« Tôi không muốn quay về đó. So với anh tôi còn cần hít thở không khí trong lành yên tĩnh hơn nhiều, anh có hiểu không hả ? » Sao cô lại khó hít thở thế này ? Sao trái tim cô lại đau đớn thế này ? Đơn giản là vì lần này cô thật lòng toàn tâm toàn ý yêu anh…
Dù trong mắt cô nước mắt ngập tràn, nhưng ánh mắt lại vô cùng cương quyết, anh hiểu tính cách của cô kiên nghị cứng rắn, nên chỉ còn cách cho cô một chút thời gian bình tĩnh lại. « Anh hiểu. Em cứ ở lại nhà ba mẹ nghỉ ngơi vài ngày, anh sẽ lại đến tìm em sau. »
Cô lại quay lưng về phía anh không muốn nói thêm gì, hai bờ vai vẫn không ngớt run run khiến tim anh cũng theo đó mà càng thêm đau đớn.
Ra khỏi phòng ngủ của vợ, Lập Đường khẽ khàng khép cửa lại rồi quay ra cúi đầu xin lỗi ba mẹ vợ. « Con xin lỗi, là con đã khiến Dật Linh bị tổn thương. Hai ngày nữa con sẽ quay lại, xin ba mẹ hãy cho con một cơ hội nữa. »
Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm ngồi ở phòng khách, trên nét mặt không giấu nổi sự lo lắng. Liên Chấn Chương nói với con rể. « Vừa rồi hai con nói chuyện, ba mẹ cũng nghe được một chút. Quả thật con không nên hiểu nhầm vợ như thế. Con bé từ nhỏ có lòng tự trọng rất mạnh mẽ, với nó, đúng là đúng, sai là sai, thế nên sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ như thế. »
« Con biết, là lỗi của con hoàn toàn. Nhưng con sẽ không bỏ cuộc đâu, hy vọng sẽ có một ngày cô ấy sẽ tha thứ cho con. »
Tiêu Nhã Tâm lắc đầu than thở. « Ai da, chiều nay mẹ với Dật Linh đi khám khoa phụ sản, lúc xác định là có thai, nó còn cao hứng vui vẻ biết mấy, ai ngờ sự tình lại trở thành thế này… »
« Con xin lỗi, đều là con quá đỗi đa nghi… » Phó Lập Đường hoàn toàn biết rõ, anh thật sự là sai, quá mức sai lầm rồi. Đúng ra phải là những giây phút hạnh phúc nhất của hai vợ chồng, cả nhà cùng nhau vui vẻ đón chào một thành viên mới, giờ ngay cả khả năng đứa bé có thể có một gia đình đầy đủ hay không cũng còn không chắc chắn.
Nếu con rể đã chân thành nhận lỗi, muốn sửa sai bù đắp, Liên Chấn Chương cũng chỉ biết vỗ vai anh. « Trải qua bài học lần này, ba nghĩ con cũng rút được kinh nghiệm cho bản thân rồi. Ba mẹ sẽ nói giúp con với Dật Linh, nhưng con cũng phải tự thân cố gắng lên nhé. »
Tiêu Nhã Tâm lại thương cảm cho cháu ngoại nhiều nhất. Người lớn cãi nhau, trẻ con tính sao ? Nhỡ mà ly hôn thì biết làm thế nào. « Dật Linh tính tình quật cường, chắc chắn sẽ nói những câu khó nghe với con. Dù sao cháu của mẹ vẫn là vô tội, hai đứa có làm gì thì cũng nghĩ thay nó một chút. »
« Con hiểu, cám ơn ba mẹ dạy bảo. » Anh lớn tuổi như vậy mà vẫn thật vô dụng, may mà được ba mẹ vợ ủng hộ, trong lòng anh không khỏi trở nên ấm áp hơn. Bất kể ra sao anh cũng sẽ không bỏ cuộc, không buông tha cho cuộc hôn nhân này, không chỉ vì tấm lòng ba mẹ vợ hay là đứa bé con anh, mà còn vì chính anh, anh không thể không có Dật Linh.
Rời khỏi nhà vợ, Phó Lập Đường lái xe về lại nhà mình. Lúc mở cửa phòng đã quá nửa đêm, anh nhìn thấy em gái ngồi ngủ gật trên ghế xa lông, hẳn con bé vẫn lo lắng cho anh chị nên cố gắng thức chờ anh về.
Vừa nghe tiếng bước chân, Quế Dung bật dậy cuống quít hỏi. « Sao rồi ? Chị dâu bao giờ về ? Chị ấy còn giận anh ư ? »
« Cô ấy chưa tha thứ cho anh, còn đòi ly hôn nữa. »
« Không phải chứ ? » Quế Dung thảm thiết than thở. « Rốt cục là anh nói cái gì với chị ấy thế hả ? Anh thật sự là ngu ngốc mà ! »
Nếu là trước đây, chắc chắn nàng không dám nói anh trai mình như thế, nhưng chuyện xảy ra đêm nay cho thấy, anh trai nàng cũng có lúc ngốc nghếch không chịu được.
Anh cũng đồng ý với em gái. « Phải, là anh thật ngu ngốc, không biết cách an ủi cô ấy, chỉ biết đứng nhìn cô ấy khóc mà không biết phải làm sao. »
Chị dâu của cô dũng cảm kiên cường hài hước đáng yêu như thế lại có thể khóc than, có thể thấy chị ấy đau lòng đến mức nào ! Phó Quế Dung thở dài, nghĩ một chút rồi nói. « Anh hai, có việc này em thấy rất kỳ lạ. Chị dâu hình như hiểu biết về anh rất rõ, nhưng anh hình như hoàn toàn không hiểu gì về chị ấy cả. »
« Ý em là sao ? »
« Anh có biết chị ấy thích cái gì, ghét cái gì hay không ? »
« Ơ… cô ấy thích ăn tiêu xanh, thích sửa sang dọn dẹp này nọ, làm việc rất cẩn thận, tiêu tiền còn cẩn thận hơn, anh rất yên tâm về cô ấy. » Trừ những thứ này ra, hình như anh không rõ ràng lắm.
« Như vậy quá đơn giản rồi. » Phó Quế Dung tiếp tục ‘hỏi cung’ anh trai. « Chị ấy thích nghe loại nhạc gì ? Thích xem sách gì nhất ? Thần tượng trong lòng chị ấy là ai ? Chuyện gần đây khiến chị ấy để tâm lo lắng nhất là gì ? Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời chị ấy là gì ? Nếu có bản trắc nghiệm độ hiểu nhau giữa hai vợ chồng, đảm bảo chị dâu sẽ được điểm tối đa, nhưng em đoán anh sẽ chỉ được điểm tối thiểu ! »
Những câu hỏi của em gái khiến anh hoàn toàn ngẩn ngơ, anh ấy vậy mà không trả lời nổi một nửa trong số chúng. Anh rất ít khi chủ động tìm hiểu vợ mình, chỉ biết đón nhận sự chăm sóc dịu dàng của cô ấy. Mãi tới giờ phút này anh mới giật mình nhận ra, anh hầu như chẳng hiểu gì về cô hết.
« Anh quả thật là quá vô tâm, sao anh lại có thể ngốc như thế chứ ? » Anh ôm đầu ảo não, không biết làm thế nào mới có thể thay đổi tình hình.
« Nói không chừng, em còn hiểu chị dâu hơn anh nhiều lắm ! » Nàng biết rõ cỡ quần áo chị dâu mặc, học được cách trả giá mặc cả của chị dâu… Hai cô gái khi đi dạo phố cùng nhau thường xuyên, muốn không thông hiểu lẫn nhau cũng còn khó nữa là.
« Em nói đúng, anh quả thật thất bại nặng trong việc làm chồng rồi ! Đáng ra anh phải tìm hiểu sở thích của cô ấy, chăm sóc nâng niu cô ấy. Đó là những việc anh phải làm cho cô ấy, mà cũng là những việc anh thật sự muốn làm với cô ấy. » Trước đây anh thường tự hỏi, quá trình yêu đương của hai vợ chồng hình như thiếu một phần gì đó, giờ anh mới hiểu hóa ra là thiếu đi quá trình tìm hiểu theo đuổi lẫn nhau. Trước giờ anh chỉ bị động nhận sự chăm sóc của cô, nhưng lại hoàn toàn không biết điều đó đáng quý chừng nào.
« Anh hai, anh có vẻ hiểu ra rồi đấy ! » Thế mới đúng chứ ! Việc gì bản thân mình cố gắng đạt được thì mới có thể trân trọng.
« Xấu hổ quá, lại phải nhờ tới em chỉ bảo cho anh, về mặt này anh quả thật rất ngu ngốc không hiểu gì cả. » Hình như đây là lần đầu tiên anh phải nhờ em gái nói cho biết nên làm thế nào. Không ngờ lại có một ngày như thế này, thật ra cảm giác trong lòng anh không tệ cho lắm, anh thật sự muốn học hỏi thêm mà.
« Cố lên anh hai ! Nếu có cơ hội, em sẽ giúp anh thăm dò ý của chị dâu ra sao. » Trải qua chuyện tối nay, trong lòng nàng anh hai vẫn là thần tượng lớn nhất, nhưng đã có thêm một chút phần người thường. Hóa ra anh hai cũng có lúc trở nên ngốc nghếch, thế nên tiêu chuẩn nàng đặt ra cho bạn đời hoàn mỹ của mình có lẽ cũng nên giảm đi chút chút rồi.
Thấy em gái ngáp lên ngáp xuống liên tục, anh gật đầu. « Cám ơn em, thôi em đi ngủ sớm một chút. »
Đêm đã khuya, Phó Lập Đường trở lại phòng ngủ chính của hai vợ chồng, chợt nhớ ra trước khi đi vợ anh có đưa anh một chiếc chìa khóa, bèn lôi ra bước đến mở két sắt. Anh ngỡ ngàng phát hiện ngoài những thứ ban đầu anh để vào trong, còn có không ít thứ anh chưa từng thấy. Có thêm sổ tiết kiệm của vợ, phiếu bảo hiểm, quỹ ngân hàng… Hóa ra cô ấy cũng bỏ cả tài sản riêng của mình vào đó. Ngoài ra, còn có ba cọc tiền lương, đều là số tiền anh tự bỏ ra trả lương trợ lý hiệu trưởng cho cô, nhưng cô chưa hề động tới, tất cả đều lưu lại y nguyên.
Cô ấy còn cẩn thận lập ra một danh sách nhỏ, tiêu đề là « Gia đình chúng ta », trong đó có toàn bộ tính toán, lên kế hoạch chi tiêu của gia đình, cùng các mục tiêu dài hạn ngắn hạn, bao gồm phần dành riêng để vợ chồng đi du lịch, phần để nuôi dạy con cái, phần để dưỡng già cho hai vợ chồng, phần dành cho Quế Dung đi học lên cao, phần dành cho Quế Dung làm của hồi môn.
Quả thật đây là một bản kế hoạch vô cùng toàn mỹ, ngay cả chuyên gia quản lý tài sản cũng chưa chắc đã lập ra như thế được, mà chỉ có thể do một người vợ hiền dùng toàn bộ tâm trí và tình yêu của mình lập ra.
« Trời ơi, rốt cuộc mình đã làm gì cô ấy thế này ? » Anh giận dữ đấm mạnh tay vào tường, cuối cùng cũng không nén nổi nỗi thương tâm tràn ngập trong lòng. Vợ của anh hoàn toàn trung trinh chuyên nhất với anh, yêu anh mà chăm lo cho cả gia đình, vậy mà anh lại đáp lại cô một cách tàn khốc như vậy ! Giàu có, tiền tài nhiều thế nào đi nữa cũng vẫn không đáng quý bằng chân tình, thời gian quen nhau ngắn ngủi thì đã sao ? Có những người ở với nhau cả đời cũng vẫn không yêu nhau, nhưng có những người chỉ cần một thời gian ngắn là đủ để cảm nhận tình cảm và tâm hồn hòa hợp.
Anh còn nhớ cô từng hỏi anh, nếu có một ngày anh hiểu nhầm cô thì sao ? Có thể nào sẽ hung hăng tàn nhẫn với cô không ? Khi đó anh đã trả lời, anh hoàn toàn tin tưởng cô, không thể nào hiểu nhầm cô được. Ấy vậy mà kết quả thì sao, người không tuân thủ lời hứa của mình là anh, người không biết quý trọng những gì mình có cũng là anh, mà liệu anh còn cơ hội nào sửa đổi lại chăng ? Nhìn đến chiếc giường đôi rộng lớn giờ trông thật cô đơn trong phòng, anh quả thật rất sợ mình đã bỏ qua quãng thời gian tốt đẹp nhất mà không hay biết…...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ