Đúng, đây đúng là Hàn Tử Hiên. So với hồi nhỏ, anh không khác là bao, vẫn cái vẻ thanh lịch, vẫn khí chất thông minh hơn người.
Trong quá khứ, anh luôn tìm mọi cách chọc cho cô vui: “Hoa Lạc Lê lớn lên sẽ trở thành công chúa trong truyện cổ tích.”
Cô lập tức cười hết cỡ, vô tâm thừa nhận: “Đúng, em là công chúa Bạch Tuyết, bà ngoại nói, sau này sẽ có một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón em… Ha ha…”
Hàn Tử Hiên nghe xong, mỉm cười ra vẻ thần bí, gõ nhẹ lên mũi cô nói: “Nhưng, cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng tử.”
“Vì sao?”
“Vì Đường Tăng cũng cưỡi bạch mã.” Hàn Tử Hiên phũ phàng dập tắt giấc mộng của cô.
“Hừm!” Đám mây đen bao phủ khuôn mặt Hoa Lạc Lê.
“Nhưng cũng có thể không phải Đường Tăng, hôm qua em nằm mơ thấy một người mang đôi cánh trắng, màu trắng như màu của bạch mã.”
Hàn Tử Hiên lại cho cô hi vọng.
“Wow, người có cánh chắc chắn là thiên sứ, cho nên có thể sẽ là thiên sứ cưỡi bạch mã tới đón em. Ha ha…”
Khuôn mặt dễ thương của Hoa Lạc Lê lại bừng lên ngọn lửa hi vọng. Cô hào hứng nói: “Không sao, thiên sứ thay cho hoàng tử, càng hoàn mĩ.”
Mắt Hàn Tử Hiên lại lóe lên ánh nhìn tinh quái. Anh khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Quên chưa nói với em, người mang đôi cánh trắng có thể là… ác quỷ.”
“Hả? Hàn Tử Hiên, em ghét anh. Hum! Hum! Hum!”
Cuối cùng Hoa Lạc Lê cũng hiểu ra mình bị anh lừa, nhưng đối diện với sự dịu dàng của Hàn Tử Hiên, cô chỉ có thể chun mũi “hum, hum, hum” ba cái như vậy để bày tỏ sự phản đối.
“Ha ha ha… Hoa Lạc Lê thật dễ lừa quá, cho nên sau này nhất định phải tìm một hiệp sĩ để dựa vào mới được. Nói đi, Hoa Lạc Lê, em thực sự thích làm công chúa Bạch Tuyết à? Nhưng…”
Hàn Tử Hiên chín tuổi, làm bộ người lớn hỏi như vậy, rồi đặt vào tay Hoa Lạc Lê một quả táo đỏ, lắc lắc đầu một cách thần bí, không nói hết câu.
“Nhưng gì cơ?”
Hoa Lạc Lê tò mò hỏi lại.
“Công chúa Bạch Tuyết còn chưa gặp được bạch mã hoàng tử thì đã bị trúng độc từ quả táo của mụ dì ghẻ. Hãy nhớ, sau này không được ăn táo đỏ nữa.”
Hàn Tử Hiên không chút khách khí giành lấy quả táo trong tay Hoa Lạc Lê, không vội vàng, anh điềm nhiên đưa quả táo lên miệng, cắn một miếng.
“Á, táo của em chứ.” Hoa Lạc Lê hét lên.
“Hoa Lạc Lê, em xem anh tốt với em biết bao, táo độc cũng giành lấy, không cho em ăn, như vậy người trúng độc chết sẽ là anh.” Hàn Tử Hiên vừa ăn táo, vừa hướng về phía Hoa Lạc Lê giải thích.
Hoa Lạc Lê đáng thương nhìn chằm chằm vào tay Hàn Tử Hiên, thấy quả táo đỏ chỉ còn lại cái lõi, cô nói trong nước mắt: “…Em còn nhớ trong truyện cổ tích không hề có nhân vật “bạch mã công chúa” dành cho con trai, mau trả lại táo cho em…”
Trong hồi ức, cô còn nhớ rõ, Hàn Tử Hiên rất thích bắt nạt, trêu chọc cô, cho dù bị anh tranh mất quả táo nhưng cô luôn nhận từ anh rất nhiều thứ, ví dụ như vòng pha lê, kẹo hồ lô, kem bông hay bánh quy Thụy Sĩ…
Rất nhiều, rất nhiều thứ, anh đều dành cho cô, nhiều đến nỗi Hoa Lạc Lê cảm thấy rằng ba tháng làm bạn với Hàn Tử Hiên là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong thời thơ ấu.
Dù rằng cưỡi bạch mã không nhất định là hoàng tử, có thể là Đường Tăng, hay mang đôi cánh trắng không nhất định là thiên sứ, có thể là ma quỷ. Hoa Lạc Lê cảm thấy Hàn Tử Hiên thực sự là thiên sứ cánh trắng, anh mang nụ cười tươi sáng của thiên sứ. Mà cũng có khi anh là hoàng tử, một hoàng tử cưỡi bạch mã rất oai phong.
Trời tối dần, Hoa Lạc Lê rất muốn ở lại nhưng không được, từ xa cô đã nhìn thấy xe của tên quỷ Hàn Tử Ngang, cô nhất định phải chạy đi, phải trốn cho kĩ.
Cô bỏ chạy, chạy rất xa, chỉ để lại cái bóng mờ mờ. Và Hàn Tử Hiên quay người nhặt lấy cây vĩ cầm, vô tình nhìn thấy cái bóng nhập nhòa của cô…
Trời đã vào thu, thật không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Anh nhớ lại hồi mới quay về Trung Quốc, nhìn xem phong cảnh, đâu đâu cũng là màu xanh mát của cây cối, vậy mà giờ đây khắp trời đất sắc xanh đã chuyển sang vàng. Lá phong đẹp nhất khi chuyển đỏ, cũng là lúc nó phải lìa cành, rụng xuống nhưng cố lượn vòng theo gió, phô diễn vẻ đẹp lần cuối.
Hàn Tử Hiên nhẹ lướt tay trên cây vĩ cầm, chạm nhẹ vào những hình điêu khắc trên mặt đàn, nhìn những hình vẽ thần bí của thời cổ đại như dây mây quấn quýt, hàng nghìn năm nay nó vây bọc xung quanh gia đình anh, khiến mọi người cho rằng đó là định mệnh, vĩnh viễn anh không thể thoát khỏi số phận đã định.
So với ánh hoàng hôn, anh thích ánh nắng buổi trưa hơn. Nó tuy chói chang nhưng lại khiến anh phấn khích vô cùng, anh thích hướng về phía mặt trời, đón nhận nguồn năng lượng vô tận ấy.
Điện thoại đổ chuông, không cần nhìn anh cũng biết là ai gọi. Ngoài liên lạc với gia đình, điện thoại này không còn nhiệm vụ gì khác.
Hàn Tử Hiên nhấc máy.
“A lo, bố, con vẫn khỏe…”
…
“Bố đừng nói thế, xin bố hãy tin con, chuyện này là quyết định của con.”
…
“Không, con không muốn đi nữa. Nếu bố muốn nói chuyện con quay lại Mỹ thì bố không cần phải nói nữa…”
…
“Cụp”, Hàn Tử Hiên gấp điện thoại lại thì nhận ra mặt trời đã lặn, hoàng hôn đã tắt. Giống như một bộ phim hay thường kết thúc quá nhanh, để lại sau bao tiếng thở dài tiếc nuối.
Hàn Tử Hiên khẽ cười, rất nhiều chuyện trên đời này cũng vậy, giữa thực tế và mong ước luôn luôn là khoảng cách. Ngay cả anh rất thích y học nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ dù trong lòng nhiều nuối tiếc.
Nhưng anh có thực sự thích vĩ cầm không? Cho dù từ khi ba tuổi anh đã giữ nó khư khư; dù được một giáo sư âm nhạc kèm cặp riêng về vĩ cầm; dù anh có thể chơi những bản nhạc kinh điển như Yehudi Menuhin, Goldberg, Perlman… thì đã sao nào, hay chỉ bởi gia tộc anh là “gia tộc vĩ cầm”, đời này đến đời khác, người này đến người kia chỉ biết thật nỗ lực cả đời để có thể tấu lên những khúc nhạc tuyệt phẩm?
Vì sao lại cứ phải miệt mài như vậy? Trong đầu Hàn Tử Hiên nghĩ đến một loài chim, loài chim hót trong bụi mận gai – chim mận gai.
Tay anh lại đặt lên trang sách, gió đưa những chiếc lá phong đậu trên mái tóc nhuộm vàng của anh. Nếu như con thuyền cần có hướng trên biển lớn thì cuốn sách y học dày cộm này có là hướng đi của anh?
Trời tối rồi, hôm nay anh không ghi nhật ký.
Thực sự nếu không ghi nhật ký, ngày mai anh sẽ không còn nhớ được gì.
Hàn Tử Hiên lại một lần nữa nở nụ cười buồn, lúc ngẩng đầu lên, anh vô tình phát hiện cô gái ở phía trước, váy xanh dài, càng đi càng xa nhưng vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn về phía anh.
Màu xanh nhạt, giống như màn sương mù, giống như chân trời giáp mặt biển, lại giống như những ngôi sao xanh, nhấp nháy, nhấp nháy phía đằng xa. Có phải anh bị ấn tượng bởi màu xanh thiên thần?
Một chiếc xe dừng lại, Hàn Tử Ngang bước xuống, nhìn Hàn Tử Hiên không nói gì, quay người bước đi.
Hàn Tử Hiên mệt mỏi ngước lên: “Anh!”
Họ tuy là anh em song sinh nhưng từ nhỏ đã không ở cùng nhau, cho nên không mấy thân thiết.
Nguyên nhân chỉ vì gia tộc anh đã có lời nguyền, với những đôi song sinh, chỉ giữ lại một, cho nên ngay từ khi sinh ra anh đã bị đưa đi nuôi dưỡng ở một nơi khác.
Hàn Tử Ngang khẽ chun mũi, coi như là đáp lại, rồi quay lại xe.
Đằng sau chiếc Rolls Royce màu xanh mới là chiếc xe của Hàn Tử Hiên. Hàn Tử Hiên, sinh viên năm hai khoa Âm nhạc của học viện.
Trong khi ấy, Hoa Lạc Lê nửa vô tình, nửa hữu ý dừng lại trước tòa lâu đài có phòng học của anh, khẽ ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu thẳng vào cô, có cảm giác nó đang xuyên thấu trái tim cô, mọi tâm tư thầm kín đều bị phơi ra trước ánh sáng.
Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi, trời đã vào thu nên mưa chỉ lất phất, gần như không nghe thấy tiếng.
Đây không phải lúc thẫn thờ ngắm mưa ngoài cửa sổ. Dỏng tai, trợn mắt, ngừng bút, giấy trắng mực đen rõ ràng viết đầy đủ họ tên của một người, Hoa Lạc Lê giống như con cua đang tự đắc giữ chặt con mồi bằng đôi càng to khỏe của nó, mà con mồi chính là cô bạn cùng bàn Trương Lộ Lộ, đầu mối của chủ đề nóng nhất hiện nay.
“Hàn Tử Hiên, cao 1m87, nặng 75kg, nhóm máu AB… ha ha ha…” Lộ Lộ hò reo.
Hoa Lạc Lê cảm thấy tai mình lùng bùng, màng nhĩ không ngừng rung động, chỉ muốn lăn ra đất nhưng cô biết mình sẽ chịu đựng, nhất định không bỏ cuộc.
“Tốt, không sao, tiếp tục đi…”
“Quan hệ gia đình: có một người anh em song sinh; sở thích: âm nhạc, y học; chuyên môn: vĩ cầm, y lý; tích cách: ôn hòa; khí chất: cao quý như hoàng tử từ khi mới sinh, quan trọng là khi cười nhìn không khác nào thiên sứ; một tuần ăn:…”
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ