nó nghẹn ngào trong nước mắt.

-Còn bảy ngày nữa thôi, tớ sẽ đến với cậu, sẽ không phải sống mà như đã chết. Chúng ta lại cùng vi vu theo gió, cùng ra cánh đồng hoa cải vàng… Bình nhé! Cậu biết không, đời người thật ngắn ngủi và con người ta sợ chết. Tớ cũng sợ chết, nhưng khi mất cậu, tớ đã không còn sợ nó nữa. Giá mà ngày hôm đó, tớ không cứng đầu… giá mà… – An nắm chặt chiếc mp3 trong tay rồi dùng tay còn lại đấm vào ngực mình. Đau đớn và tâm can bị giằng xé – đó là cảm giác mà nó đã phải chịu đựng trong suốt hai năm qua.

***
-Đi thế này không sao chứ? – Bình quay lại, cố gắng nói thật lớn để át tiếng gió đang táp vào mặt rát buốt.

-Không sao đâu, tớ muốn ra đồng cải ngay bây giờ!...

-Trời gần tối rồi, ra giờ này có thấy gì màu vàng đâu, toàn màu đen thôi!

-Ngay và lập tức! Tớ cho cậu biết điều này nhé, thứ gì đã đẹp thuần khiết thì dù cho màu đen có trát lên bao nhiêu cũng không che được vẻ đẹp của nó đâu!” – An cũng cố gắng nói thật to cho cậu bạn thân nghe thấy.

Mặt trời dần mềm lòng, thả mình cho màn đêm ôm lấy. Trên con đường vắng, chiếc xe lao nhanh về hướng có cánh đồng cải.
-Hết tiền, xuống xe!
-Woa! Thiên đường là đây! Tớ nói rồi mà, cậu xem, trong đêm vẫn thấy màu vàng của hoa cải đấy thôi. Hoàn mỹ.

Bình không nói gì, dựng xe bên vệ đường rồi bước theo An xuống cánh đồng cải. Cậu chiều theo ý cô bạn thân vì hôm nay là ngày đặc biệt của An – sinh nhật cô bạn và An nói cô không cần Bình tặng gấu bông hay túi xách, cô chỉ cần được ngắm cánh đồng cải vào ban đêm. Thế là hai đứa ngốc cùng với một chiếc xe vi vu theo gió.

-Xem kìa Bình! Có đom đóm nữa này. Cậu thấy chưa, mình đâu có sai khi muốn cậu tặng món quà sinh nhật này. Cậu cũng đâu phải hối hận vì được tặng bản cô nương đây một món quà không giống với những món quà khác. Nhỉ?

-Rồi rồi, thưa cô nương. Thế cô nương có muốn tại hạ bắt đom đóm cho nàng không?
-Dĩ nhiên rồi, bắt đủ 18 con nhé! Vì bản cô nương đã 18 tuổi rồi mà.
-Tuân lệnh!
Nói rồi Bình chạy ào vào giữa cánh đồng, nhảy thật cao để tóm những con đom đóm. Còn An, nó đứng nhìn và cũng giơ tay… tóm lấy Bình.

- Bắt được cậu rồi nhé! – nó khẽ thì thầm với gió. Đêm yên bình, nhưng gió đang thét gào mà không ai hay biết.

Chúng nó đã chơi rất vui, cho đến khi Bình bắt đủ 18 chú đom đóm đêm, An mới chịu ra về với vẻ luyến tiếc. Nó nắm chắc chiếc lọ thủy tinh đã chuẩn bị trước trong tay, đưa lên ngắm nghía 18 đốm sáng màu vàng như màu hoa cải. “Hoàn mỹ” – Nó khẽ cười. Xe chuyển bánh, hai đứa đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng An sơ ý làm bật chiếc nắp của lọ thủy tinh, vài chú đom đóm khỏe mạnh bay ra, nó hét lên:

-Bình! Đom đóm bay ra mất rồi! Bắt lại! Bắt lại nhanh!

Giọng nói đầy hoảng loạn của An cùng với hành động quơ tay của nó làm Bình giật mình, lạng tay lái và rồi…
Chiếc xe tải lao vun vút trong đêm tối, tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi. Sau đó thì Bình ra đi vĩnh viễn, còn An rơi vào thế giới chỉ còn màu đen, nó bị mù sau chấn thương. Trong tiếng khóc nức nở của gia đình An và Bình, tiếng con tim đập như đã ngừng của An nghe thật rõ, nó mất tất cả, mất đi thế giới mà nó vừa nắm được.

***
6 ngày
Hôm nay An ăn mặc thật đẹp, nó sẽ cùng cậu em trai đi mua sắm cho ngày đặc biệt – vừa là sinh nhật nó và cũng là ngày giỗ tròn hai năm của Bình. Nó bảo em trai lên danh sách những nơi cần đi và những thứ sẽ mua.

-Chị lại muốn mua hoa cải để đến nhà anh Bình à? Quê chết!

-Có gì đâu, chị chỉ sợ người ta không bán thôi!

-Phải rồi, làm gì có ai bán bông cải!” – Cậu em trai của An lẩm bẩm

-Năm ngoái là do ba đi hái ở đồng Tây… chị gái ngốc này…

-Em nói gì cơ?

-À, không có gì! Đi nào.

An nắm lấy vạt áo của Quân, chậm chạp từng bước một. Hôm nay nó không mang theo gậy, vì sẽ mang nhiều đồ và nó không muốn bị vướng víu. Nó vừa đi vừa hít thật sâu mùi hương của ngày đông, của nắng, của gió và của sương sớm. Thật lạ là cứ đến ngày này, nó lại có cảm giác rằng Bình đang đi theo sau, có lúc nhắc khẽ nó tránh những vật cản phía trước, cũng có lúc giữ chân nó lại chờ đèn xanh.

-Quân! Em có ngửi thấy mùi gì không?

-Mùi gì chị?

-Hoa cải! Em nhìn xem có ai bán hoa cải gần đây không?

-Chị thật là khéo tưởng tượng, làm gì có ai… – Quân ngừng nói, cậu nheo mắt nhìn về phía trước, có một người con trai ngồi ở quán café phía trước và trên bàn là một bó hoa màu vàng – hoa cải. Đoạn Quân nói tiếp.

– Đúng rồi, chị đi theo em! Mà sao chị có thể ngửi thấy được mùi hoa cải khi nó ở khá xa nhỉ?

Nói rồi Quân nắm tay chị mình đi về phía trước. An không biết, nhưng Quân biết đó không phải một người bán hoa cải, cũng không chắc anh ta sẽ chịu bán lại cho Quân bó hoa cải đó. Quân dẫn An đến bàn đối diện với người lạ rồi dặn chị mình:

-“Chị ngồi đây uống nước, em đi mua bó hoa cải cho chị.”

-“Nhớ chọn bó đẹp nha!”

Quân tiến đến chỗ người lạ, dè dặt ngồi xuống rồi khẽ hỏi:

-“Anh… có thể… bán cho em bó hoa này được không?”

-“Sao cơ?” – Người lạ mặt vẻ ngạc nhiên hỏi lại.

-“Em muốn mua bó hoa cải này!”

Người lạ nhìn sang bàn đối diện – nơi có An đang ngồi, mỉm cười vẻ như hiểu ra vấn đề.

-“Bạn gái của cậu à? Cô ấy thích hoa cải ư?”

-“À không! Đó là chị của em. Chị ấy muốn mua hoa cải để tặng người bạn đã mất.”

-“Thế à? Anh vừa mới đi chụp ảnh ở đồng cải, thấy đẹp nên mới ngắt một ít đem về. Nếu chị em thích thì em cứ cầm về cho chị ấy. À, anh là nhiếp ảnh gia, anh tên Bình. Đây là danh thiếp của anh, nếu cần…” – Bình phải dừng lời giới thiệu khi nhìn thấy nét mặt thoáng sửng sốt của Quân. Cậu lắp bắp:

-“Anh… anh nói anh tên gì ạ?”

-“Bình, Hoàng Bảo Bình.”

-“Trời ơi, lẽ nào…” – Quân ngồi thẫn thờ vài giây rồi đứng dậy cẩm bó hoa cải, không quên nói lời cảm ơn với Bình và cậu còn nói thêm một cậu khiến Bình khó hiểu vấn đề - “Em sẽ sớm liên lạc với anh, em cần anh giúp. Em đi nhé!”

O0o

“Hôm nay tớ đã đến nhà cậu, tớ bị vấp tới năm lần. Con đường từ cổng vào nhà cậu đã khác rồi, hai bác sắp thêm nhiều chậu kiểng để tạo thêm không khí của thiên nhiên cho gia đình. Chính vì thế mà tớ ôm cây mấy lần. Hì. Cậu thật ngốc! Nếu ngày đó cậu cứ lao thẳng xuống mương, mặc kệ mình bị rơi ra khỏi xe thì có lẽ… tại sao cậu lại đẩy mình xuống mương, còn cậu lại lao vào xe tải chứ? Cậu tàn nhẫn lắm, xấu xa lắm… Bình ạ. Tớ… tớ thật sự rất nhớ cậu! Còn 6 ngày nữa thôi, tớ sẽ về bên cậu. Đợi tớ nhé, cậu nhất định phải đợi tớ.

Chưa đến ba năm mà, người ta nói chưa hết ba năm thì người chết không thể đầu thai… Tớ sẽ đến bên cậu…”
An dừng ghi âm, nó khóc nức nở, nó tự đưa tay lên rồi cắn thật mạnh vào cánh tay, máu chảy ra. Mỗi khi nhớ đến nỗi đau cũ, nó lại tự phạt mình bằng cách cắn vào tay, đôi bàn tay đã với theo những con đom đóm bay ra khỏi lọ thủy tinh, đôi bàn tay gián tiếp giết chết người mà nó yêu nhưng chưa kịp nói. ...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...484950»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt