Được rồi, ai bảo anh trai cô cướp vị hôn thê của người ta chứ.
Nhan Miêu phục vụ tận tình bê nồi lẩu cá dưa chua đặt lên bàn uống trà trước ghế sofa, ớt thái màu đỏ lẫn với dưa chua, thịt cá trắng phau xếp kín trong nồi, canh đậm, cá tươi, mềm ngon thơm ngọt.
Chỉ là Nhan Miêu đã mệt tới độ không thấy đói, chỉ có thể đối diện với cái bát nhỏ trước mặt, nửa buồn nửa giận nhìn một người một chó ăn ngấu nghiến, mà còn lười tới nỗi không thèm vào phòng ăn.
Di động trong túi vang lên, Nhan Miêu đành buông đôi đũa chẳng động được là bao xuống, kéo túi xách trên ghế sofa lại, đi sang bên nhận điện thoại.
“Miêu Miêu”. Niềm vui sướng trong giọng nói của Nhan Tử Thanh bị kìm lại, “Có chuyện muốn nói với em”.
Nhan Miêu bị lây tâm trạng vui vẻ của anh: “Có chuyện gì thế?”. Chẳng nhẽ vé số mua hồi trước trúng thưởng rồi?
“Duy Duy cầu hôn anh”.
“Cái gì?!”.
“Tuy nghe hơi là lạ”. Nhan Tử Thanh cười nói, “Phải là anh chủ động mới đúng. Nhưng có nói như thế nào, tóm lại, bọn anh định đính hôn trước”.
“…”.
Đùa gì vậy, giờ như thế này thôi cô đã bị Tạ Tử Tu hành cho sống dở chết dở, nếu bọn họ kết hôn thật, cô còn đường sống ở công ty được chắc?
“Anh trai! Anh đừng để ma ám quỷ dụ nữa! Chuyện lớn như thế, anh cân nhắc lại đi, anh có thể từ chối mà!”.
Nhan Tử Thanh lại thở dài: “Anh biết Đỗ Duy Duy trong ấn tượng của em không tốt, nhưng giờ cô ấy thay đổi thật rồi, thực ra anh còn hy vọng hai người có thể làm bạn…”.
“A a, cái đấy không quan trọng, anh, anh nghe em nói...”.
“Giờ chưa chấp nhận được cũng không sao, đừng để bụng. Ngoan. Giờ anh phải gọi điện cho bố mẹ”.
“… Này, em bảo…”.
“Tút tút tút…”.
“…”.
Nhan Miêu trở lại sofa, dù đã hết sức kiềm chế, nhưng không làm cách nào kiềm chế dây thần kinh mặt của mình được. Đột nhiên nghe Tạ Tử Tu ngồi đối diện hỏi: “Có chuyện gì hả?”.
“Không… không có gì”.
“Có liên quan tới tôi?”.
“… Sao lại liên quan tới anh được chứ”.
Tạ Tử Tu lại liếc cô một cái: “Có phải, bọn họ chuẩn bị đính hôn không?”.
“Oa!”. Trực giác của gã này thật đúng là chuẩn xác tới đáng sợ!
“Thế cơ đấy”. Tạ Tử Tu nghĩ một lát, buông hàng mi dày rậm xuống như đang suy nghĩ, “Hành động cũng nhanh thật. Là sợ đêm dài lắm mộng hay sao?”.
“…”.
“Mà, cô run gì hả, không phải cô nên vui mừng hay sao?”.
Nhan Miêu không muốn bị anh ta chỉ chó mắng mèo, nhưng thực sự không thể làm ra vẻ vui mừng nổi.
“Nói thật, chỉ cần có thể tổ chức đám cưới thành công, dù bọn họ ly hôn ngay sau khi kết hôn, nhà cô cũng không chịu thiệt. Bác Đỗ xử lý chuyện kiểu này rất chuyên nghiệp. Dù như thế nào vẫn là chuyện tốt với nhà cô”.
Nhan Miêu vốn không nhận ra ý châm biếm của anh ta, chỉ một lòng một dạ lo lắng cho sự an toàn của người nhà mình.
Tạ Tử Tu đột nhiên mỉm cười: “Cô nhìn tôi như thế, là thế nào hả?”.
“…”.
“Hay là, cô muốn bồi thường cho tôi thay Nhan Tử Thanh?”.
“Hả?”.
Thấy Tạ Tử Tu đột nhiên đứng dậy, Nhan Miêu lập tức hoảng hốt nói: “Anh, anh muốn làm gì?”.
Tạ Tử Tu khoái trá nói: “Cô làm việc dưới tay tôi, hẳn đoán được có ngày này rồi, phải không?”.
Nhan Miêu lập tức trừng to mắt: “Cái, cái gì!”.
Nhưng Tạ Tử Tu lại hào hứng: “Nói thật, nếu tôi làm này nọ ấy kia với cô, Nhan Tử Thanh nhất định sẽ căng thẳng nhỉ?”.
“…”.
“Tôi đem cô ra gây sức ép, Nhan Tử Thanh sẽ nhượng bộ thôi”.
Mặt Nhan Miêu ngay lập tức đỏ bừng: “Tôi không muốn!”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Đây không phải chuyện cô muốn hay không”.
Nhan Miêu nhìn anh ta bước lại gần, chỉ thấy không thể cử động được dưới khí thế ấy của Tạ Tử Tu, sợ tới nỗi đờ người ra, lắp bắp nói: “Tôi, tôi nói thật đấy! Tôi được nhà họ Nhan nhận nuôi, tôi không phải em gái ruột của anh ấy, thực ra anh ấy không thương tôi tí nào đâu, anh có này nọ ấy kia với tôi thì anh ấy cũng không để tâm, không trả thù anh ấy được đâu!”.
Tạ Tử Tu nở nụ cười gian ác tuyệt đỉnh, nói: “Thật à? Để tôi làm thử xem”.
“Thật đấy thật đấy, anh không cần đích thân thử đâu. T__T”.
“Khó nói lắm, không biết chừng anh ta thực sự thầm yêu cô, dẫu sao hai người không phải anh em ruột”.
Nhan Miêu bị chọc đúng chỗ đau, không khỏi ngậm ngùi: “Nếu thế thật thì đã tốt rồi”.
Tạ Tử Tu nhìn cô, lại chọc vào vết thương của cô lần nữa: “Lẽ nào cô thầm yêu anh ta?”.
… Cô ghét nhất loại người có trực giác đáng sợ thế này. T__T
Tạ Tử Tu nói như đang suy nghĩ: “Hóa ra là thế. Thế thì càng tốt”.
“…”.
“Cô tỏ tình với anh ta đi”.
“Á… tại, tại sao?”.
“Không tại sao cả. Đi tỏ tình với anh ta, để anh ta đừng kết hôn với Duy Duy, hoặc bồi thường cho tôi thay anh ta, cô chọn đi”.
Nhan Miêu run rẩy: “Tôi… tôi có thể không chọn được không?”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Đương nhiên không được”.
“…”.
“Nhanh lên nào, gọi điện thoại tỏ tình đi”.
Nhan Miêu mở tròn hai mắt ra sức lắc đầu.
Tạ Tử Tu cười: “Nói thế thì, cô muốn anh nợ em trả hơn hả?”.
Nhan Miêu sợ tới phát khóc thật: “Tôi không muốn!”.
“Thế được, tôi gọi điện thoại, vừa làm vừa để Nhan Tử Thanh ở đó nghe là được rồi…”.
Nhan Miêu thiếu chút nữa là suy sụp: “Oa a a a a a…T皿T”.
Trong tiếng la hét của Nhan Miêu, Tạ Tử Tu chỉ vươn tay ra đã dễ dàng kéo cô lại.
Nhan Miêu ngã nhào lên người anh ta không thể chống cự được, chỉ là đè lên nhưng tư thế này đã đủ khiến cô sợ tới cứng cả người.
Cô có thể tranh luận với phần tử hung hãn, đòi bồi thường của tên dê xồm cơ bắp, nhưng với kiểu mỉm cười như Tạ Tử Tu thì chẳng khác gì con ếch nhìn thấy rắn độc, sợ hãi tới mức không khống chế được tay chân mình.
Tạ Tử Tu cảm thấy bộ dạng đơ ra như tượng của cô rất thú vị, một tay ôm eo cô khoái trá, tay kia với lấy di động, nằm nhởn nhơ cười nói: “Tôi sắp gọi điện đấy”.
Cuối cùng Nhan Miêu cũng tỉnh trí lại: “Không được mà à à à à à… T皿 T”.
Sức nặng của cô không đủ sức uy hiếp với Tạ Tử Tu, dù lấy cả hai tay giữ cô, Tạ Tử Tu vẫn dễ dàng mở di động, dò danh sách cuộc gọi tới của cô.
Rất nhanh, đầu đây bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc của Nhan Tử Thanh: “A lô?”.
Nhan Miêu vốn đã sợ, vừa nghe giọng nói của Nhan Tử Thanh thì chẳng khác nào bị ấn công tắc, nước mắt tuôn ào ạt.
Dĩ nhiên Tạ Tử Tu không thể ngờ tới, vội vàng ngắt máy, nghiêng đầu tránh, nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách lên mặt anh ta.
Đụng phải cuộc công kích nước mắt chính tông này, Tạ Tử Tu không khỏi lẩm bẩm: “… Thật là. Gặp phải thứ này là xui rồi”.
Nhan Miêu khịt mũi nói: “Anh, anh quá đáng lắm…”.
Tạ Tử Tu đành rướn người lên, rút khăn giấy ra đưa cho cô: “Này, đùa thôi mà, cô không nhận ra à?”.
Nhan Miêu vẫn nghẹn ngào: “Đùa, đùa cái gì hả…”.
Rốt cuộc anh ta có biết với bộ mặt gian ác như vậy, lúc nói mấy câu kiểu đó, khí thế dọa người cỡ nào không hả. T__T
Rõ ràng là Tạ Tử Tu chẳng vì cô khóc lóc mà nảy ra lòng thông cảm, trái lại còn thấy thú vị: “Cô không nghĩ rằng tôi thực sự có hứng thú với cô đấy chứ?”.
“…”.
“Yên tâm, tôi làm người rất có nguyên tắc, cũng rất kén ăn”.
“… = =”.
Thời kì nảy mầm
Ngày X tháng X. Trời nắng.
Anh Tạ nói muốn liên minh với mình!
Có thể tìm được một đồng minh mạnh như thế hẳn là việc tốt chứ…
Nhưng tại sao mình vẫn cảm thấy có chút chút, xíu xíu, tẹo tẹo không tin tưởng như thế nhỉ →_→
Nhan Miêu cảm thấy mình thật đúng là trăm xui đổ vào đầu.
Anh trai mình thầm yêu sắp đính hôn với ác bá vẫn luôn bắt nạt mình, rồi cấp trên của cô - vị hôn phu của ác bá - cũng là một tên ác bá khác, vốn đang lấy việc công trả thù riêng chèn ép cô, giờ lại càng trầm trọng hơn, giận lây sang cô, bắt cô làm trâu làm ngựa gấp đôi.
Cả cuộc đời cô, lớn lên trong vòng kìm kẹp của ác bá và ác bá.
Lén lén lút lút bước nhẹ như mèo tiến về phía trước, muốn quay lại chỗ làm việc của mình trong lúc không bị Tạ Tử Tu để ý. Điện thoại nội bộ trên bàn bỗng nhiên vang lên, vừa nhấc máy Nhan Miêu đã bị âm thanh của ma quỷ quấn lấy tai.
“Thư kí Nhan”.
“…”.
“Cô vào đây”.
Nhan Miêu đành miễn cưỡng đẩy cửa rón rén bước vào.
“Sao hôm nay cô vừa thấy tôi là trốn hả?”.
Nhan Miêu run rẩy đáp: “Tôi… tôi đâu có”.
“Thật không có?”.
“… Không có”.
Thật là có, thật sự là quá có.
Anh trai cô sắp đính hôn với Đỗ Duy Duy, chuyện này chắc chắn là đổ dầu vào lửa, Tạ Tử Tu đang tức giận, dù có xé xác cô tại chỗ cũng không có gì lạ. Cô không trốn xa một chút, chẳng lẽ còn tự nhào mình vào họng súng?
Tạ Tử Tu cười nói: “Thế được, cô qua đây”.
“...”.
Cô mới dè dặt bước một bước, Tạ Tử Tu lại hất cằm: “Đóng cửa lại”.
Tóc Nhan Miêu lập tức dựng ngược cả lên.
Nửa tiếng sau, Tạ Tử Tu nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc của mình, ra đò nhắm mắt dưỡng thần, miệng còn chỉ đạo: “Xuống một chút, xuống chút nữa, tốt lắm”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ