Lúc này, tú cầu màu đỏ vừa khéo rơi vào đầu ca ca của Tiểu Bạch, vóc dáng hắn vốn đã cao hơn nam tử bình thường hai cái đầu, hắn vươn bàn tay to, thấy vận may ở ngay trước mắt rồi, ai ngờ lại bị Hề Hề đang lao tới đụng lệch đi, tay vừa chạm vào tú cầu lại bị trượt ra ngoài. Tú cầu bay về phía Độc Cô Ngạn một lần nữa, Độc Cô Ngạn không thèm ngẩng đầu, phủi tay, tú cầu lại đập về phía Hề Hề.
Đại Mao không hổ là trợ thủ đắc lực nhất, thấy ám khí đột kích, nó phi thân ra cứu chủ, đôi cánh lớn đập một cái, tú cầu lại quay ngược về phía Độc Cô Ngạn, Hề Hề nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách, ngày càng tới gần Độc Cô Ngạn.
Độc Cô Ngạn nhảy lên đập một cái, tú cầu bay về phía đội nữ, tỷ tỷ của Tiểu Bạch phản ứng nhanh nhất, vươn tay đánh ngược lại, Độc Cô Ngạn lại hất ngược lại lần nữa, tú cầu cứ như vậy bay tới bay lui, chưa hề hạ xuống, mọi người ồ lên, ba người nhà họ Chu trên đài cũng căng thẳng đong đưa cái đầu hết trái lại phải theo tú cầu.
Còn Hề Hề không ngừng hăm hở tiến lên, cuối cùng cũng chỉ còn cách Độc Cô Ngạn một bước. Đại Mao vỗ đôi cánh lớn, Hề Hề giống như một quả tú cầu bay về phía Độc Cô Ngạn. Cuối cùng Độc Cô Ngạn cũng biết thương hương tiếc ngọc, bỏ thằng nhóc ăn trộm sang một bên, đón lấy nàng, nàng thừa cơ dùng hai tay hai chân quấn lên: “A Ngạn!”
Trong đôi mắt to tròn tràn đầy vui sướng, nhưng nét mặt vẫn y hệt như trước.
Mà tú cầu màu xanh vốn đang bay về phía tỷ tỷ của Tiểu Bạch lại bị Đại Mao chơi tú cầu thành nghiện chặn lại giữa đường, một vuốt bắt được một quả, tú cầu màu đỏ vốn thẳng tắp bay về phía đại ca của Tiểu Bạch cũng bị Đại Mao dùng một vuốt cắp mất, sau đó bay về phía Hề Hề.
Đám người lập tức bùng nổ, cả hai quả tú cầu đều bị một con chim cướp đi, vậy phải làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ một người cưới chim, hoặc một người gả cho chim sao…
Vì hai tay hai chân Hề Hề đang quấn trên người Độc Cô Ngạn, hai người, một người dùng sức đẩy người, một người dùng sức quấn người, đôi bên đang giằng co thì hai quả tú cầu bị bộ vuốt đen nhét vào khe hở giữa bọn họ. Hai người ngửa đầu lên nhìn, Đại Mao đang hưng phấn kêu lên “oa oa” như đang tranh công.
Độc Cô Ngạn nhìn tú cầu màu đỏ trong lòng, vẻ mặt lạnh lẽo gầm nhẹ: “Nhìn con chim nhà cô làm việc tốt gì rồi đây này!”
Hề Hề dùng vẻ mặt vô tội nhìn lại, trong lòng nàng cũng có một quả mà, cũng không phải chỉ có mình hắn trúng thưởng, rất công bằng đấy chứ…
Đây chính là “cố ý chăm hoa hoa chẳng nở, vô tình tưới liễu liễu xanh um”, Độc Cô Ngạn và Hề Hề đều vô tình đuổi theo tới đại hội chiêu thân lần này, ai ngờ chỉ vì Đại Mao làm lộn xộn mà đồng thời bắt được tú cầu.
“Cô nhanh xuống dưới cho ta.” Độc Cô Ngạn nhìn đám người đang chen lấn tới, nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn thật sự sợ nàng rồi. Ngực nàng đang kề sát vào hắn, hai tay quấn lấy hắn như dây mây, hai chân siết chặt như xích sắt, đáng trách nhất chính là, máu mũi trên mặt nàng khiến cho hắn có cảm giác tội lỗi, vì vậy ngay cả mạnh mẽ đẩy nàng ra hắn cũng không dám, không làm cách nào ra tay được.
“Không muốn, huynh lại sẽ bỏ muội lại chạy mất.” Hề Hề vui sướng, hai cánh tay lại càng siết chặt, Độc Cô Ngạn vẫy trái, nhéo phải không được, mắt mở trừng trừng nhìn dân chúng trong thị trấn Kỳ Lân vây lấy hai bọn họ.
Chu huyện lệnh kia thấy hai quả tú cầu không bị ném đi ném lại nữa, vội vàng mang theo hai con chạy từ trên lầu xuống. Chu thiếu gia kia cực kỳ buồn cười, hắn vốn vừa ý tỷ tỷ của Tiểu Bạch, không ngờ Đại Mao nửa đường xuất hiện chen chân. Lúc này xuống tới nơi lại thấy Hề Hề thuần khiết đáng yêu, lập tức có cảm tình với Hề Hề, không hề nhìn tới vẻ mặt ai oán của tỷ tỷ Tiểu Bạch ở bên cạnh, càng không ngừng bắn ánh mắt tình tứ về phía Hề Hề giữa thanh thiên bạch nhật, tươi cười thỏa mãn. Hề Hề nhìn vậy cảm thấy rùng mình, lùi trái lùi phải, cuối cùng vùi đầu luôn vào trong lòng Độc Cô Ngạn.
Gân xanh trên trán Độc Cô Ngạn suýt chút nữa nổ tung. Cô nàng này, không nhìn hoàn cảnh hay sao?!
Phản ứng của Chu tiểu thư lại càng kỳ quái. Khi ở trên đài nàng không nhìn rõ diện mạo người bắt tú cầu ra sao, khi xuống đến nơi, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi đầy phong thái như Độc Cô Ngạn, trong nháy mắt, nước mắt lưng tròng, nhào vào trong lòng Chu huyện lệnh bật khóc. Chẳng lẽ mừng quá mà khóc?!
Chu huyện lệnh nhìn vẻ mặt thỏa mãn của con trai, lại nhìn con gái đang gào khóc, thật sự không hiểu. Chưa thấy tạo hình liền thể của Độc Cô Ngạn và Hề Hề lúc này, lão nhìn thằng về phía Độc Cô Ngạn, quan sát tới lui, cuối cùng vừa thở dài vừa vỗ về con gái trong lòng, vẻ mặt thật bất đắc dĩ. Phản ứng của một nhà Chu huyện lệnh khiến cho người không quá quan tâm đến bề ngoài như Độc Cô Ngạn cũng cảm thấy bực bội trong lòng.
Chỉ có thần kinh thô như Hề Hề ôm lấy hai quả tú cầu, ngây ngốc dựa vào lòng Độc Cô Ngạn, suy nghĩ cả buổi vẫn chẳng hiểu làm sao. Cho tới khi Tiểu Bạch bĩu môi, ném cho nàng vô số ánh mắt, còn khó chịu hướng về phía Độc Cô Ngạn làm mặt quỷ, nàng mới chậm chạp nhận ra sự tình có vẻ không đúng.
Huyện lệnh vỗ lưng con gái, thở dài một tiếng, quay sang nói với Độc Cô Ngạn: “Nếu tú cầu đã ở trong tay ngươi và vị cô nương này, ban quan tuyệt đối sẽ không nuốt lời, phá hủy truyền thống. Tuy ngươi tướng mạo xấu xí, không hề xứng đôi với tiểu nữ, nhưng ông Trời đã quyết định như vậy, số mệnh tiểu nữ cũng đã như vậy, chỉ mong sau này ngươi có thể đối xử tốt với con bé. Long Nhi à, con lập tức thành thân với cô nương này đi.”
Chu tiểu thư kia vừa nghe phụ thân nói vậy, hiển nhiên ván đã đóng thuyển, cảm thấy vô cùng bi ai, ai oán nhìn vẻ mặt mất mát của ca ca Tiểu Bạch ở bên cạnh, lại hung dữ trừng mắt liếc Độc Cô Ngạn, khóc rống lên trong lòng phụ thân: “Cha, con gái không muốn gả cho tên xấu xí như vậy, dung mạo hắn như thế, ngài, ngài, ngài bảo con gái làm sao có thể chịu được…”
Chu thiếu gia giống như không hề nhìn đến sự tồn tại của Độc Cô Ngạn, liếc mắt nhìn Hề Hề đầy tình tứ, sau đó đi tới khuyên nhủ muội muội: “Muội muội, muội phu tuy tướng mạo… ờ… bình thường, nhưng nhìn qua có vẻ lạnh lùng chững chạc, có lẽ cũng là vị phu quân tốt, đúng không? Hơn nữa chúng ta không thể vi phạm ý chỉ của thần Kỳ Lân ban xuống.”
Độc Cô Ngạn ở bên cạnh nghe vậy sắc mặt càng ngày càng đen, hắn chỉ tới bắt một thằng nhóc ăn trộm mà thôi, vì sao lại bị kéo vào cái việc ô long* khó hiểu này, lại còn bị người ta ghét bỏ như vậy. Càng nghĩ càng giận, hắn không nhịn được mà bực bội thở dốc, trợn mắt nhìn Hề Hề, đáp lại là ánh mắt đờ đẫn của nàng.
* Xem lại giải thích ở chương trước.
Thật ra Hề Hề trải qua sự rèn luyện của ca ca Tiểu Bạch và huyện lệnh công tử đã bình tĩnh hơn nhiều trước thẩm mỹ quan của người dân trấn Kỳ Lân rồi.
Những người này, lẽ nào những người này đều không thèm nhìn thân thể bọn họ đang quấn thành một khối sao? Viếc cấp bách hẳn là kéo bọn họ ra khỏi nhau đã chứ, không đúng sao?!
Chu huyện lệnh vô cùng hài lòng với mấy câu nói của con trai, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai đang không ngừng run run của con gái: “Bé ngoan, cha biết con phải chịu uất ức, nhưng nếu tú cầu đã ở trong tay hắn, chúng tỏ hắn với con thật sự có duyên phận, phải lấy chữ tín làm trọng, thơ cổ có nói “chấp tử chi thủ, dữ tử nhất khởi lão“, chúng ta không thể bội bạc.”
“Cha, chấp tử chi thủ, phương tri tử sửu, nếu đã như vậy, tử không đi, con đi!” Chu tiểu thư giậm chân, dường như muốn kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ.
** *toát mồ hôi* Lạy bố, thơ cổ người ta chỉ có câu “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” (nắm tay người, cho đến bạc đầu) thôi. Còn câu “chấp tử chi thủ, phương tri tử sửu” ý là nắm tay hắn rồi mới biết hắn xấu, nếu hắn không đi, thì mợ ấy đi, nhất quyết không lấy. *toát mồ hôi tập 2* Thế mà hai cha con nhà này vẫn hiểu nhau nói cái gì. À quên, bên dưới còn 1 người nữa nghe cũng hiểu, thật bái phục đầu óc của mấy người = =”
Hề Hề nghe đến đây mới bỗng nhiên hiểu ra, thì ra A Ngạn thật sự phải thành thân với tiểu thư này, làm tướng công của tiểu thư này! Làm sao được? Nàng vội vàng thò đầu ra từ trong lòng Độc Cô Ngạn, khẩn cấp reo lên: “A Ngạn không thể thành thân với cô ấy, A Ngạn là tướng công của ta!”
Lần thứ hai, A Ngạn phóng ra khí lạnh nồng đậm, cả nhà Chu huyện lệnh đều lùi về phía sau hai bước, xem ra người này tuy tướng mạo xấu xí nhưng khí thế lại rất mãnh liệt nha.
Hề Hề không chút tỏ ra yếu thế dưới ánh mắt lạnh như băng của Độc Cô Ngạn, gương mặt không hay nói cười lộ vẻ quật cường mà hô lên: “A Ngạn, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Huynh là tướng công của muội, không thể thành thân với người khác, phải thành thân với muội.” ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ