Disneyland 1972 Love the old s
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


-Tiểu thư đi ra xách hành lý cho Vũ Hoàng thiếu gia phải không? Lúc nãy chú định nói, nhưng mà con đi nhanh quá, với lại, chú cũng không nghĩ là thiếu gia bắt con xách hành lý.

-Mặc kệ hắn đi. Hành lý ở đâu vậy chú?

-À, ở trong cốp xe.

Chú tài xế nhanh nhẹn mở cốp, lấy ra hai cái va li to đùng khiến Bảo Nam choáng váng. Tên đó có phải là con trai không vậy, đồ đạc không ngờ còn nhiều gấp hai mình. Định chuyển cả nhà đi hay sao?

Bảo Nam mệt nhọc kéo cái va li vào đến nơi, lúc này Vũ Hoàng mới thong dong mở cửa. Vừa mới bị ba phạt, Bảo Nam không thể làm càn nữa, đành phải nín nhịn. Rồi mặc kệ hắn, nó xách cái va li của mình vào, soạn đồ đạc ra rồi tranh thủ đi tắm rửa. Nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này vẫn điềm tĩnh đọc sách, khiến nó không khỏi thắc mắc:

-Này! Cậu không cần xếp đồ đạc, cứ để thế mà lấy ra dùng à?

Hắn bỏ sách xuống, cười nhạt:

-Không phải cậu làm xong thì qua sắp xếp cho tôi sao?

-Làm gì có chuyện đó chứ. Bảo Nam tức giận gắt lên. Cậu có tay có chân, cớ gì tôi phải làm hộ cậu?

-Là do ba nói mà, tôi chỉ phải học thôi, mọi việc sẽ có Bảo Nam lo tất.

-Chủ tịch thật sự nói như vậy sao? Bảo Nam nhìn hắn đầy hoài nghi.

-Không tin thì cậu gọi điện hỏi ông ta đi!

Bảo Nam vớ lấy cái điện thoại, gọi cho ba. Ông Hùng vừa hỏi được một câu “Đến rồi sao?” thì nhanh chóng hỏi dồn dập “Còn Vũ Hoàng cũng đến nơi rồi hả? Đã ăn gì chưa? Có khỏe không?...” khiến nó vô cùng tủi thân. Đang chưa biết trả lời câu nào thì đã nghe tiếng “rầm, rầm”, rồi chủ tịch bay xuống cướp lấy điện thoại, ân cần hỏi:

-Bảo Nam, con đến nơi rồi sao? Còn Vũ Hoàng, nó có đến chưa? Đã ăn gì chưa?...

-Dạ tụi con đều đến rồi. Bảo Nam nghe giọng chủ tịch thì không khỏi mềm lòng. Chủ tịch có muốn nói chuyện với cậu ta không?

-Có chứ, vô cùng muốn. Con chuyển máy cho Vũ Hoàng đi.

Vũ Hoàng cầm lấy cái điện thoại, cất giọng lạnh nhạt:

-Có chuyện gì?

-Vũ Hoàng…

Nghe giọng ân cần của chủ tịch thật sự khiến Bảo Nam thấy rợn cả người. Ông nói thao thao bất tuyệt một hồi, còn Vũ Hoàng thì chỉ đủ kiên nhẫn nghe một lúc, rồi đưa máy luôn cho Bảo Nam xử trí. Chủ tịch sau khi dặn dò xong xuôi, tiếp tục giao phó con trai bảo bối cho nó, khiến nó phải miễn cưỡng đồng ý. Dù sao thì nhập học với thân phận con trai cũng đã đủ thảm rồi, gánh thêm hắn nữa cũng chẳng sao…


Nhưng nó ngay lập tức hối hận vì cái suy nghĩ ngây thơ đó. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, rồi của hắn, nó vội vã đi tắm rửa. Vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy hắn nhìn nó chằm chằm, rồi phán luôn một câu:

-Sao phẳng vậy?

Bảo Nam nuốt cục giận xuống, không thèm gây chuyện với hắn nữa. Là do ai hại nó ra nông nổi này chứ. Nó bỏ mặc hắn, rồi nhanh chóng xuống căn tin mua đồ ăn. Bên nữ xếp hàng ngay ngắn bao nhiêu thì bên nam bọn nó chen lấn kinh khủng bấy nhiêu. Bảo Nam mua xong dĩa cơm, bầm dập bước tìm bàn ngồi xuống. "Bầu không khí trong lành đến rồi", Bảo Nam thoải mái hít thở sau một hồi chen lấn thiếu oxi, rồi chợt u ám khi thấy Vũ Hoàng đến ngồi trước mặt nó, nói ngắn gọn:

-Mua cơm cho tôi!

-Sau cậu không tự mua đi?

-Là cậu đã hứa với ba tôi chăm sóc cho tôi mà, phải không?

-Cậu!

Bảo Nam đập bàn đứng dậy, rồi mệt mỏi đi về phía đám con trai vẫn còn đang chen lấn. Nhưng vừa đến được bàn, thì đã nghe chị bếp to béo gắt:

-Hết đồ ăn rồi!

-Hả! Bảo Nam choáng váng, nhưng rồi nhìn thấy dĩa rau muống bên cạnh, nó xuống giọng năn nỉ. Chị ơi, cho em dĩa rau muống kia cũng được.

Bảo Nam bưng dĩa cơm kia về bàn, vừa lo lắng không biết Vũ Hoàng có chịu ăn không. Thôi mặc kệ, nó đã cố gắng hết sức rồi, là do hắn đến sau cơ mà. Nhưng vừa đến nơi, nó bỏ vội dĩa cơm xuống bàn rồi gắt lên:

-Này! Ai cho cậu ăn cơm của tôi?

Vũ Hoàng vẫn thản nhiên ăn, ngước mặt lên nhìn nó:

-Đợi cậu lâu quá, tôi ăn trước không được sao?

-Gì chứ! Cậu có biết tôi chen lấn bao lâu mới mua được không?

-Cơm nào mà chẳng là cơm, phiền phức. Vũ Hoàng buông một câu gọn lỏn, rồi thong thả đứng dậy. Dọn hộ đĩa cơm cho tôi đi.

Nhìn hắn bước đi như không có chuyện gì mà Bảo Nam nghiến răng ken két. Tên này nghĩ mình là ai chứ, hoàng tử à. Mình đến đây là để học, chứ có phải để hầu hạ hắn đâu. Thiệt là tức quá mà.

CHAP 3


Ngày đầu tiên đi học, Bảo Nam và Vũ Hoàng vừa bước vào lớp đã nghe tiếng xì xào bàn tán. Bảo Nam không khỏi lo âu, chẳng lẽ vừa mới đi học mà mình đã bị lộ rồi sao? Nhưng nó nhanh chóng đoán được nguyên nhân của sự ồn ào này. Là do Vũ Hoàng, tên nhóc đáng ghét có vẻ ngoài điển trai đang thu hút tụi con gái. Hắn thản nhiên kéo một cô bạn lại, hỏi:

-Muốn ngồi đâu cũng được phải không?

-À, phải. Cô bạn vừa nói mặt vừa đỏ ửng lên.

Bảo Nam nhìn thấy cảnh tượng đó thì không khỏi phì cười. Mặc kệ hắn, nó ngồi xuống một bàn gần đó, ung dung lấy sách vở ra. Nhưng không ngờ, Vũ Hoàng lại đi đến ngồi cùng. Bảo Nam ngước mắt nhìn cậu ta, lộ rõ vẻ khó chịu. Nó xách cặp đi qua chỗ khác, và Vũ Hoàng cũng ngay lập tức bám theo. Tiếng xì xầm lại vang lên, khiến nó bực dọc quay sang nhìn Vũ Hoàng, ánh mắt bắn ra tia lửa:

-Này! Ở phòng cậu ám tôi chưa đủ sao, giờ vô lớp cũng bám dính tôi là thế nào?

-Thì ở gần cậu để sai vặt cho tiện chứ sao?

-Cậu!

Bảo Nam nổi giận xung thiên, nhưng cũng đành bất lực quay lên. Nhìn thấy đám con gái vẫn nhìn về phía hắn, ôm miệng cười khúc khích khiến nó phát ốm lên. “Hừ, tên nhóc này ngoài gương mặt điển trai ra thì đích thị là một tên khốn đấy, các cậu đừng có mà bị mắc lừa”. Nó nhìn lại đám con gái, muốn hét vào mặt chúng như vậy mà không dám. “Cậu ấy đẹp trai thật đấy, nhưng mà cậu bạn ngồi bên cạnh, sao mặt mày lại hung dữ như vậy?” Bảo Nam nghe tiếng họ thì thầm, liền quay sang lườm một cái. Thiệt là tức quá, các cậu thử bị hắn hành hạ như tôi rồi xem có hiền lành được không?

Nhưng Vũ Hoàng chẳng thèm màng đến quả bom đang sắp phát nổ bên cạnh, thản nhiên vứt cuốn tập của cậusang chỗ nó.

-Gì nữa đây? Bảo Nam quay sang nhìn cậu gắt.

-Chép bài cho tôi đi. Vũ Hoàng đáp gọn lỏn.

-Nè! Cậu đừng có được nước làm tới. Không phải cậu nói việc của cậu là học sao?
Học sinh đi học không cần phải chép bài à?

Vũ Hoàng nhìn nó, cười cợt:

-Được rồi, thế tôi và cậu chơi caro đi. Nếu cậu thua thì phải chép bài cho tôi, còn nếu thắng thì tôi sẽ chép bài cho cậu.

-Không thích. Bảo Nam gắt. Vở của cậu thì cậu tự mà chép. Tôi còn phải học.

-Không phải chú Hùng dặn cậu luôn phải giúp đỡ tôi sao? Có cần tôi gọi điện mật báo không?

Bảo Nam nhìn Vũ Hoàng bằng cặp mắt uất ức. Tên này không ngờ còn dám giở thủ đoạn này. Chơi thì chơi vậy, chưa chắc nó đã thua hắn.

Nhưng Bảo Nam đã lầm. Buổi học có năm tiết mà ba tiết đầu nó đã phải chép bài cho Vũ Hoàng. Cậu ta quả là chơi rất khá.

-Này!Tôi không chơi nữa. Bảo Nam quay sang nhìn Vũ Hoàng, nói gọn lỏn.

-Sao lại thế. Vũ Hoàng nhìn nó. Được rồi, thấy cậu chơi kém vậy, tôi chấp cậu đi trước ba quân đấy.

-Thật sao? Bảo Nam nhìn cậu ta, nghi hoặc.

-Ừ.

Nhưng ba quân vẫn không đủ để Bảo Nam thắng Vũ Hoàng. Trong lúc nó đang tuyệt vọng thì Vũ Hoàng đột ngột la lên:

-Ấy, đi nhầm rồi!

-Không được đi lại.

Bảo Nam nắm chặt cơ hội thừa thế xông lên, rốt cuộc cũng thắng được. Nó nở một nụ cười đắc thắng nhìn Vũ Hoàng, rồi vứt cuốn tập sang.

-Này, chép đi.

Vũ Hoàng nhìn cuốn tập của nó, im im không nói gì. Cả tiết học đó, nó thủng thẳng ngồi nghe giảng, lâu lâu nhìn qua thấy Vũ Hoàng vẫn đang chép bài thì thoáng yên tâm. “Cũng phải có ngày này chứ” Bảo Nam mỉm cười nghĩ.


-Nè, cậu làm vậy là sao? Bảo Nam nhìn trang vở Vũ Hoàng vừa chép, tức giận hét lên.

-Sao trăng gì chứ, tôi đã chép rất đầy đủ rồi đấy!

-Hừ, đầy đủ hay không làm sao tôi biết được. Tôi có biết đọc tiếng Thái đâu.

Bảo Nam tức giận nhìn trang vở viết cực ngoáy của Vũ Hoàng, nó quên mất là cậu ta còn có chiêu này. Biết thế lúc đầu nó đã chẳng chép bài tử tế cho cậu ta rồi. Bảo Nam ôm đầu đau khổ, cảm thấy hận vì bản thân quá lương thiện.

-Còn môn cuối, đưa tập đây. Bảo Nam chẳng thèm quay sang nhìn Vũ Hoàng, nói.

-Không cần chơi caro nữa sao? Vũ Hoàng nhếch miệng cười đắc thắng.

-Thôi khỏi. Tôi thà tự chép còn hơn.

Bảo Nam đã hiểu ra, Vũ Hoàng là tên nhóc ngang ngược, lại có ba nó và chủ tịch hậu thuẫn, đấu đá với hắn chỉ thiệt thân thôi. Nó đang cật lực chép bài, chợt “Reng!!”, tiếng chuông báo hết tiết vang lên, khiến Bảo Nam tỉnh hẳn, lùa hết sách vở vào cặp, rồi biến đi trong tích tắc trước sự bàng hoàng của mọi người....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập1
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» “Tâm thơ” mùa World Cup mẹ gửi con trai học xa nhà
1234...353637»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt