-Thật là, phàn nàn lắm vậy!
Vũ Hoàng nói, rồi thản nhiên lấy sách ra đọc. Từ ngày Bảo Nam bị thương, cậu đúng là áp lực không ít. Cậu ta không thể đi lại được, nhưng lại nói nhiều gấp đôi. Cậu cũng không thể để Bảo Nam ngoài tầm kiểm soát, lúc nào cũng kè kè, ngay cả lúc đi vệ sinh, đi tắm cũng phải dìu nó đi. Thật cảm thấy quá uất ức.
-Chép bài cho tôi đi!
Vũ Hoàng vứt quyển tập sang cho Bảo Nam, rồi thản nhiên nhìn lên bảng. Cũng may là nó vẫn còn chép bài được, nếu không thì cậu thực sự quá thảm rồi. Nhìn Bảo Nam hí hoáy chép bài, nét mặt chẳng có tí nào khó chịu, khiến cậu bất giác mỉm cười. Cô nhóc này, từ bao giờ đã trở nên nghe lời như vậy?
Giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm bước vào lớp, nét mặt lập tức trở nên khó chịu. Nhìn dáng vẻ sát thủ của cô, cái lớp đang họp chợ bỗng dưng im phăng phắt, đồng loạt khoanh tay trên bàn, đưa những ánh nhìn vô tội hướng về phía bảng. Nhưng có vẻ sự hối hận muộn màng này dường như không có tác dụng mấy.
-Lần này cô phát phiếu điểm kiểm tra giữa kì cho cả lớp. Cô quả thực không hiểu, các em rốt cuộchọc hành như thế nào mà kết quả lại kém như vậy, có 15 lớp 10 thì đã đứng hạng 14 rồi, quả thực khiến cô quá mất mặt!
Cả lớp nghe cô nói thì nhao nhao cả lên, hớn hở nói:
-Hạng 14 ạ, vậy là còn có lớp kém hơn mình mà cô!
-Phải đó!
-Im lặng!
Cô giáo nét mặt đỏ lên như gấc, xem ra đang rất giận giữ. Cô nhìn lướt qua đám học trò không biết sợ là gì, bực bội nói tiếp:
-Lần này có hai lớp hạng 14, chứ làm gì có ai kém hơn bọn em nữa!
Ặc, cả lớp lăn ra cười ngất. Đúng thật, ngay từ đầu đã là số phận rồi. Cái lớp học hành chẳng ra trò này, vốn toàn là những đứa thích vận động hơn thích học như Bảo Nam. À, ngoại trừ tên nhóc lạc loài ngồi bên cạnh nó ra. Cô chủ nhiệm quả thực sức chịu đựng rất đáng nể, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà toàn bộ thầy cô bộ môn đều tìm đến mắng vốn, vì lớp không chỉ lười biếng, mà ngủ trong giờ học, nói chuyện, quay bài, việc gì cũng từng làm qua, vả lại còn là cả lớp cùng thông đồng. Phải hướng dẫn lớp này, quả thực là do cô quá xui xẻo.
-Lần này cô không nhẹ tay đâu! Gần hai tháng nữa là thi kết thúc học kì một. Nếu em nào dám để điểm dưới trung bình, thì lập tức gọi phụ huynh đến gặp tôi! Lớp trưởng, em phát phiếu điểm cho các bạn đi!
Bảo Nam chán nản nhận phiếu điểm, rồi nhắm tịt mắt lại, không dám mở ra xem. Lần thi này quả thực nó làm bài rất tệ. Nếu bỏ qua mấy môn học bài như sử, địa, giáo dục công dân thì tất cả những môn còn lại, chắc chẳng có môn nào trên trung bình cả.
-Toán ba, lý bốn, hóa bốn, sinh bốn. Vũ Hoàng ở bên cạnh liếc sang nhìn, rồi hí hửng đọc lên. Học lực của cậu đúng là đều thật đấy, Trần Bảo Nam!
Bảo Nam bực bội quay sang lườm cậu một cái, rồi giật phắt cái bảng điểm trên tay cậu.
-Để tôi xem cậu được bao nhiêu điểm mà dám vênh váo như vậy!
Bảo Nam vừa nói vừa liếc nhìn cái phiếu điểm trên tay, rồi hơi hoảng hốt nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này vẫn đang rất thản nhiên. Bảng điểm của cậu, nếu không tính đến con văn sáu điểm thì chỉ có mười thôi. Bảo Nam bực bội nhìn cậu chằm chằm, rồi uất ức nói:
-Cậu rõ ràng là chẳng học hành gì, ngay cả vở cũng bắt tôi chép, sao lại có thể như vậy được. Ông trời thật sự quá bất công rồi mà!
-Đừng có than trách nữa, hễ một tí là gọi ông trời, coi chừng mang họa vào thân đấy!
-Dạo này tôi toàn ở cùng cậu, có gì thì chết chung, càng vui. Bảo Nam hất mặt lên nói, rồi quay sang nhìn cậu, thắc mắc. Mà cậu học bài khi nào vậy? Chẳng lẽ cậu lén lút trốn trong nhà vệ sinh, nếu không thì đợi tôi đi ngủ…
-Này, Trần Bảo Nam, cậu đừng có mà đoán bậy bạ nữa. Vũ Hoàng nổi xung lên, nói giọng cáu gắt. Tôi có phải là cậu đâu, cần gì phải làm mấy trò vô bổ như vậy. Là do tôi vốn thông minh, chỉ cần nghe qua là hiểu!
-Vậy cậu bắt tôi chép bài làm gì? Bảo Nam tức tối quay sang gặn hỏi, giọng không giấu được vẻ ganh tỵ.
Vũ Hoàng giật lại phiếu điểm trên tay Bảo Nam, rồi chỉ tay vào trán nó, nói giọng khinh khỉnh:
-Tôi thấy cậu ngốc như vậy, định cho cậu học nhiều một chút. Không ngờ kết quả lại kém như thế này!
-Gì chứ. Bảo Nam nhìn cậu, giận dỗi. Tôi học cũng đâu đến nỗi nào chứ, nhìn mấy môn xã hội thì…
-Cậu còn dám nói. Vũ Hoàng cắt ngang lời Bảo Nam, cười cợt. Tôi quay chung một bài với cậu, rốt cuộc điểm lại còn thấp hơn tôi.
-Hả, khi nào?
Bảo Nam há hốc mồm ra kinh ngạc, nhìn sang Vũ Hoàng lúc này nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Tên này đích thị là ngụy quân tử, nhân lúc nó đang quay bài còn dám liếc nhìn sang. Đúng thật, nó đã thấy cậu ta học thuộc bài bao giờ đâu. Nhờ công của mình mà bảng điểm đẹp như vậy, lại còn dám càu nhàu. Bảo Nam tức tối quay sang cấu vào tay Vũ Hoàng một cái, nói giọng giận dỗi:
-Cậu ăn theo tôi như vậy, sao lúc làm bài toán, lý, hóa lại không chịu giúp tôi!
-Cái này thì cậu tự nghĩ lại đi, sao lại hỏi tôi!
Vũ Hoàng nói, rồi đưa tay xoa xoa cánh tay vừa bị Bảo Nam hành hạ, bực dọc lôi sách ra đọc. Đúng là một tên chán ngắt, Bảo Nam nghĩ, rồi cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Những kí ức mơ hồ của hai tuần trước, bất chợt quay về...
CHAP 19 Hôm đó là ngày đầu tiên thi giữa kì, và môn đầu là toán. Bảo Nam vốn mất căn bản trầm trọng, nên dù đã cố gắng học hành vào những ngày cuối (!) cũng biết chắc là không thể làm được bài. Nó mở căng mắt ra nhìn tờ đề một cách tuyệt vọng, cùng lắm là chỉ làm được mỗi câu khảo sát hàm số. Bảo Nam hoảng loạn nhìn quanh, chợt thấy Vũ Hoàng, lúc này đang ung dung nhìn ra cửa sổ thì có chút động lòng. Nó quay sang khều cậu, nói khẽ:
-Này...
-Là chuyện gì? Vũ Hoàng quay sang nhìn chằm chặp vào nó đầy thắc mắc.
-Cậu không biết làm bài đúng không? Xem bài giải của tôi nè!
-Hừ - Vũ Hoàng liếc sang nhìn, rồi bĩu môi chế giễu - Chỉ làm được có một bài mà đã định ra tay trượng nghĩa rồi sao? Cậu tốt hơn nên lo cho bản thân mình trước đi!
-Gì chứ, tôi có lòng tốt muốn giúp cậu, không thèm thì thôi!
Bảo Nam giận dỗi nói, rồi chợt tái mặt khi nghe tiếng thầy gác thi ngay bên cạnh, lầm bầm:
-Lần sau mà em còn làm ồn nữa thì tôi đánh dấu bài đấy!
Bảo Nam hoảng hồn im lặng, cúi mặt nhìn xuống bài làm. Lần này nó thực sự đã quá ấm ức rồi. Vì muốn giúp cậu ta mà bị thầy mắng, thôi thì xem như nó đã quá bao đồng đi. Dù sao thì bài thi vẫn phải làm, nếu không muốn kì này bị rớt thảm hại. Bảo Nam lén lút lướt nhìn một vòng quanh lớp vàbắt gặp tình trạng vò đầu bứt tóc hơi nhiều. Nó khẽ lắc đầu chán nản, chẳng lẽ cái lớp chứa gần bốn mươi mạng này thật sự không có được một quý nhân nào có thể ra tay giúp đỡ nó sao?
-Không biết làm thì chép bài của tôi này!
Vũ Hoàng vừa nói vừa hờ hững đẩy bài qua phía Bảo Nam. Nó ngờ vực nhìn sang, đúng là cậu ta đã làm hết rồi thật, cơ mà đúng hay sai chỉ có trời mới biết. Hằng ngày cậu ta lười như vậy, chỉ biết nằm một chỗ đọc truyện (!), lại có thể giải xong đề chỉ trong vòng hai mươi phút sao? Không chừng là viết bừa vào rồi!
-Này! Chỗ này là sao vậy, tôi không hiểu!
Bảo Nam khẽ lay Vũ Hoàng, khiến cậu bực bội quay sang nhìn nó chằm chằm:
-Đã bảo chép đi, còn thắc mắc làm gì?
-Tôi không hiểu thì phải hỏi, nhỡ đâu cậu làm sai thì sao?
-Thật là - Vũ Hoàng đành bất lực trước Bảo Nam, khó chịu quay sang nói khẽ - Bất đẳng thức khi nhân với số âm thì phải đổi chiều, vậy mà cũng không biết sao?
Bảo Nam gật gù ra vẻ đã hiểu, rồi hý hoáy chép tiếp. Được một lúc tần ngần, nó lại tiếp tục lay lay Vũ Hoàng, khiến cậu bực bội quay sang, cố gắng nén giận:
-Lại là chuyện gì nữa?
-Chỗ này, sao lại thế x vào cả hai phương trình vậy?
-Cậu bị gì vậy hả, không biết là đang thi à. Tôi bảo chép thì cứ chép, sao lắm điều quá vậy?
“Ừm, ừm”, tiếng thầy giáo tằng hắng ngay bên cạnh, khiến cả hai hoảng hốt nhìn, nét mặt không giấu được nỗi kinh hãi. Thầy lúc này cũng bực bội không kém, đưa cặp mắt sát thủ nhìn hai đứa học sinh không biết điều, hằn giọng:
-Hai em, nộp bài ngay lập tức rồi ra ngoài đứng đến hết giờ cho tôi!
-Nhưng…
Bảo Nam định lên tiếng xin xỏ, nhưng vừa chạm phải ánh mắt sắc lẹm của thầy thì vội cụp đuôi lại, ngoan ngoãn nộp bài rồi đau khổ ra cửa đứng. Nó nhìn Vũ Hoàng, lúc này đang ở ngay bên cạnh, nét mặt vẫn còn câng câng đến khó ưa, bực dọc gắt:
-Tại cậu cả đấy! Sao lại to tiếng thế hả?
-Bị tên nhóc không bình thường như cậu làm cho phát điên, có thể không hét lên được sao? May cho cậu là lần này tôi vừa làm xong bài, nếu không tôi đã cho cậu một trận rồi!
-Còn dám nói tôi không bình thường. Cậu tưởng tôi muốn chép bài của cậu lắm à, không khéo lại còn bị chia đôi điểm vì sai giống nhau nữa!
-Cậu!
Vũ Hoàng bực dọc dứ dứ nắm đấm trước mặt Bảo Nam, cố gắng nén cơn giận xuống. Bên này, Bảo Nam cũng vội vàng thủ thế, ra vẻ sẵn sàng chống trả. Nhưng nó chưa kịp làm gì đã bị cốc đầu một cú đau điếng, đồng thời một tiếng hét long trời lở đất vang lên, báo hiệu cho một cơn giận kinh hoàng của thầy giám thị:...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ