« Nếu em cảm thấy không thoải mái, nhất định phải cho tôi biết. » Anh ôm lấy vòng eo thon của cô, hết nhấc bổng cô lên lại ôm ngang cô vào lòng, quả thật rất sợ lỡ tay làm cô gãy vỡ. Cô quả thật là một người con gái thon thả, mảnh mai, lại rất thơm mát, rất mềm mại… rất quyến rũ…
« Tôi không sao. » Hai tay anh rất mạnh mẽ, ôm có lực, nâng có sức, cô hoàn toàn không sợ ngã chút nào, lại có một chút cảm giác nói không nên lời, rằng cô thật sự có lòng tin vào anh.
Dường như có một dòng điện chợt lóe chợt hiện giữa họ khiến ánh mắt họ đuổi theo nhau, lại dường như trốn tránh, không cần ngôn ngữ cũng có thể hiểu biết lẫn nhau. Cái gọi là ‘cảm tình’ quả nhiên thật là huyền ảo, nói tới là tới, mạnh mẽ tới mức khiến người ta khó mà bỏ qua.
Chụp xong cảnh nói, mọi người lại tranh thủ cảnh hoàng hôn mà chạy tới vịnh Bạch Sa (2), để chụp thêm vài cảnh đẹp bên bờ biển. Mắt thấy không khí giữa cặp đôi kia cũng vô cùng tốt đẹp, thợ chụp ảnh cũng vô cùng hài lòng. « Tôi chụp thấy rất có cảm giác của mối tình đầu. Cho hỏi tôi có thể phóng vài tấm trưng bày ở ngoài cửa hàng được không ? »
« Dĩ nhiên, đây là niềm hân hạnh của chúng tôi. » Phó Lập Đường trả lời thay vợ… Khoan đã… anh đã coi Liên tiểu thư thành vợ mình rồi sao ? Làm sao lại có thể trả lời tự nhiên như thế ? Thợ chụp ảnh với thợ hóa trang quả nhiên là nhà ảo thuật mà, tất cả hẳn là do bọn họ thôi miên anh ! Hic,concừulọtvàobẫysóichăng?Màailàsóiailàcừuthía?
Nhìn Phó Lập Đường không biết đang nghĩ gì tới mức xuất thần, Liên Dật Linh liền ghé vào tai anh nói khẽ. « Chờ lát chụp xong, tối nay anh đi cùng tôi về nhà cha mẹ tôi ăn cơm nhé. »
« Hả ? » Cô ấy vừa nói gì cơ ? Anh lập tức giật mình tỉnh khỏi giấc mộng ban ngày, phát hiện thế giới hiện thực đang còn tồn tại.
« Con rể dĩ nhiên là phải ra mắt bố mẹ vợ rồi. Anh đừng lo, bố mẹ tôi đều là những người rất dễ chịu. » Cô vỗ vỗ vai anh, thoải mái an ủi.
Sau lưng Phó Lập Đường có một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống. Kết hôn quả là không phải đơn giản như thế. Nhỡ hai vị lão nhân gia nhà họ Liên không chịu gả con gái cho anh thì sao bây giờ ? Đàn ông đến khi kết hôn đều phải trải qua cửa này, nhưng anh chưa từng nghĩ là sẽ nhanh như vậy a ! Anh còn chưa có chuẩn bị tinh thần gì hết mà !!!
***
Chú thích :
(1) Dương Minh Sơn, hay tên đầy đủ là Công viên quốc gia hoặc Rừng quốc gia Dương Minh Sơn, thuộc huyện Song Bài, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, bên trong có rất nhiều loài cây được bảo hộ cấp I và II của Trung Quốc. Cảnh vật vô cùng đẹp đẽ, trên núi có mười vạn mẫu đất (1 mẫu = 3600m۶ trồng hoa đỗ quyên đỏ, được phong là Thiên hạ đệ nhất đỗ quyên hồng.
(2) Vịnh Bạch Sa : tên một vịnh có bãi biển rất đẹp hình như ở gần Hồng Kông, nhưng có nhiều vị trí khác nhau đều được gọi là vịnh Bạch Sa thì phải, LV không rõ lắm.
Vài lời
+ Nhờ có sự dắt mũi dịu dàng của Linh tỷ tỷ mà Đường ca đã ngoan ngoãn chui đầu vào rọ
+ Phần sau: gặp cha mẹ vợ và đám cưới, hí hí…
+ Xì poi nà:Bất giác anh ngẩn người choáng váng nhìn cô, nụ cười của cô quả thật vô cùng đẹp, vô cùng sáng lạng, khiến tim anh cũng rộn rã nảy lên, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.
“Xin lỗi, cho tôi thử lại lần nữa được không?”
“Hả?”
Cô còn đang sững sờ, anh đã hôn lên đôi môi màu hoa đào của cô, hai tay quấn chặt quanh vòng eo thon. Lần này không có thợ chụp ảnh ra lệnh, không có người tạo hình hướng dẫn, là anh tự lòng muốn thế.
Nghe nói con gái muốn dẫn đối tượng kết hôn về nhà, lại không phải vị chồng chưa cưới ban đầu, vợ chồng nhà họ Liên thiếu chút nữa thì lên cơn đau tim cấp tính, mà kể cả họ không bao giờ bị bệnh tim cũng sẽ sớm lên cơn đau tim cho mà xem !
Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm sinh được ba cô con gái, cô cả và cô hai đều đã sớm lấy chồng sinh con, chỉ còn có cô út Liên Dật Linh vẫn còn độc thân. Từ nhỏ cô đã rất có cá tính riêng, tự lập tự chủ trên mọi phương diện, khiến hai người làm cha mẹ cũng vô cùng an lòng. Nào ngờ lại có sự việc đột biến thế này, khiến cả hai vô cùng choáng váng.
Bảy giờ tối hôm đó, Liên Dật Linh mở cánh cổng lớn nhà mình, hô một câu chào người nhà. « Cha, mẹ, chúng con đã về ! »
« Ừm. » Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, cố ý hắng giọng một tiếng, làm ra vẻ vô cùng nghiêm trang nhưng lại không có việc gì quan trọng, có điều hai mắt đều mở to hết cỡ để nhìn xem rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể khiến con gái mình quyết định đột ngột như thế.
Vừa vào cửa, Phó Lập Đường lập tức cúi gập thân mình đủ một góc vuông, thiếu điều muốn quỳ xuống dập đầu ra mắt. « Bác trai, bác gái, cháu chào hai bác. Thật có lỗi, hôm nay vội vã bất ngờ tới chơi nên cháu không chuẩn bị được quà ra mắt gì đặc biệt, mong hai bác thứ lỗi. » (Con rể ngoan dã man !)
Chụp ảnh từ sáng tới tối rất mất thời gian, để không tới muộn, anh chỉ có thể mua tạp vài túi hoa quả trên đường mang tới. Chỉ có vài quả lê vài quả táo đã đòi cưới con gái người ta về nhà, chả có thành ý chút nào, khiến anh còn thấy xấu hổ nữa là.
« À… chào cậu, không cần khách sáo thế. » Liên Chấn Chương không ngờ là anh chàng này lại lễ phép ngoan ngoãn thế, vừa có vẻ hào hoa phong nhã, vừa không mất sự trang trọng có lễ, so với Lô Chí Phàm còn có khí chất đàn ông hơn mấy phần. Xem ra mắt nhìn người của con gái mình cũng không tệ.
Trên bàn cơm, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Vợ chồng nhà họ Liên dĩ nhiên là hỏi han cặn kẽ cậu con rể tương lai, nào là gia cảnh, công việc, bằng cấp, sở thích. Cuối cùng họ đưa ra kết luận là vô cùng toàn vẹn vô cùng hoàn mỹ, quả thật khó mà tưởng tượng nổi một người đàn ông hàng xịn chất lượng cao như thế còn chưa có gia đình. Không lẽ cậu ta có bệnh kín không tiện nói với ai ? Chưa kể thời gian quen biết cũng là một vấn đề nha, rốt cục hai đứa nó quen nhau bao lâu rồi ?
« Hai con quen nhau từ lúc nào ? Thật sự đã muốn đi đến hôn nhân sao ? » Tiêu Nhã Tâm hỏi thẳng vào trọng tâm.
« Thật ra chúng con quen nhau đã lâu. Từ lúc con vừa vào hãng hàng không Kình Vũ làm việc, anh ấy đã là khách hàng quen trên máy bay, sau đó chúng con trở thành bạn thân, gần đây mới quyết định tiến xa hơn. » Liên Dật Linh khẽ nắm lấy tay anh dưới gầm bàn, ý bảo anh nên phối hợp lời nói dối có ý tốt của cô.
Tay cô vô cùng bé bỏng, vô cùng mềm mại, khiến anh trong thoáng chốc quên phắt mình định nói gì, chỉ có thể gật đầu hùa theo. « Vâng vâng, chính là như vậy ạ. »
Cô cảm thấy anh lật tay lại nắm lấy tay mình, hại cô cũng tim đập chân run mất một trận. Đáng ghét, cô có còn là một cô gái nhỏ e lệ thẹn thùng nữa đâu, mới nắm tay thôi thì đã sao. Có điều không hiểu sao cô vẫn nóng bừng cả người, nhất định anh ta cũng cảm thấy được.
Hai vợ chồng nhà họ Liên thấy đôi vợ chồng son này thật sự có vẻ ăn ý hợp nhau, cũng không giống người lạ mới quen, mà tràn ngập vẻ yêu đương mặn nồng. Thôi thì mình nhắm một mắt mở một mắt cũng được, chỉ cần con gái vui vẻ là tốt rồi.
Ăn tối xong xuôi, Liên Dật Linh tiễn Phó Lập Đường ra cửa, sóng vai anh đi tới chỗ đỗ xe. Cả hai người đều thầm hiểu trong lòng, đêm nay coi như đã được thông qua một cửa.
« Hôm nay anh thể hiện rất tốt. Cám ơn anh. » Từ việc chụp ảnh cưới tới việc ra mắt người lớn trong nhà, anh ta đều thể hiện vô cùng xuất sắc chu toàn, vượt xa mong ước của cô.
« Tôi có thể hiểu, em không muốn làm cha mẹ thất vọng. Nhưng nếu lần này em đặt cược bị thua cả một đời, em không sợ hãi sao ? » Chỉ ở chung với gia đình cô có hai tiếng đồng hồ, anh đã nhận ra Liên Dật Linh ở nhà là một cô con gái khiến người lớn vô cùng yên tâm, việc hay việc dở đều tự mình gánh vác lấy không phiền tới ai. Cô gái này quả thật vô cùng kiên cường mạnh mẽ, có điều mọi người đều yên lòng về cô, nhưng lại có ai hiểu cho những nỗi khổ tâm trong lòng cô ấy chứ ?
« Tôi không sợ, cuộc đời chính là không thể tính toán trước được. Hơn nữa quan trọng nhất là hiện giờ tôi cảm thấy hết thảy đều vô cùng thoải mái. »
Anh lặng lẽ ngắm cô một lúc. « Em quả thật là một cô gái kỳ diệu. »
« Tôi cũng thấy thế nha ! » Trong quá khứ, ai cũng khen cô chân thành, khôn khéo, cẩn thận này nọ, cho tới giờ chưa có ai dùng hai chữ ‘kỳ diệu’ để nói về cô. Hai chữ này như thể ‘kỳ quái’, ‘quái đản’ gì đó, khiến cô nhịn không được cười phá lên.
Anh bất giác choáng váng nhìn, nụ cười của cô hóa ra sáng lạng chói chang như thế, khiến trái tim anh theo đó mà nhảy tưng lên, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ