XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Mùa đông chớm đến, những chiếc lá xoay xoay theo nhịp một điệu Valse, cô gái nhỏ cuộn tròn người trên chiếc sô pha ngắm nhìn hình dáng người con trai yên lặng đọc sách trước mặt, mỉm cười mãn nguyện.

Hạ Anh không nhớ cô đã nằm bất động như thế từ bao giờ. Dường như là lâu lắm rồi, một, hai ngày gì đó, hoặc hơn. Chỉ biết là cơ thể của cô đang dần dần nhẹ bỗng, và trần nhà trước mắt cứ mờ dần đi. Đã có lúc cô tưởng mình sắp ngủ vĩnh viễn mà không thể tỉnh lại được nữa, ấy vậy mà đôi mắt vẫn kiên cường cứ mở to và nhìn thẳng về một hướng bất định.

Cô đang thất tình. Thậm chí, còn đang bị tổn thương quá lớn sau khi chuyện tình yêu tan vỡ. Về sự phản bội, những ánh mắt lạnh lùng, và cả những hành động phũ phàng từ người con trai mà cô đã rất mực tin tưởng, người mà cô đã từng đặt toàn bộ trái tim, để toàn tâm toàn ý yêu thật lòng.

Những suy nghĩ láng máng lập lờ cùng những đoạn hồi ức lặp lại đứt quãng đã kéo chút sức lực cuối cùng của Hạ Anh rơi xuống, mí mắt sập lại mê man, cho đến khi cô rơi vào trạng thái mê sảng. Cô cố gắng với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn máy tính, nhưng một chút sức để cử động cũng không có. Trong lúc nhập nhòe giữa mơ và tỉnh, dường như có tiếng ai đó phá cửa, một giọng nói quen thuộc vẳng đến bên tai, rồi cô buông rơi ý thức trong khi cơ thể bị nhấc bổng lên…

***

Chiếc kim truyền dịch được cố định vào tay cô gái với sắc mặt trắng nhợt dường như không còn chút sức lực, đôi môi nhợt nhạt có thể hòa lẫn cùng màu da lộ ra những mảng khô nứt tội nghiệp. Tuấn chau mày nhìn cô gái gầy guộc đang nằm lọt thỏm trên chiếc giường bệnh, không khỏi thở dài. Đây là cô gái mà hơn một tuần trước vẫn còn hoạt bát và lanh lợi là thế, giờ bỗng dưng như con búp bê bị hút cạn hết sức sống. Một cô gái với tất thảy những gì thuộc về cô đều khiến anh bị mê hoặc. Vậy mà giờ đây lại trở nên tiều tụy đến không thể nhận ra.

Nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, Tuấn quay người đắp lại chăn cho Hạ Anh, chỉnh tốc độ truyền chậm lại, rồi đi nhanh về phía cửa. Dù muốn nán lại một chút để trông chừng cô nàng đang li bì vì kiệt sức kia, nhưng dù sao cô đã qua cơn nguy hiểm, anh phải quay lại phòng của giáo sư hướng dẫn để nhận phân công cụ thể trong kỳ thực tập. Nói vài lời với chị y tá trẻ măng đang đi về phía phòng bệnh, Tuấn nhanh chóng rảo bước.

Hạ Anh mở mắt, luồng ánh sáng trắng chiếu vào làm mắt cô nhòe nhoẹt nước. Khung cảnh quá quen thuộc đến nỗi cô nhận ra mình đang ở bệnh viện. Và cơn đau ê ẩm truyền lên từ dạ dày khiến cô buồn nôn kinh khủng. Cô không biết mình được đưa vào viện bằng cách nào, và ai là người đã phát hiện ra cô trong bộ dạng tiều tụy như muốn tự tử ấy. Nhưng đầu óc cô lờ mờ một khoảng trống và cổ họng đã bắt đầu khô rát do khát nước.

Khi Tuấn mở cửa bước vào phòng thì Hạ Anh đang loay hoay với chiếc kim dịch truyền, thậm chí không đủ sức để ngồi dậy, bộ dạng bất lực của cô bất giác khiến anh thấy buồn cười. Chậm rãi bước vào bên giường bệnh với lấy bình nước và chiếc cốc rỗng để trên mặt bàn, Tuấn rất tự nhiên đưa nước cho Hạ Anh.

- Là anh à?

Hạ Anh cắn môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử. Hóa ra cô đã đoán nhầm. Cô đã đoán người đưa cô vào đây chính là Hoàng – người đã làm cô phải đau buồn và thất vọng đến mức rơi vào hoàn cảnh hết sức tồi tệ này. Cô đã nghĩ, anh không bỏ mặc cô đâu, không nhẫn tâm thấy cô tự hành hạ mình đâu. Nhưng, cuối cùng, Hoàng vẫn bỏ mặc cô. Người trước mặt cô đây, là Tuấn - một người anh cô quen lúc tham gia vào đội thanh niên tình nguyện năm ngoái ở Hà Giang. Lúc đó giữa hai người chỉ là sự ăn ý trong công việc, rồi dần dần chuyển sang mối quan hệ bạn bè, thế mà đã thành thân thiết lúc nào cũng không hay. Kết thúc chuyến tình nguyện Hà Giang, trở về Hà Nội, cô và Tuấn vẫn giữ liên lạc đều đặn, tuy công việc bận rộn gần đây và chuyện tình cảm khiến cô ít gặp Tuấn hơn. Nhưng đây thật sự là một người anh đã chăm sóc cho cô rất tốt.

- Ừ, là anh!

Tuấn nghiên cứu biểu cảm đa dạng trên mặt Hạ Anh. Anh biết cô gái này luôn thích tỏ ra cứng cỏi trước mặt người khác, nhưng hiện tại cô đang bị anh bắt được thời khắc cực kỳ mềm yếu, ắt hẳn cảm thấy không tự nhiên. Nhưng anh muốn xem cô gái này sẽ ứng phó thế nào.

- Ừm, làm sao mà anh lại…

- Đưa em vào đây ấy hả? Gọi điện thoại mấy chục lần cho em, nhưng lại không thấy nghe một lần nào, cuối cùng lại bị chuyển sang chế độ tắt máy, lo nên đến. Bắt gặp đúng lúc có người đang muốn tự tử!

Tuấn cố tình tìm cách trêu chọc Hạ Anh, nhất là trong vế cuối của câu nói vừa rồi. Nhưng nhìn cô gái nhỏ kia đang vân vê hai bên vạt áo bệnh nhân kẻ sọc, chiếc môi hơi nẻ bặm lại, khuôn mặt trắng bệch hơi cúi xuống, Tuấn đã bắt đầu thấy xót. Rốt cục thì đã có chuyện gì xảy ra với cô? Thế nhưng, chưa kịp để anh tiếp tục chìm trong những suy tư dài dòng ấy, đôi mắt tròn to nâu sậm mới vừa rồi còn cụp xuống như hối lỗi đã ngước lên quả quyết.

- Em không tự tử!

Thế không tự tử tại sao em lại tuyệt thực nằm trên giường, lại còn những gần 3 ngày. Lúc bác sĩ nói anh còn không tin, nhưng nhớ lại cái bộ dạng mê sảng của em lúc anh đến anh mới thấy nó đúng. Một cô gái không muốn tự tử thì tại sao lại tuyệt thực chứ, mà lại những gần 3 ngày? Em có biết là em suýt chết không?

- Em chỉ đang suy nghĩ về tất cả mọi chuyện xảy ra. Nó quá nhanh, đến nỗi em không thể tiêu hóa được hết. Em chỉ muốn nằm một lát để bản thân suy xét lại từng việc, nhưng cuối cùng lại thành ra trống rỗng, lúc em cảm thấy cần gọi điện cho một ai đến giúp em nhưng em không còn đủ sức để dậy nữa. Thế đấy, nên em không tự tử!

- Có gì khác nhau đâu chứ, vẫn là suýt nữa ngồi lên nóc tủ rồi!

- Khác chứ, tự tử so với việc bị rơi vào tình huống bất khả kháng là khác nhau. Anh thử nói xem, nếu em chết thì em sẽ cảm thấy uất ức thế nào!

Tuấn phì cười nhìn cô gái mới vừa nãy thôi còn trong tình trạng thê thảm đến nỗi người ta nhìn thôi cũng phải thấy xót, vậy mà bây giờ lại ngẩng cao khuôn mặt hốc hác để nói lý lẽ với anh. Kỳ thực đây mới là Hạ Anh mà anh quen biết, là Hạ Anh mà ngay từ khi nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của cô khi đi bộ một mạch lên bản mà vẫn cắm cúi, lăng xăng phụ dựng lều rồi bắt đầu nấu cơm, phát quà cho người dân nghèo ở đấy. Một cô gái mà tưởng như chỉ chứa trong đầu toàn lý lẽ khác thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác thật dễ chịu.

- Ừ, thế nên phải biết điều, trả ơn anh đã cứu sống em, lại còn khuyến mại thêm chạy đi chạy lại, bỏ bê công cán, bận rộn gấp đôi để chăm sóc em. Tỉnh lại chưa cảm ơn câu nào, đã lại nói lý lẽ ngay. Sao mà lắm lý sự thế?

- Đâu phải em lý sự, tại anh hiểu lầm em đó thôi! Trong từ điển cuộc đời em chưa bao giờ có từ “tự tử” nhé! – Hạ Anh liếm môi, hất mặt đi hướng khác.

- Thế tức là em không cảm thấy biết ơn anh chút nào? Thật buồn vì cưu mang một đứa bé thiếu tình nghĩa như thế này đấy!

- Có mà… thật ra thì… cảm ơn anh, nhiều lắm!

- Cái gì mà thật ra? Vế sau là gì sao nói nhỏ thế? Nói lại nghe coi!

- Bực mình quá, cảm ơn anh! Được chưa? Bắt bẻ nhiều!
***

Những ngày sau đó, Tuấn chen vào cuộc sống của Hạ Anh một cách thật tự nhiên như cơn gió thu muộn cứ thổi từng nhịp. Công việc của một sinh viên Y năm cuối hầu như chiếm quá nửa quỹ thời gian của anh. Thế nhưng, Tuấn vẫn luôn tìm cách nào đó kéo Hạ Anh vào bên cạnh mình. Đôi khi chỉ là thi thoảng muốn ngồi cạnh cô trong thư viện để có cảm giác an tâm, mặc dù cô bên cạnh chỉ đa phần là ngủ gật, hoặc lấy giấy ra vẽ vời linh tinh. Tuấn biết, Hạ Anh chưa hoàn toàn quên được cái cậu Hoàng kia, chỉ là cô bé bướng bỉnh này luôn cố tỏ ra bình thường để không khiến bản thân mình trở nên đáng thương hại trước mặt người khác. Còn anh, thì chỉ có thể giúp cô mau chóng lấy lại cân bằng, để rồi không tiếp tục suy nghĩ quá nhiều về chuyện ấy nữa.

- Này, bao giờ em mới hết phải làm ô sin cho anh, hả?

Hạ Anh ngáp dài hai cái, rồi cả chiếc đầu nặng trịch gục xuống bàn. Sau vụ đến bệnh viện đó, cô nghiễm nhiên trở thành tay sai bất đắc dĩ cho Tuấn bất cứ khi nào anh cần đến. Cô biết, Tuấn đang cố làm cho cô trở về đúng quỹ đạo, lôi cô ra khỏi những suy nghĩ rồi cả sự tự dằn vặt. Thế nhưng, cho đến bây giờ, Hạ Anh vẫn chưa thể quên hẳn Hoàng. Cô thấy bản thân mình thật vô dụng khi suy nghĩ luôn tìm về câu chuyện ngày hôm đó, rồi lại mải miết buồn khổ về kết cục của một mối tình vẻn vẹn 3 năm.

- Mạng em rẻ lắm hả? Mới làm có từng đấy thôi mà đã than vãn rồi! Biết em là người thiếu kiên nhẫn như thế thì chẳng thà…

- Thôi được rồi, sốt ruột. Anh cứ làm việc của anh đi, em tranh thủ ngủ, lát nữa về còn chuẩn bị hoạt cảnh nháp cho ngày mai.

- Ừ, bao giờ xong anh gọi em rồi về…

***
Hạ Anh ngồi lọt thỏm trong một góc bàn nhỏ tại quán café quen thuộc nằm sâu trong ngõ nhỏ ở một khu phố không lấy gì làm đông đúc. Tiếng một ca khúc thịnh hành của một ca sĩ trẻ được replay liên tục khiến cô có phần hơi nhức đầu. Cô nhớ về cuộc gặp gỡ vài phút trước, với Nhi - cô bạn thân trước đây của Hoàng, và bây giờ đã trở thành người yêu chính thức của anh. Bẵng đi gần 1 năm, cô cũng đã có một cuộc sống mới....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Voz Yêu Đơn Phương
» Truyện Voz Tán Gái Ở Nhà
» Truyện Voz Sông Quê Muà Nước Lũ chập2
» Truyện Voz: Sông Quê Mùa Nước Lũ chập1
» Truyện Voz: Say Nắng Gia Sư Của Em Trai
1234...383940»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt