“Hả?”
Hoa Lạc Lê ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt trêu chọc của Hàn Tử Hiên, mới phát hiện ra mình vừa nói hớ, xấu hổ quá...
“À, anh Tử Hiên, mau ăn đi, Tiramisu lạnh hết rồi.”
“Lần đầu tiên nghe có người nói bánh ngọt bị lạnh. Không phải càng lạnh ăn càng ngon à? Chả logic gì cả...”
Hoa Lạc Lê muốn mặt đất nhanh chóng nứt ra một khe muốn bảo cô trốn xuống đó. Cô vội vã cầm Tiramisu nhét vào tay Hàn Tử Hiên, mặt đỏ đến tận mang tai, quay người luống cuống bỏ chạy về lớp học.
Hàn Tử Hiên cầm Tiramisu trên tay, cười rũ rượi, Hoa Lạc Lê thật đáng yêu, sao có thể đáng yêu đến thế được, thật khiến người ta chết cười. Anh nhìn chằm chằm vào hai quả dâu tây trên miếng bánh, ánh mắt bắt chước vẻ mơ mộng của cô lúc nãy, nói: “Mỗi năm sinh một đứa. Một đứa gọi là Tiểu Lê, một đứa gọi là Tiểu Hiên.”
Hoa Lạc Lê chạy vào lớp học, tay chống cằm, vẫn chìm trong trạng thái hạnh phúc, không thể tự mình thoát ra.
Ngoài cửa sổ có vài con bướm bay lượn, giống như đôi cánh thiên thần, từng cánh, từng đôi, tự do bay lượn trong gió, vô cùng vui vẻ.
Cả tiết học ấy, cô đều đùm đắm trong tiếng vĩ cầm mộng tưởng. Cô cảm thấy, sau nhát kéo vĩ cầm đầu tiên ấy, cuộc sống xung quanh đã hoàn toàn biến đổi, đẹp đẽ và vui vẻ hơn...
Âm nhạc là niềm vui...
Chương 6: Hoa hồng tình yêu
Hoa Lạc Lê, nếu như em không chấp nhận anh, anh sẽ ví em như loài hoa hồng này.
Chỉ cần em thích anh, chỉ cần em chấp nhận anh.
Anh nhất định sẽ yêu em hơn Hàn Tử Hiên yêu em.
Sau giờ học, trong phòng hòa nhạc.
Hàn Tử Hiên tặng cho Hoa Lạc Lê một cây vĩ cầm màu cam. Thân đàn xinh xắn tinh xảo, ngay cả những dây đàn cũng được sơn màu cam, sáng loáng giống như một ánh chớp đáng yêu.
“Hoa Lạc Lê, từ bây giờ anh sẽ nghiêm khắc chỉ dạy em. Em có sợ không?” Hàn Tử Hiên chớp chớp mắt nhìn cô hỏi.
“Em không sợ.”
“Có thật không?”
“Vâng. Thầy nghiêm mới có trò giỏi.”
“Lạc Lê, em là học trò đầu tiên của tôi, là trưởng bối đệ tử, cho nên phải học hành cẩn thận, không được để tôi thất vọng.” Hàn Tử Hiên nghiêm trang.
“Vâng, thưa thầy.” Hoa Lạc Lê cũng nghiêm trang.
“Bây giờ, chúng ta bắt đầu bài học. Bài đầu tiên là luyện tư thế đây là kĩ năng cơ bản cần tập luyện nhiều mới có thể nhuần nhuyễn. Vĩ cầm là nhạc cụ dùng để tấu lên những giai điệu. Vì vậy, làm thế nào để vĩ cầm có thể tấu lên những giai điệu âm nhạc phong phú, xúc động lòng người là vấn đề quan trọng nhất của người biểu diễn. Sách dạy kĩ thuật chơi vĩ cầm chỉ rõ: nhất định phải luyện tập thật tốt những kĩ năng cơ bản.” Hàn Tử Hiên điều chỉnh tư thế giữ đàn của cô.
“Vậy những kĩ năng cơ bản phải học gồm những gì ạ?” Hoa Lạc Lê chăm chú lắng nghe, ha, có một thầy giáo trẻ đẹp trai trực tiếp giảng dạy, không những tai có thể được nghe những giai điệu âm nhạc tuyệt mĩ mà mắt còn có thể được nhìn thấy những thứ tuyệt mĩ nữa.
“Đương nhiên là còn có cả kĩ thuật rung dây nữa.” Hàn Tử Hiên cầm cây vĩ cầm gia truyền của mình lên vừa làm mẫu vừa giải thích: “Rất nhiều những nghệ sĩ vĩ cầm bậc thầy có thể dùng cây vĩ cầm tấu lên những thanh âm thiên biến vạn hóa, đều là nhờ ở kĩ thuật rung dây này đây. Nếu biết kết hợp tốt ba yếu tố: tốc độ rung, áp lực rung và điểm rung thì sẽ có thể tạo ra được một hợp âm say đắm lòng người.”
“Vậy làm thế nào để kéo đúng dây, bốn dây này...”
“Cung của Vĩ cầm có nhiều loại, trong đó có bốn loại cung chính nhất định em phải nắm được. Đó là cung phân, cung hợp, cung ngừng và cung chuyển.”
“Ồ!”
Cây vĩ cầm trên tay Hàn Tử Hiên tạo nên một phối cảnh thật đẹp, hài hòa đến hoàn hảo. Hàn Từ Hiên nhẹ nhàng giải thích tiếp:
“Có thể nói nôm na như sau: cung phân dùng để chỉ cung chơi một âm thanh; cung hợp là cung có thể chơi được nhiều âm thanh; “cung ngừng” có thể định nghĩa là đoạn nghi giữa các âm; cuối cùng cung chuyển là cách dùng ngón tay chuyển dây. Bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập cung phân... quan sát động tác của anh thật kĩ, sau đó tập lại... Anh sẽ dạy cho em kĩ thuật bấm ngón tay một cách đúng đắn và hiệu quả ngay từ đầu. Như vậy, em không phải đi đường vòng mà là đã đi đường tắt so với những người khác. Tục ngữ có câu: Thầy nào trò ấy, nên trong việc học, chọn giáo viên là rất quan trọng. Lạc Lê, em rất tốt số đấy.”
Hàn Tử Hiên nói xong còn làm bộ mặt ra vẻ: “Em thật là người ra ngõ đã gặp quý nhân, vớ được của hời rồi, còn không mau kiếm gì hối lộ cho anh.”
Hoa Lạc Lê vui vẻ cười ha ha: “Chẳng phải lần trước em đã làm bánh Tiramisu cho anh Tử Hiên ăn rồi hay sao?”
“À, cái này cũng tạm coi là được, Hoa Lạc Lê trở nên thông minh hơn rồi. Thật là không phụ công dạy dỗ của “thầy”.”
“Đó là vì, vì... “thầy” của Hoa Lạc Lê là vị “thầy” thông minh nhất trong số các thầy. Ha ha…” Hoa Lạc Lê nhìn Hàn Tử Hiên đầy tôn thờ, mắt chớp lia lịa, nói tiếp: “Anh Tử Hiên, anh chơi một bản đi.”
“Được, em thích nghe bản nhạc nào?”
“Là bài tèn tèn... tèn tèn tèn... tèn tèn tèn... bản nhạc này em thấy nó rất hay và thánh thiện.”
“Ồ, đó là bản Wedding March.”
“Vâng, đúng thế. Nghe nó cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.”
“Nếu em thích nghe nhạc cử hành hôn lễ thì ngoài bảnWedding March của Felix Mendelssohn em còn có thể nghe bản của Richard Wagner.”
“À, có khác nhau ạ?”
“Đương nhiên rồi. Mọi người thường nhầm hai bản này đều là Wedding March, tuy nhiên đó lại là hai bản khác nhau cùng được dùng trong hôn lễ. Bản do Richard Wagner viết, thực ra là đoạn điệp khúc thường được gọi là Điệp khúc cô dâu, được dùng cho thời điểm bắt đầu hôn lễ, khi cô dâu tiến vào lễ đường. Bản do Felix Mendelssohn viết dùng cho thời điểm kết thúc hôn lễ, khi mọi người rời khỏi lễ đường, còn cô dâu chú rể vào động phòng. Anh thì thích bản của Richard Wagner viết hơn, giai điệu của nó chậm, trữ tình và truyền cảm.”
“Bản nhạc này có phải là ông ấy viết tặng cho cô dâu của mình không?”
“Ha ha... có lẽ thế. Nhưng Điệp khúc cô dâu của Richard Wagner được trích từ một trong số bốn vở opera của ông, vởLohengrin - một trong ba vở Opera huyền thoại của thế giới.”
“Vở Opera Lohengrin? Nó là gì? Không phải là bản nhạc dành cho vĩ cầm à? Đều là Opera à?”
“Cả hai được kết hợp làm một. Đây là một hình thức biểu đạt âm nhạc. Đúng rồi, nói đến vở Opera anh mới nhớ, vở này có liên quan với câu chuyện về loài thiên nga.”
“Wow, thật sao? Thiên nga? À, nó nhất định là câu chuyện rất cảm động đúng không anh Tử Hiên? Anh mau kể cho em nghe đi.”
Hàn Tử Hiên hạ cây vĩ cầm trên tay xuống, cẩn thận đặt nó lên bàn, anh dựa lưng vào cạnh bàn, nói tiếp:
“Câu chuyện như thế này: Truyền thuyết kể rằng, vương quốc Thần thánh, nơi có một chiến binh bảo vệ Chén Thánh được gọi là Lohengrin. Một ngày nọ, ông tình cờ chúng kiến sự bất công ở vương quốc Brabant, ông đã đến trần gian, đánh bại Fulie - kẻ cướp ngôi, cứu công chúa Elsa và còn giúp người em yêu quý của Elsa bị phù phép thành một hoàng tử thiên nga trở về hình dạng con người. Elsa không biết Lohengrin là một vị thần, cô chỉ nghĩ mình đang yêu một chiến binh dũng cảm trẻ tuổi, Lohengrin cũng yêu Elsa, hứa sẽ cưới cô, nhưng có một điều kiện, đó là để tình yêu mãi mãi bền vững Elsa không được phép hỏi tên và nguồn gốc của anh trong đêm tân hôn. Elsa là người tốt nhưng ngây thơ, bị kẻ xấu kích động nên cô đã hỏi những câu không được hỏi ngay trong đêm tân hôn. Lời hứa bị phá vỡ, Lohengrin phải chia tay với Elsa để trở về vương quốc Thần thánh. Elsa vô cùng đau khổ và hối tiếc.”
“Hả, họ chia tay nhau? Như vậy... Cái này...” Hoa Lạc Lê có chút thất vọng trong giọng nói.
“Ha ha... tạm thời chia ly không có nghĩa là lần sau không thể họp mặt. Chỉ cẩn nỗ lực là có thể làm được. Vận mệnh của ta do chính ta tạo ra. Chúng ta có thể thay đổi số mệnh, chỉ cần có niềm tin. Đúng không? Muốn nghe không? Điệp khúc cô dâu của Richard Wagner?
“À, vâng, có. Em rất muốn nghe.” Hoa Lạc Lê lập tức nhận lời. Wow, anh Tử Hiên lại chơi vĩ cầm cho cô nghe. Chỉ vì cô mà chơi đàn, cảm giác này thật tuyệt. Ha ha...
Bất kể sau này có như thế nào, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Vận mệnh của ta do chính ta tạo ra. Wow... Câu nói này của anh Tử Hiên thật là kinh điển. Mình phải nhớ kĩ mới được. Hoa Lạc Lê gật gù tán thưởng, mắt không chớp nhìn Hàn Tử Hiên lấp lánh đẩy hào quang.
“Vậy thì...” Mắt Hàn Tử Hiên lóe lên tinh quái, anh đột nhiên quay người, ghé sát vào tai cô, hơi thở anh gần kề, nóng ran: “Nhớ làm nhiều bánh Tiramisu năm tầng, chơi đàn rất tốn sức, cần bổ sung nhiều đồ ngọt.”
Tim Hoa Lạc Lê đập thình thịch trong lồng ngực, mặt cũng đỏ ửng lên, hơi thở gấp gáp... cứ như muốn được Hàn Từ Hiên hôn vậy... Làm sao lại có thể có ý nghĩ đen tối này được chứ... hu hu......
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ