- Cả lớp xuống sân đứng dưới cột cờ cho tôi.
Thế là nguyên lớp lục tục kéo xuống sân. Lúc đi xuống cầu thang, thằng Phục quay xuống nhóm thằng Tiến, thì thầm:
- Tụi bây không được khai thằng Duy nghe, đứa nào khai là phản bạn, khai trừ đứa đó ra khỏi lớp luôn.
Thằng Tiến vung tay lên, hùng hồn:
- Ðánh chết cũng không khai, đứa nào khai là phản bạn.
Cứ thế, hàng trên truyền tin xuống cho hàng dưới. Ai cũng đồng tâm nhất trí giữ bí mật cho đến cùng.
- Thế là giữa trưa nắng chang chang. Nguyên lớp 11C đứng thành hàng ngay ngắn dưới cột cờ. Tiến Ðông Kisốt luồn tay đưa chiếc khăn của nó cho Mai Thanh:
- Bà đội khăn đi, coi chừng nhức đầu đó, bà là vua bị bệnh, phen này thế nào cũng bị cảm cho coi.
Thế là mấy tên khác cũng lấy khăn tay của nó đưa cho bọn con gái. Trong cơn hoạn nạn, tinh thần đoàn kết của chúng càng lên cao. Ðúng với phương châm "đoàn kết là chết chùm".
Lúc đó cô Thy đang dạy ở lớp đầu dãy. Nhìn ra sân thấy lớp mình chủ nhiệm bị phơi nắng, cô vội bảo lớp trưởng đọc bài cho lớp viết. Rồi đi lên văn phòng.
Thầy Dương đang ngồi ở phòng giáo viên, thấy cô Thy, thầy đưa ra ngay mấy tờ giấy vẽ bùa:
- Lúc nãy tôi cho lớp cô làm kiểm tra, đứa nào cũng có một tờ thế này, tôi nhìn hoài mà cũng không biết đó là cái gì, đây cô xem.
Cô Thy cầm mấy tờ giấy, nhìn lướt qua. Cô thấy ngạc nhiên vô cùng:
- Cái này là ký hiệu ngữ âm, nó có trong chương trình năm thứ nhất của sư phạm văn, làm sao chúng nó biết được.
Thầy Dương lắc đầu:
- Lớp cô làm tôi đau đầu quá, tôi đứng lớp nhiều năm, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp thế này.
Thầy giám thị cũng cầm lên xem, rồi cũng lắc đầu:
- Ðể thời giờ học mấy thứ này thà chúng nó học bài có hơn không. Ðám trẻ này thật không hiểu được.
Thầy Dương ngán ngẩm:
- Nhớ mấy ký hiệu này khó chứ đâu có dễ, vậy mà chịu làm. Còn học hành nghiêm chỉnh thì không chịu. Chúng nó đem trí thông minh sử dụng vô mấy chuyện vớ vẩn thật.
Cô Thy lo lắng nhìn ra ngoài sân. Rồi quay qua thầy Dương:
- Chúng nó quậy thật. Nhưng phạt như thế này sợ mấy đứa con gái bị cảm mất, hay là thầy tha cho lớp, để em giải quyết chuyện này cho.
- Ðược rồi, tôi giao lại cho cô, cô điều tra giùm, xem đứa nào bày ra vụ này.
Cô Thy nhanh nhẹn đi ra sân. Vừa thấy cô chủ nhiệm, mấy cái mỏ lập tức rên xiết:
- Cô ơi, tụi em nhức đầu quá cô ơi.
- Ðứng đây nắng khó chịu quá cô ơi.
- Cứu tụi em với cô.
Cô Thy đứng trước lớp, nghiêm nghị:
- Thấy các em đứng ngoài nắng thế này, cô cũng sót ruột lắm. Cô đã xin thầy tha cho lớp. Các em về lớp đi. Nhưng từ đây đến hết giờ các em phải im lặng. Nếu làm thêm tội ồn ào, cô không xin được các em đâu.
- Dạ.
- Tụi em cám ơn cô.
Cả lớp lục tục đi lên. Vừa đi vừa bàn tán xôn xao:
- Sao cô Thy không hỏi tội tụi mình.
- Hay là cô biết đứa nào bày đầu?
- Làm sao cô biết được.
- Coi chừng có đứa nào nói với cô đó, dám lắm à.
- Ðứa nào nói tao sẽ xử tội nó.
Vào lớp rồi mà chúng còn ồn ào thắc mắc. Nàng lớp trưởng đập bàn:
- Im lặng giùm đi, mới hứa với cô rồi mà còn ồn hả?
Cả lớp lặng dần xuống. Nhưng vốn còn bao nhiêu điều thắc mắc, không nói ra thì không chịu nỗi. Chúng nó bèn hạ giọng xuống, cuối cùng chỉ còn là những tiếng xì xầm:
- Không lẽ cô xin tha tội cho tụi mình dễ dàng vậy sao?
- Không bắt được ai cầm đầu, dễ gì thầy Dương bỏ qua.
- Chắc cô Thy hứa điều tra cho thầy, thầy mới nể tình cô tha cho mình.
- Chắc vậy, không nói ra cũng tội nghiệp cô Thy.
Mặc cho xung quanh bàn tán, Vũ công tử vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì. Không phải nó hoàn toàn yên tâm bạn bè sẽ bảo vệ mình. Cái đó cũng có nhưng có một tâm lý khác, là nó cóc sợ bị phát giác. Bất quá nó bị phạt, hoặc gởi thư về nhà là cùng. Phạt thì nó cũng quen rồi. Gởi giấy về nhà nó cũng cóc sợ. Vì nó sẽ cho người làm trong nhà giấu biến đi. Ðã mấy lần như vậy rồi.
Ba nó làm giám đốc của một công ty, đi tối ngày. Còn mẹ thì suốt ngày đánh bài ở nhà mấy người bà bạn. Nó còn một chị đang học đại học. Mà chị ấy thì đời nào quan tâm đến chuyện của nó. Cho nên những gì nó gây ra, nó chẳng sợ bị ai khống chế cả.
Giờ kế là giờ của cô Thy, cả lớp đã đoán là cô sẽ dành nguyên giờ để điều tra về chuyện viết bùa. Cho nên khi cô bước vô lớp, ai cũng có tâm lý đề phòng và lo ngại.
Nhưng cô Thy làm chúng nó hết sức ngạc nhiên. Khi cho cả lớp ngồi rồi, cô đứng bên bàn, nói như thông báo:
- Giờ kiểm tra môn Sinh vật lúc nãy thầy Dương sẽ không chấm điểm cho các em. Cách hay nhất là các em về học bài cho nghiêm túc, thầy sẽ cho làm bài kiểm tra lại.
Dưới lớp bắt đầu có những phản ứng khác nhau. Ðứa thì thất vọng vì công của nó trở nên công toi. Ðứa thì mừng húm vì thoát nạn. Ðứa lại thắc mắc sao cô Thy không phạt.
Cô Thy chờ cho tiếng ồn lắng xuống rồi nói thật nhẹ nhàng:
- Cô rất ngạc nhiên vì các em thông minh như vậy, học những ký hiệu ngữ âm đó rất khó. Thế mà các em đã học được. Nhưng sao các em không sử dụng trí thông minh học bài cho nghiêm chỉnh, như vậy có lợi cho các em hơn.
Cả lớp kinh ngạc nhìn cô Thy. Chúng nó kinh ngạc vì hai điều. Ðiều thứ nhất là tại sao cô biết được ký hiệu ngữ âm. Ðiều thứ hai là cô không mắng mà bảo chúng thông minh. Cô làm cho tâm lý chúng nó bị đảo lộn. Và chúng thấy những trò tinh nghịch của mình chẳng vui và chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cả lớp còn đang ngẩn ngơ thì cô Thy nói tiếp:
- Cô biết chắc chắn phải có em nào đó dạy, các em mới biết các ký hiệu đó. Cô không yêu cầu lớp nêu tên em đó ra nhưng cô kêu gọi sự tự nguyện của các em. Cô hứa sẽ không mách lại để thầy Dương phạt em đó.
Vũ công tử ngồi im nhưng tâm trạng bất thần của nó bắt đầu bị lung lay. Cô Thy nói năng nhẹ nhàng quá nên nó thấy xấu hổ. Nó bỗng muốn đứng lên "tự thú trước bình minh". Nhưng giữa lớp thì quê quá. Cuối cùng nó tự nhủ đến cuối giờ sẽ nói riêng với cô.
Mà không phải chỉ mình thằng Duy. Cả lớp ai cũng muốn khai ra để cô vui. Có điều khai thì sợ phản bạn. Cuối cùng cả đám đều lặng thinh trong tâm trạng ái ngại.
Cô Thy chỉ nói thoáng qua chuyện đó rồi quay vào bài học. Cô lấy ra xấp bài luận, không phát ngay mà vẫn cầm trên tay:
- Hôm nay cô sẽ trả bài cho các em. Cô nhận thấy đa số các em đều có thuộc bài nhưng phân tích còn lan man và sơ sài quá.
Cô rút ra một bài cầm riêng rồi nói:
- Có một bài mà cô cho là hay nhất lớp, vì bạn đó đã phát biểu cảm nghĩ riêng độc đáo của mình. Ðó là bài của em Vũ Quốc Duy.
Cả lớp "ồ" lên một tiếng kinh ngạc rồi quay cả lại nhìn Duy làm nó mất tự nhiên. Chính nó cũng bị bất ngờ đến kinh ngạc vì từ đó đến giờ tên của nó chỉ được nêu lên để phê phán. Cha mẹ ơi! Ðây là lần đầu nó được khen. Sung sướng chết mất.
Cô Thy bắt đầu đọc cho cả lớp nghe đoạn văn của tài năng vừa được phát hiện. Duy ngồi nghe mà thấy tâm hồn nó như bay bổng. Nó chợt khám phá ra rằng được bạn bè khâm phục thì thật là hãnh diện.
Thế là trong số các bài luận, bài của Duy là được điểm cao nhất: 9 điểm.
Thật ra bài luận đó không đáng được điểm như thế. Nó phân tích không có gì xuất sắc nhưng cô Thy đã xoáy vào một điểm sáng trong bài để nâng điểm lên. Cô muốn khuyến khích nó, tạo cho nó cảm giác mình là người tài năng, để cho nó cố phấn đấu cho xứng đáng danh hiệu vừa đạt được.
Mãi đến mấy ngày sau, Vũ công tử còn âm thầm lấy bài luận của mình ra ngắm nghía. Càng nhìn càng thấy khoái. Từ thuở biết đọc đến giờ, lần đầu tiên nó thấy con số 9 dễ thương như vậy. Nó thấy chán khi phải nhận điểm 2, điểm 3 lắm rồi.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Hôm nay đi đám cưới ở nhà Mai Trúc. Cả nhóm tập trung ở nhà Tiến rồi xuất quân. Vì không ai biết nhà Mai Trúc ở đâu. Chỉ có một mình thằng Tiến biết.
Hôm nay đám con gái diện rất xinh. Còn tụi con trai thì áo sơ mi mới toanh, thắt cà vạt trông ra dáng người lớn hẳn hoi. Thoạt nhìn thì chúng nó rất ra dáng thanh niên. Nhưng nghe nói chuyện thì thấy con nít ơi là con nít. Nhất là Ðông Kisốt.
Cả đám đã tới đầy đủ, chỉ thiếu có Minh Lan. Tiến hết đi ra rồi đi vô, loi choi lóc chóc. Ðến nỗi, lớp trưởng phải la lên:
- Ngồi im coi, làm gì đi tới đi lui hoài vậy.
Tiến gân cổ lên cãi:
- Người ta mời 11 giờ vậy mà giờ này còn ở đây, đi trễ quá rủi hết đồ ăn thì sao.
Cả đám cười rần lên, lớp trưởng phát lên vai Tiến một cái:
- Ðồ ham ăn.
- Chưa biết ai ham ăn hơn à. Người ta không ham ăn mà còn đồ sộ như thế, nếu như...
Tiến chưa nói hết lời, nàng Ú đã chống nạnh lên điệu bộ đầy hăm dọa:
- Ðịnh châm chích gì đấy, muốn nói Ú phải không?
- Không nói thì cũng đã Ú rồi, cần gì nói. Mà bà đâu có Ú, béo chứ ú gì. ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ