« Vâng ạ ! » Từng học sinh đều vô cùng ngoan ngoãn trả lời rồi cúi đầu chào đồng thanh. « Tạm biệt thày hiệu trưởng ! Tạm biệt cô hiệu trưởng ! »
« Bye bye ! » Dật Linh vẫy tau chào tạm biệt mấy đứa trẻ. Phù, may mà có đám nhóc này, nếu không cô với chồng cô sẽ vào thế ‘lửa gần rơm lỡ bén’, mà cứ như thế phát triển tiếp, anh ta còn chưa thành công trong việc đi máy bay thì đã có thể thành công trong việc hạ gục cô rồi. Không được, cô không thể thoả hiệp dễ dàng như thế được ! Cô không thể quên lời tự hứa của mình được, cô phải trở thành một người phụ nữ tự lập tự cường, không dựa vào ai, chưa kể cô còn chưa tha thứ tội lỗi ngập trời của anh ta lần đó kia mà !
Nhìn thấy đám trẻ bỏ đi xa, Lập Đường mới quay đầu lại nói. « Cám ơn cô giáo đã bỏ thời gian đi tập huấn cùng tôi, tối nay tôi mời cô giáo bữa cơm được không ? »
« Không được ! » Cô bĩu môi.
Haizzzz, trong lòng anh lập tức chùng xuống tiếc hận. Cả ngày hôm nay ở cùng nhau vẫn không thể giúp anh vượt qua sự phòng bị trong lòng cô sao ? Vì không muốn khiến cô bị áp lực, và cũng vì muốn về sau còn có thể du lịch nước ngoài với cô, anh cố tình xây nên một không khí giáo viên học sinh giữa hai người, chỉ hi vọng sẽ dần dần có thể khiến trái tim cô rộng mở trở lại với anh. Nhưng có lẽ vừa rồi anh quá nôn nóng xúc động mà thể hiện ra ý đồ thật sự quá rõ ràng khiến cô như bị doạ đến nên lại co mình lại chăng ?
Vẻ thất vọng hiện ra rất rõ ràng trên mặt anh ta khiến cô bỗng dưng có chút mềm lòng. Dù gì cô cũng đang muốn ăn cơm, thôi thì ăn cơm cùng nhau cũng chẳng sao. « Tôi mời anh, hôm nay anh thể hiện không tồi, cô giáo sẽ thưởng cho anh một chút. » Cô cũng không phải loại giảng viên keo kiệt chỉ biết thu tiền học phí với quà cáp mà không biết cách khen thưởng học sinh.
« Cám ơn cô giáo ! » Nụ cười lại trở lại lần nữa trên môi anh, ai da, làm học sinh thật là tốt, yêu được cô giáo thì càng tốt !
Rời khỏi công viên trò chơi, hai người vào một quán ăn kiểu Nhật, gọi hai bát mì, một đĩa sủi cảo nhân hẹ, một đĩa rau xào. Những món ăn đều có hương vị đơn giản chân thật, thật ra lại là những hương vị khiến người ta hài lòng thoả mãn nhất.
Lúc ăn cơm, không khí có chút tĩnh lặng yên ả. Cô uống một thìa canh nóng, mắt len lén liếc sang gã đàn ông ngồi đối diện. Thoáng qua anh ta có vẻ đã khôi phục lại tinh thần hoàn toàn, dù sao làm một việc dốc lòng đến nơi đến chốn thế này có vẻ hợp với anh ta hơn, chứ cứ đổi chiêu nọ đổi chiêu kia, bay tới bay lui gì đó sẽ chỉ làm đầu cô quay mòng mòng khó chịu. Mà lại nói, anh ta cớ sao cứ phải đòi sống đòi chết vượt qua chứng sợ hãi này nhỉ ? Không lẽ việc có thể đi máy bay ra nước ngoài quan trọng tới thế với anh ta sao ?
Phó Lập Đường thấy vợ đã ăn được già nửa bữa, mới dám thả lỏng người nhắc tới một đề tài quan trọng. « Cô giáo, tôi có thể hỏi vài vấn đề được không ? »
« Mời anh cứ nói. » Làm giáo viên, ngoài giảng bài, hướng dẫn, còn phải giải đáp thắc mắc học sinh nữa nha.
« Xin hỏi cô thích những màu gì ? »
« Trước kia tôi thích nhất màu đỏ, giờ thì lại thích màu tím giống màu hoa oải hương ấy. (2) » Nếu nói màu đỏ tượng trưng cho sức sống, thì màu tím thể hiện sự tao nhã ung dung. Cô hi vọng bản thân lúc nào cũng có thể sống một cách tao nhã ung dung như vậy.
Anh gật đầu, lập tức ghi nhớ kỹ trong lòng. « Cô thích đọc loại sách gì ? »
« Tiểu thuyết các loại đều thích, nhất là trinh thám, võ hiệp, hoặc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. » Cô vốn là một người rất lý trí, lại rất thích các câu chuyện rắc rối phức tạp khó lòng gỡ ra nhanh chóng.
Anh nghe mà có phần ngạc nhiên, quả thật anh không hiểu về vợ mình cho lắm. « Vậy cô thích ăn những gì ? »
« Tôi không kén ăn, thích ăn mỳ nhiều hơn ăn cơm, mỗi ngày đều phải uống nước hoa quả… Mà khoan đã, anh hỏi những điều đó làm gì ? » Một học sinh bình thường có cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng về giáo viên tới thế không ?
Chỉ thấy anh rút từ túi áo khoác ra một bản câu hỏi vấn đáp tự tay anh viết, tổng cộng phải có hơn một trăm vấn đề, cô vừa nhìn đã ngẩn cả người. « Nhiều câu hỏi như vậy anh muốn tôi trả lời tới lúc nào ? » Tới khi trời đất diệt vong chắc ?
« Không vội không vội, chỉ cần cô giáo đồng ý trả lời, chúng ta sẽ dần dần thực hiện để tôi có thể hiểu hết về cô giáo. » Bỗng dưng anh có vẻ mặt thâm thuý như vừa đắc đạo, thốt lên một câu đạo lý sâu xa. « Hiểu biết lẫn nhau chính là nền tảng của sự tin cậy lẫn nhau. Chúng ta càng hiểu nhau nhiều, sự tin cậy sẽ càng bền vững. »
Rõ ràng hành động của anh ta chính là muốn theo đuổi cô, một người đàn ông muốn hiểu biết nhiều về một người phụ nữ, không phải là để muốn tiếp cận cô ấy sao ? Nếu không ai lại ngu ngốc đến mức cầm loại bảng câu hỏi vấn đáp này chạy lăng quăng trên đường hỏi loạn xạ chứ ? Còn lảm nhảm cái gì hiểu biết là nền tảng của sự tin cậy, rõ ràng chính là nói về sự tin cậy giữa vợ và chồng. Cô có muốn tránh né chuyện này đến mấy đi nữa cũng đành phải thừa nhận, quả thật anh ta thật lòng muốn cô quay lại.
Anh ta đã tỏ thái độ rõ ràng, cô phải trả lời làm sao bây giờ ? Anh ta đã tung bóng, cô phải vung chày gỗ đánh mạnh sao ? Sẽ đánh trượt hay là thành công ? Dùng toàn lực đánh cũng cần phải có vận may không phải ai cũng có, nên cô có chút do dự… (3)
« Là ai chỉ cho anh làm như thế ? » Sau lưng anh ta nhất định có quân sư quạt mo, chứ với cái đầu khô như gỗ mục kia, muốn nở hoa đảm bảo là khó càng thêm khó.
« Là Quế Dung thức tỉnh anh. Hoá ra anh chỉ là một người chồng vô tâm vô tính, chỉ biết nhận lấy sự chăm sóc sự tốt đẹp của em mà không biết trân trọng. » Ông trời không cho anh tính lãng mạn, càng không cho anh bản lĩnh nói lời ngon tiếng ngọt, nên anh chỉ có thể từng bước từng bước một cố gắng hết lòng, chỉ mong có thể cứu vớt lại hạnh phúc ban đầu giữa hai người.
Cô em chồng thật đáng giận, đi chỉ cho anh ta nhiều thứ thế làm cái gì chứ ? Hại cô tí nữa thì rơi nước mắt, nhưng cô còn lâu mới chịu thua dễ dàng như vậy nhá ! Cô cố nén lòng, thản nhiên nói. « Mỳ sắp nguội rồi, ăn đã rồi nói sau. »
« Được ! » Anh không muốn ép cô quá nhanh, chỉ mong cô có thể hiểu được, dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay.
Giữa hai người nam nữ trưởng thành, có đôi khi không cần phải nói ra rõ ràng rành mạch. Trải qua một ngày kỳ diệu như hôm nay, thật ra cô đã sớm hiểu ra được, cô có thể không cần đến thứ quan hệ tên là vợ chồng, nhưng lại không tài nào tránh được thứ cảm giác diệu kỳ mang tên tình yêu.
***
Chú thích :
(1) Bước một : Vòng quay ngựa gỗ thì chắc ai cũng biết nhỉ, là cái merry-go-round này. Tàu hoả hơi nước thì khỏi chú thích nhé. Túm lại bước đầu là các trò nhẹ nhàng. Bước hai : Thảm bay với Phi mã trên không cũng na ná thế, nói chung là các màn trò chơi đu quay cảm giác hơi mạnh ở bước hai. Bước ba có thuyền hải tặc, bánh xe lửa với nộ thần thì với kinh nghiệm đi chơi của Lãnh Vân, nó là các trò đu quay hoặc khu cảm giác mạnh do độ rùng rợn và rung lắc cao, gần như ngôi nhà ma ấy.
(2) Hoa oải hương : Lavender, một loài hoa rất thơm, tinh dầu thường được chiết xuất làm xà phòng, nước hoa… Phân bố nhiều ở vùng ôn đới gần biển, vùng Địa Trung Hải là một ví dụ.
(3) Ở đây dùng các thuật ngữ của môn bóng chày. Cầu thủ đội bạn ném bóng, cầu thủ cầm chày phải vụt thật mạnh trúng bóng bay càng xa càng tốt. Lãnh Vân không hiểu lắm luật chơi đâu.
Trong phòng học số hai, có một giảng viên và một học sinh đang làm những bài tập huấn luyện đặc biệt.
Mấy hôm trước, Liên Dật Linh đưa ra cho chủ nhiệm La một yêu cầu ‘dụng cụ giảng dạy đặc biệt’. Cũng chẳng biết La Nhã Huỷ đã làm thế nào, mà cuối cùng cũng mang tới một chiếc ghế mát xa chạy bằng điện hàng hiệu mới toanh. Giờ nó đang được để giữa phòng học, trên đó là bạn học sinh Phó Lập Đường đang ngồi.
Cô giáo Liên Dật Linh mặc đồng phục tiếp viên hàng không, bên tai đeo một chiếc micro nhỏ, nghiêm chỉnh đưa ra thông báo trên máy bay một cách hoàn hảo.
« Kính chào các vị khách quý, cơ trưởng là tôi cùng toàn thể tổ nhân viên công tác trên máy bay, đại diện cho hãng Hàng không Kình Vũ, hoan nghênh quý khách lên chuyến bay của hàng không Kình Vũ mang số 007 từ Đài Bắc tới Nhật Bản. Thời gian bay dự kiến là bốn giờ đồng hồ. Máy bay sẽ cất cánh trong vài phút, do đó chúng tôi xin nhắc nhở quý khách cài chặt dây an toàn, dựng thẳng lưng ghế dựa. Trong thời gian bay xin quý khách vui lòng không hút thuốc. Toàn thể đội ngũ tiếp viên và phi hành đoàn xin chúc quý khách một chuyến bay tốt đẹp. »
Thông báo xong xuôi, cô nhấn một nút trên chiếc điều khiển từ xa đang cầm trong tay. Chiếc ghế mát xa lập tức được khởi động ở mức t
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ