XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Nhìn Vũ Hoàng tơi tả bước ra khỏi hàng, đem hai dĩa cơm về bàn khiến Bảo Nam phải bụm miệng cười. Hình ảnh này quả thực quá hợp với cậu ta rồi, nói sao nhỉ, có chút bụi bặm kiểu cái bang ấy. Có lẽ nó đã quá quen với hình ảnh sạch sẽ tinh tươm của cậui, nên chỉ cần Vũ Hoàng tàn tạ một chút là đã thấy rất hả dạ. Vũ Hoàng đến gần, đặt dĩa cơm sườn đến trước mặt nó, nói mệt nhọc:

-Ăn đi!

Bảo Nam lúc này cười tươi, quay sang hỏi cậu ta:

-Bây giờ cậu đã biết nỗi khổ của tôi chưa? Mà sao cậu biết tôi thích ăn sườn vậy?

Vũ Hoàng nhìn nó, nói lạnh tanh:

-Một tuần có bảy ngày thì đến bốn ngày cậu ăn món này rồi. Tưởng tôi là thằng ngu chắc!

-Ừ, thì cậu thông minh, được chưa!

Bảo Nam đột nhiên dễ tính, mặc kệ mấy lời nói cau có của Vũ Hoàng mà ăn một cách ngon lành. Vũ Hoàng nhìn thấy nó như vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút, liền quay qua nói tiếp:

-Chiều nay, cậu có rảnh không?

-Chi vậy? Bảo Nam ngừng ăn ngước lên hỏi.

-Tôi muốn tham gia một câu lạc bộ.

-Thì cậu cứ đi đi, sao lại hỏi tôi rảnh hay không rảnh? Bảo Nam thong thả nói, rồi cắm cúi ăn tiếp.

-Tôi muốn cậu đi đăng kí chung với tôi!

Vũ Hoàng thản nhiên nói, rồi không né kịp hứng luôn một tràng cơm đang bay như phi tiêu vào mặt. Bảo Nam lúc này trợn mắt lên nhìn cậu, nói giọng như hét:

-Này! Cậu đừng có quá đáng. Làm như tôi là bảo mẫu của cậu không bằng. Đi học thì phải chung lớp, ở cũng phải chung phòng, giờ còn lại bắt tôi tham gia cùng một câu lạc bộ với cậu là thế nào? Tôi không thích, nếu tham gia câu lạc bộ nào thì cậu cứ báo trước cho tôi một tiếng là được.

-Chi vậy? Vũ Hoàng khó chịu lau mấy hạt cơm trên mặt, thản nhiên hỏi.

-Để tôi đăng kí vào nơi khác chứ còn gì nữa? Lâu lâu cũng cho tôi hít một bầu không khí không có cậu chứ! Mà sao đột nhiên lại thích tham gia mấy thứ này, không phải cậu chỉ thích nằm lỳ trong phòng đọc truyện thôi sao?

-Là đọc sách đấy, cậu đừng có nói bừa. Vũ Hoàng nhìn nó, nói tiếp. Tôi cần phải tham gia một số hoạt động ngoại khóa, như vậy sẽ tốt hơn khi làm hồ sơ ứng tuyển vào các trường ở nước ngoài.

-Thì ra là có ý đồ khác! Bảo Nam nhìn cậu, cười nhạt. Thế thì càng không can gì đến tôi nhé, tôi không có ý định bước một bước nào ra khỏi lãnh thổ Việt Nam đâu.

-Tôi đã nói với ba cậu rồi, bác bảo cứ dắt theo Bảo Nam theo, sợ cậu lạc lõng!

Vũ Hoàng nói, rồi thong thả ăn tiếp, tránh cái ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Bảo Nam. “Cậu ta càng ngày càng quá quắt, hở chút là đem ba mình ra dọa nạt. Tên khốn này, để tôi nắm được điểm yếu của cậu thì…”, Bảo Nam vừa nghĩ vừa khó chịu dăm dăm cái muỗng vào dĩa cơm, phát ra mấy tiếng khô khốc. Vũ Hoàng nhìn qua nó, nói giọng lạnh tanh:

-Đằng nào cũng phải tham gia với tôi rồi, thôi thì cho cậu chọn câu lạc bộ nào mà cậu thích đấy!

-Thật sao? Bảo Nam có chút hớn hở. Vậy tham gia câu lạc bộ cắm hoa đi!

Vũ Hoàng đảo mắt nhìn nó một lượt, rồi trả lời ngán ngẩm:

-Cậu liệu có làm được không đấy?

-Thì không biết nên tôi mới muốn học, không được sao? Bảo Nam nhìn cậu khó chịu.

-Tôi thấy không ổn đâu. Tham gia cái khác đi!

-Vậy câu lạc bộ trồng hoa thì thế nào?

Bảo Nam hỏi tiếp, rồi bắt gặp cái nhìn không mấy hào hứng của Vũ Hoàng, bèn gắt lên:

-Này, thái độ đó của cậu là sao hả?

-Chỉ là tôi không nghĩ cậu hợp với mấy thứ này đâu. Với tôi là con trai mà, sao tham gia mấy câu lạc bộ này được chứ?

-Vậy thì lúc đầu đừng bảo tôi chọn. Bảo Nam khó chịu gắt. Cậu muốn tham gia cái gì thì nói luôn đi, khỏi tốn công tôi suy nghĩ nãy giờ!

-Được rồi, thế lúc trước cậu có chơi môn thể thao nào không? Vũ Hoàng quay sang hỏi.

-Tôi ở trong đội tuyển đá banh. Bảo Nam nói, rồi xua tay lia lịa. Nhưng mà nói trước, tôi không vào câu lạc bộ bóng đá của trường đâu đấy!

-Sao lại không được?

-Cậu có vấn đề gì không? Bây giờ tôi đang là con trai mà. Đi đá banh chung với tụi nó chỉ tổ chấn thương thôi, không khéo lại còn tàn tật cũng nên.

-Cậu khỏi lo xa. Vũ Hoàng nhìn Bảo Nam, rồi thủng thẳng phán tiếp. Với trình độ của cậu, chưa chắc đã được ra sân đâu. Vậy quyết định vậy đi, chiều nay tôi và cậu đi đăng kí, cấm có ý định chống đối đó.

-Đáng ghét!

Bảo Nam nhìn cậu ta, rồi bực bội ăn tiếp. Xem ra ngày tháng sau này của nó, vẫn còn bị tên khốn này ám dài dài.

CHAP 12
Chiều đó, Bảo Nam chán nản đi theo Vũ Hoàng đến phòng câu lạc bộ bóng đá xin đăng kí. Nhìn đám con trai đang hào hứng dắt banh trên sân khiến Bảo Nam khẽ nhíu mày. Trời thì nắng chang changnhư vậy mà lại thích phơi thân ra ngoài cho cháy đen thui là thế nào, nó thật không thể hiểu nổi.

"Cộc, cộc, cộc", Bảo Nam đưa tay gõ cửa. Một anh chàng dáng người cao to hí hửng chạy ra, nhìn hai đứa bằng cặp mắt "trìu mến", khiến nó cảm thấy hơi gai người:

-Hai bạn cần gì?

-Bọn em muốn đăng kí tham gia câu lạc bộ. Bảo Nam nói, đoán chắc anh này cũng phải học trên nó một hai lớp.

-Được thôi, các em vào đi. Vừa hay có cũng có một bạn nữa đến đăng kí tham gia.

Bảo Nam và Vũ Hoàng đi vào, thấy một cậu nhóc cũng đang long ngóng đứng đó. Bảo Nam chợt thấy cậu ta khá quen mặt, liền đến gần nhìn cho rõ, rồi vui vẻ reo lên:

-Này, cậu cũng đến đăng kí tham gia sao?

Đắc Thành quay sang nhìn Bảo Nam, định thần một hồi rồi mới sực nhớ ra nó.

-Thì ra là cậu à, trùng hợp thật đấy!

Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh trùng phùng này đương nhiên chẳng hiểu gì. Cậu quay sang vỗ vai Bảo Nam, hỏi:

-Ai đây?

-À, cậu ấy là Đắc Thành, học cùng khối với mình đấy!

-Cậu cũng giỏi kết bạn nhỉ?

Vũ Hoàng nói, rồi thản nhiên đi đăng kí, bỏ mặc Bảo Nam ở lại nói chuyện với Đắc Thành. Lần trước gặp mặt, nó đã có thiện cảm với Đắc Thành rồi, không ngờ lần này còn có thể chung câu lạc bộ với cậu. Việc tham gia đội tuyển lần này cũng không đến nỗi tệ.

-Xin chào. Anh là Nguyễn Duy Trường, là học sinh lớp 11A1. Anh sẽ phụ trách hướng dẫn cho các em. Vì mới tham gia nên phải tập thể lực trước, các em ra ngoài chạy mười vòng quanh sân đi. Duy Trường bước đến nhìn bọn nó, nói một cách thản nhiên.

Bảo Nam nghe Duy Trường nói, nét mặt bỗng tái xanh. Cái sân rộng như vậy, là đang nói đùa sao? Nó đưa đôi mắt căm hờn sang nhìn Vũ Hoàng, lúc này vẫn bình thản như không có chuyện gì. “Hừ,thái độ vậy đấy! Bình thường cậu vốn chẳng đụng tay làm việc gì, để tôi xem cậu có thể cầm cự được bao lâu!”

Nhưng Bảo Nam đã lầm, Vũ Hoàng chạy đến vòng thứ năm mà vẫn rất dai sức, không hề để tâm đến Bảo Nam đang bị tụt dần ở phía sau, nét mặt xanh lét trông rất khó coi. Ngày nào cũng phải tập luyện như thế này, không khéo nó phải vào viện mất.

-Này, cậu không sao chứ? Đắc Thành chạy ngay bên cạnh, đưa ánh mắt ái ngại nhìn nó.

Bảo Nam khẽ khoác tay, ra hiệu vẫn ổn. Nhưng chỉ chạy được đến vòng thứ tám thì đã gần kiệt sức, mắt bắt đầu hoa lên.

-Đủ rồi, ngừng tại đây đi.

Vũ Hoàng nắm tay nó lôi lại, lúc này Bảo Nam chẳng còn sức nữa, ngã luôn vào người cậu. Nó mệt mỏi nhìn quanh, thấy Duy Trường đã vào phòng từ lúc nào. “Bắt người ta chạy đừ người, còn mình thì ung dung vào phòng hưởng máy lạnh, anh hướng dẫn này có vẻ được đó!". Bảo Nam bực bội nghĩ, rồi cố gượng dậy, đứng thở dốc.

-Cậu yếu thật đấy! Đắc Thành đến bên cạnh vỗ vai nó, rồi ánh mắt chợt trở nên lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ lừ vì mệt của Bảo Nam. Có cần tớ dìu cậu vào không?

-Không cần đâu!

Bảo Nam gượng dậy mệt nhọc, nhưng Đắc Thành lúc này đã nắm lấy cánh tay nó,quàng vội qua vai mình, rồi khẽ dìu Bảo Nam đi. Nó bất lực nhìn sang cậu, lúc này đang ở rất gần, đến nỗi có thểnghe cả những giọt mồ hôi mệt nhọc đang không ngừng chảy trên khuôn mặt cậu. Bảo Nam cảm thấy mặt đỏ bừng lên, khẽ quay đi tránh ánh mắt của cậu. Thôi thì nó thử cố ở lại câu lạc bộ này thêm một thời gian nữa vậy.

-Được rồi, để tớ tự vào!

Vừa đến cửa văn phòng, Bảo Nam bỏ tay khỏi vai Đắc Thành, rồi đưa tay đẩy cửa. Duy Trường lúc này đang thong thả ngồi uống nước, bên cạnh còn có một cây quạt lớn đang quay vù vù. Cậu nhìn sang ba đứa nhóc đang nhễ nhại mồ hôi, cười lớn:

-Mới lần đầu mà vận động nhiều như vậy, có hơi quá sức đúng không? Tập nhiều rồi sẽ quen thôi. Giờ anh có chút việc phải đi, bọn em lau hộ đống banh bên góc kia dùm anh nhé, được không?

Duy Trường nói, rồi thủng thẳng đi, để lại ba đứa nhóc với đống banh to đùng. Bảo Nam uể oải đi lại gần, rồi lấy cái khăn bên cạnh, cắm cúi lau. Nhìn qua Vũ Hoàng vẫn chưa có ý định bắt tay vào làm, nó bực bội quay sang, gắt:...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...252627»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt