Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


- Sao chị Nguyên chưa về vậy? bộ bữa nay rảnh lắm hả? – Tôi nhìn sang chị.

- Bây giờ về cũng tắm rửa, ăn cơm rồi ngủ, ngày nào cũng thế, chán quá Tâm ơi. – Rồi chị phịu mặt ra, nhíu đôi mài lại.

Tôi bật cười:

- Không lẽ chị thi hết rồi à? Em còn 2 môn lận, mà một môn làm tiểu luận rồi.

- Chị thi xong cả rồi, thế mới chán đấy nhóc!

- Giỏi há! Hơn tui có tuổi mà xưng nhóc! – Tôi ghét nhất ai gọi tôi là “nhóc”, ít ra thì cũng từ khi ra lên đại học đến giờ.

Chị Nguyên cười trừ:

- Bữa nay chị đoán là cô bé ấy không đến đâu.

Làm như chị biết tôi đang nghĩ gì không bằng:

- Sao chị nói thế? – Nhưng dù gì tôi cũng trố mắt.

- Thì đang nợ em 20k kìa – Rồi chị che miệng cười lớn.

- Chị thì nghĩ xấu cho người khác mà thôi – Tôi biết là chị đùa.

Có bàn tính tiền, là bàn của nhóm học sinh. Tôi đứng dậy dọn bàn. Ra lại thì không thấy chị Nguyên đâu nữa. 18h rồi. Cô ấy bận gì đến trễ hay sao? Hay là trên đường đến đây cô ấy gặp chuyện gì? Tự nhiên tôi thấy trong người bất ổn. Trời tối, phố lên đèn vàng cả con đường, các băng-rôn, ốp-phíc, bảng hiệu đèn điện của các quán ăn, nhà hàng, khách sạn cũng lên đèn sáng rực. Trong quán, cặp tình nhân ấy vẫn ngồi, chàng trai đã rời ghế đối diện, sang ghế bên cùng với cô gái. Họ im lặng, không nói gì cả.

Tôi lặng lẽ bỏ đĩa Celine-Dion vào đầu CD, mở bài My heart will go on. Hai người họ dường như sát lại gần nhau hơn. Bỗng tôi mỉm cười hạnh phúc. Ở đời, đôi khi ta làm một việc gì đó đem lại hạnh phúc cho người khác thì cũng lúc ấy, tự nhiên mình cũng thấy hạnh phúc, có khi lại hơn thứ hạnh phúc do chính ta tạo dựng cho mình.

Một cánh tay đẩy cửa đi vào, là con gái. Không phải “Baley-Kiwi”, vị khách này cao hơn, áo chemise nhẹ màu trắng và cái quần thun ôm đôi chân dài, gương mặt thanh thoát. Không hiểu vì sao tôi vẫn không nén được nỗi thất vọng hiện lên trên khuôn mặt, điều ấy tôi thấy rõ qua màng hình của chiếc máy tính tiền. Cô ấy mua Đôrêmon mini, 6 cái nhỏ, loại nhiều màu…

Thế là tối đó, lần đầu tiên trong 2 tuần kể từ ngày biết “Baley-Kiwi”, tôi không thấy cô ấy đến KYM-WY. Những ngày sau đó cũng thế. Tôi cố không nghĩ đến những lời của chị Nguyên nói hôm bữa, tôi không tin là một người như cô ấy lại vì 20k mà bỏ một thói quen. Tôi tưởng tượng đến chuyện khác, có lẽ cô ấy đã đi đâu đó, và đang chống cằm ngồi nhớ món bánh ( hay nhớ chàng nhân viên bán bánh) của quán chúng tôi, hoặc là cô ấy bệnh, mà không, bệnh gì cả tuần vậy chứ! Thôi mặc, tôi tin cô ấy cũng sẽ đến, vào một ngày không xa.

Tôi nhận được cái tin quán chuẩn bị đóng cửa khi trời bắt đầu vào thu Những cơn mưa chuyển mùa cứ kéo đến ngày một dày hơn. Bây giờ chẳng còn hy vọng nữa, những buổi chiều nhìn màn mưa bên ngoài tấm kính, mưa kéo theo nỗi niềm khó tả. Một tháng rồi chứ ít gì. Vậy mà vẫn cứ trông ra phía con đường ấy, bằng lăng bắt đầu rụng, lá thưa hẳn đi. Có thể người ta cứ nhìn vào một không gian nào đấy, nghĩ về nó, dẫu biết rằng quá khứ đã ra đi mãi mãi…

Lúc tôi tuyệt vọng nhất lại chính là lúc cô trờ lại. Chiều hôm đó, quán vắng, trời cũng đổ mưa, nhưng lất phất. Vẫn bộ đồ ấy, nhưng màu đã nhợt, mắt cô thâm hơn, da trắng bệt, giống như người vừa mới bật dậy sau những chuỗi ngày dày trên giường bệnh. Cô gầy đi nhiều so với một tháng trước.

- Vẫn món bánh cũ hả bạn? – Tôi cố tình làm vẻ bình thường, bật cười khi thấy cô đẩy cửa đi vào.

Cô cũng gượng cười lại, có một thoáng gì đấy gọi là áy náy khẽ lướt qua mắt cô.

- Lần này em không mua nữa, mãi mãi về sau cũng thế - Rồi cô ấy dừng lại, cuối mặt xuống, tự nhiên không khí nặng khủng khiếp – Em đến để gửi anh số tiền em đã mượn cách đây một tháng, em xin lỗi anh vì thời gian qua…tại… em có vấn đề… - Nói rồi cô lấy cái ví ra lấy tờ 20k đưa cho tôi.

Tôi thấy rõ là cằm cô đang run, thật sự không hiểu gì hết. Tò mò, ngạc nhiên, sợ hãi, bối rối, tôi chẳng biết mình đang bị gì nữa. Khi tôi đang trơ mắt nhìn cô thì cô đẩy tờ tiền lại phía tôi rồi quay người tông cửa chạy ra. Có một giọt nước từ người cô rơi vào tấm kính. Trời bỗng đổ mưa to hơn. Tôi kịp níu tay cô lại: “ Trời đang mưa… bạn nên vào quán dùng một tách trà nóng”. Cô đứng lại, cúi gầm mặt xuống, gương mặt thanh thoát trước kia tiều tụy quá, cô nhắm nghiền mắt như muốn vắt hết thứ nước trong khóe mắt ấy ra rồi ngửa mặt lên trời. Hành động ấy diễn ra hơi nhanh, cô ấy quay người bước vào quán, tiến đến bàn số 1.

Sau khi lại chỗ quầy lấy khăn giấy đưa cho cô, tôi vào phòng bánh, chế một tách trà gừng đem lại bàn số 1.

- Cả buổi chiều mưa dầm mà đi không có ô, mình nghĩ bạn nên dùng thứ này để ngừa cảm.

Ánh mắt cô ấy nhẹ nhàng đưa về phía tôi, mắt vẫn còn nước, long lanh.

- Cảm ơn anh – Rồi cô gục nhẹ, mắt lại hướng ra phía con đường mưa qua tấm kính.

Quán vắng lặng, chẳng vang lên một âm thanh gì cả, nếu lắng tai, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài đường. Không khí thế này khiến cho những mối tò mò về chuyện vừa xảy ra cũng tạm thời nằm im trong lòng. Tôi ngồi ghế đối diện, khe khẽ lướt mắt trên gương mặt của cô, cô đang nghĩ gì đó, gương mặt hơi vô cảm. Rồi cô đánh thượt thở hắt ra, nhìn thoáng qua không gian quán một chút, cô nói:

- Trời mưa, quán vắng anh nhỉ.

Tôi nhún vai:

- Chắc bạn không biết, nếu không mưa, quán cũng như thế này thôi, chuẩn bị đóng cửa rồi.

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa tay ngớp một ngụm trà.

- Cho mình xin lỗi trước nhé, thật sự mình rất tò mò về lúc ban nãy.

- Trông em giống như một con ngốc hả? – Cô cười.

- Không phải, chỉ là…

- Thực ra một tháng qua em ở nhà, không dám đi đâu, bây giờ nghĩ lại thấy phí quá.

- Nhưng vì cái gì mới được chứ?

- Vì hai chữ gọi là “yêu thầm” – Cô đáp nhanh rồi lại đưa mắt ra ngoài đường, mưa đang dần tạnh.

Có cái gì đó đang ở ngực tôi, nặng lắm, thế ra cô ấy đã yêu một người khác rồi, buồn ít thôi, chủ yếu là tôi không hiểu được chính xác là chuyện gì. Nhưng cũng chẳng dám lên tiếng.

- Em thương Long, anh ấy cùng khoa với em. Những gì em dành cho anh ấy, em nghĩ anh ấy biết rất rõ, và ảnh cũng đáp lại em. Chúng em bước ra từ một lần sinh hoạt đoàn trường, bắt đầu hẹn hò, nhưng chẳng ai nói với ai điều gì. Những cái bánh em mua ở quán này là để tặng Long, vì em biết anh ấy rất thích nó, chiều nào cũng ghé qua phòng ảnh, đặt chiếc bánh nhỏ lên khung cửa sổ, rồi lặng lẽ ra về.

– Nói đến đoạn này, cô mỉm nhẹ đôi môi mỏng, tôi cảm nhận rõ được ngực mình đập như thế nào. – Rồi mấy hôm sau, Long tâm sự với em về chuyện ấy, anh đã vui và hạnh phúc như thế nào khi chiều là lại thấy chiếc bánh, anh còn nói là có thể anh đã có tình cảm với người ấy, sự tò mò, lâu ngày sẽ dẫn đến mong đợi và nhớ nhung. Thực sự lúc đó em rất vui, vui đến nỗi 17h chiều ngày tiếp theo là em nghĩ đến chuyện đi mua bánh, thế nên hôm đó em đã mang thiếu tiền đấy.– Cô đưa mắt sang nhìn tôi.

- Em bỏ vào chiếc bánh 1 mảnh giấy ghi tên em và lời tiếc lộ nho nhỏ rằng “Em đã yêu.”, nhưng không ngờ rằng khi đến chỗ cửa sổ, em bắt gặp được một điều em không ngờ, Long đang hôn một cô gái lạ, anh ấy ép người ta vào góc tường…

Nói đến đó thôi, tôi thấy mắt mình mờ đi, cô ấy đang nghẹn ngào, dường như không thể nói được nữa.

“Bạn không cần phải kể nữa đâu” – Tôi cắt ngang.

Ngoài trời, mưa đã tạnh hẳn, khuya rồi, xe cộ thưa dần, đèn đường chỉ còn lưa thưa, Quán vẫn vắng ngắt, về khuya tạo nên một cảm giác sợ hãi, bây giờ hẳn đã 22h rồi.

- Bạn có nghĩ mình đã thương thầm một người lăng nhăng? Và những gì mình giành cho Long là không đáng? – Tôi đặt hai bàn tay lên ly trà đã nguội.

- Em không nghĩ thế, dù gì em đã sống thật với tình cảm của mình, nếu có điều gì tiếc nuối thì đó là mình chưa thật sự hiểu Long. À, anh tên gì vậy?

- Mình tên Tâm, Khương Nhật Tâm, còn bạn?

- Em là Nhy. Chữ “Y” dài ấy.

- Lần đầy tiên mình thấy tên ấy đấy, độc và lạ. – Tôi bật cười.

- Em học Cao đẳng thương mại, nghành kế toán. Anh Tâm chắc học Bách khoa?

- Sao Nhy nghĩ thế? Mình học Sư phạm, Nhưng là một ngành cử nhân của khoa văn.

Nhy cười nhẹ, nhìn đồng hồ:

- Khuya rồi, chắc em phải về.

- Nhy đợi với, để mình đóng quán rồi đưa Nhy về, đi một mình giờ này, nguy hiểm lắm! – Tôi thấy đèn đường đã tắt gần hết, nhưng lo thì ít mà muốn đưa cô ấy về thì nhiều hơn.

- Thế thì phiền anh quá, nhưng nhà em hơi xa đấy! – Nhy cau trán lại.

- Để tôi tắt đèn. – “càng xa càng tốt chứ sao!” - tôi nhủ thầm trong bụng như thế và mỉm cười đắt thắng.

Những vũng nước dưới chân liên tục bị đá lê
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Voz Yêu Thầm Vợ Bạn !!!
» Truyện Voz Tán Gái Ở Nhà
» Truyện Voz: Say Nắng Gia Sư Của Em Trai
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
» Truyện Voz Dại Dộn Chỉ Vì Một Tin Nhắn chập2
1234...313233»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Ring ring