“Bởi vì... Bởi vì khoảng cách”.
Trả lời ậm ờ một câu, Tô Tiểu Dương nhổm dậy ném trả Dương Duệ cuốn sách, rồi quay người bỏ chạy cùng hai bên má đã ửng đỏ từ bao giờ rồi.
Chạy vào nhà vệ sinh vắng không một bóng người, cô đứng trân trân trước vòi nước, ngây người nhìn vào khuôn mặt như hoa đào nở của mình trong gương.
Cô không chắc Dương Duệ có hiểu ý cô nói là gì không, nhưng không sao, tự mình hiểu là được. Đây là một bí mật màu hồng, bí mật của riêng một người. Từ đó, cuối tuần nào cũng vậy, Dương Duệ đều chủ động đến giúp Tô Tiểu Dương học, đặc biệt bồi dưỡng những môn tự nhiên vốn không phải sở thích và thế mạnh của cô.
Vì bản tính vốn lười học nên ban đầu Tô Tiểu Dương thường tìm cách trốn, lần nào cũng lấy cớ “chẳng may” quên mất nên lỡ hẹn. Nhiều lần như thế quá rồi, đến con người tính cách hiền hòa như Dương Duệ cũng phải nổi điên, gọi điện thoại đến, quát ầm lên trong đó: “Tô Tiểu Dương, lần này cậu còn dám chẳng may quên mất, tớ thề từ sau không bao giờ mang sách đến cho cậu đọc nữa. Lỡ hẹn một lần là vô tâm, hai lần là tội lỗi, ba lần là vô đạo đức, như cậu thì vô phương cứu chữa!” Quen biết Dương Duệ gần một năm nay, Tô Tiểu Dương chưa bao giờ thấy Dương Duệ nổi cáu với ai, thế nên cô vội vàng ném quyển truyện tranh đang cầm trong tay sang một bên, quờ lấy mấy quyển sách giáo khoa, rồi cấp tốc phóng như bay đến thư viện.
Cứ tưởng đến thư viện rồi sẽ còn phải nghe một trận trách móc ra trò nữa, ai ngờ Dương Duệ lại vẫn bình thường như chưa từng nổi cáu, chỉ đưa cho cô một tờ giấy nhớ màu xanh nhạt khi cô đang thấp thỏm ngồi lặng im giải mấy bài toán, trên đó viết: “Số lần “chẳng may” của cậu quả thực quá nhiều nên hôm nay tớ mới hơi nặng lời với cậu một chút, đừng để tâm nhé. Còn cái gọi là khoảng cách, chẳng qua chỉ là tưởng tượng của cậu thôi. Cô nhóc, có tớ phụ giúp thì sẽ không còn khoảng cách nữa”. Tim đập thình thịch thình thịch, đọc đến câu cuối cùng thì mặt Tô Tiểu Dương cũng đỏ ửng như ráng mây hồng, tư duy giải quyết vấn đề rạch ròi vốn rất minh mẫn của cô bỗng đâu biến thành một thứ bột nhão nhoét.
Cậu ta hiểu được ý mình?
“Có tớ phụ giúp thì sẽ không còn khoảng cách nữa...”.
Miệng lẩm nhẩm lại câu trên, Tô Tiểu Lương nằm trên giường ngẩng đầu nhìn ra ánh mặt trời chói mắt bên ngoài cửa sổ, trở mình, rũ rượi vùi đầu tiếp vào trong gối. Xa cách bao nhiêu năm mà những gì anh ta nói, từng câu từng chữ vẫn còn rõ mồm một.
Thế nhưng, chính thời gian đã kéo hai người xa nhau một khoảng cách vô cùng mênh mông phải không?
“Tô Tiểu Lương, con lợn bột kia, còn chưa thèm dậy à? Dậy nhanh lên, hôm nay là sinh nhật chị đấy”.
Tiếng gọi hớn hở của Tô Tiểu Lãng kèm theo tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên, ngẩng đầu hít thở sâu mấy hơi, Tô Tiểu Lương tung tấm chăn mỏng đang đắp trên người ra, bắt đầu thay quần áo:
“Biết hôm nay là sinh nhật chị sao còn không coi trên dưới lớn nhỏ ra gì thế? Có biết người được chúc thọ là lớn nhất không hả Tô Tiểu Lãng”.
Hai chị em thường ngày vẫn quen mắng nhau vui như vậy, Tô Tiểu Lương nhìn mình trong gương để nhoẻn được một nụ cười rồi ra mở cửa, lập tức một bó hoa lớn ập đến trước mặt cô.
Đưa mắt xuống nhìn kỹ, thì ra Tô Tiểu Lãng đã mua về một bó tulip: “Chị, sinh nhật vui vẻ! Chúc chị mãi mãi trẻ đẹp và vui vẻ”.
Nhận lấy bó hoa bắt mắt đầy sắc màu của cậu em, Tô Tiểu Lương cười rạng rỡ.
“À, đúng rồi, em mua tặng chị bánh sinh nhật dâu tây mà chị thích nhất, đặt ở Crown Mario đấy, em nhớ chị từng nói là thích ăn đồ ở đấy nhất. Còn nữa, bó hoa này chỉ là một phần trong món quà mừng sinh nhật chị hôm nay thôi, em còn chuẩn bị một bữa cơm do tự tay em chế biến, là một phần nữa của món quà sinh nhật này, thế nào? Kia kìa, em mua sẵn đồ rồi, toàn là những thứ chị thích ăn đấy”. Mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh da trời, Tô Tiểu Lãng rạng rỡ nói cười, hai ánh mắt như phát ra những tia sáng lấp lánh, mọi cử chỉ của cậu đều mang theo niềm vui và sự phấn khích khôn tả.
Đối với cậu mà nói, sinh nhật Tô Tiểu Lương chính là ngày trọng đại nhất hàng năm.
Vẫn nhớ, ngày đầu tiên cậu gặp Tô Tiểu Lương cũng chính là sinh nhật cô, nhưng đó lại là ngày quá đỗi đau khổ của cô, đến nỗi muốn khóc mà khóc không nổi. Khi đó cô gái hai mươi mốt tuổi Tô Tiểu Lương phải dằn lòng che giấu đi mọi áp lực đang đè nặng trên vai, tự lên dây cót tinh thần cho mình để nói với cậu: “Tiểu Lãng, hôm nay là sinh nhật chị, chị mời em đi ăn bánh ga tô hương dâu, thế nào? Bố đã nói cho em biết ăn bánh ga tô dâu sẽ làm con người cảm thấy vui vẻ bao giờ chưa. Mặc dù bố sẽ không bao giờ mua bánh ga tô dâu cho chị em mình nữa, nhưng chị hứa với em, sau này chị sẽ luôn ở bên em, em cũng phải mãi mãi ở bên chị nhé. Cả hai chị em sẽ luôn luôn vui vẻ, được không?”
Khi đó cậu vẫn trong tình trạng hoảng loạn và sốc vì những biến động lớn bất thình lình ập đến với mình nên càng không hiểu từ vui vẻ mà chị nói có nghĩa là gì.
Bàn tay Tô Tiểu Lương lạnh cóng nắm chặt lấy tay cậu, cậu cảm thấy mình không thể nào chống cự lại được người chị lạ lẫm chưa từng gặp mặt này.
Dù mới chỉ mười hai tuổi, nhưng tư duy nhạy bén của cậu lại cảm nhận được rất rõ chị gái này thực chất cũng đang cô độc giống mình, cũng đang vô cùng hoang mang như mình.
Từ đó về sau, Tô Tiểu Lãng âm thầm lập một lời thề: Đợi đến khi nào cậu lớn, cậu sẽ mua bánh ga tô dâu cho chị cả đời, cậu muốn chị ấy sẽ luôn luôn vui vẻ suốt cuộc đời.
Nhìn chiếc bàn trong phòng khách bầy bao nhiêu là thức ăn, ánh mắt Tô Tiểu Lương hiện rõ nỗi niềm hân hoan và hài lòng, song tâm trí cô vẫn không thể quên được điều kiện mình đã đồng ý với Dương Duệ, cô dịu dàng lựa lời dỗ dành và giải thích: “Tiểu Lãng, thức ăn em làm đều là những món chị thích nhất, nhưng tối nay... tối nay chị có hẹn với một người bạn, thế nên chúng ta ăn luôn vào bữa trưa được không?”
“Bạn?” Hơi nhíu mày, Tiểu Lãng nhìn rõ thái độ của cô có gì đó không được thoải mái, liền nghiêm giọng nói: “Là Dương Duệ phải không?”
Tô Tiểu Lãng quay người ngồi vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách, nét tươi cười trên khuôn mặt dần dần tan biến, thay vào đó là thái độ nghiêm túc khó hiểu. “Không nhiều thì ít, mấy năm nay thỉnh thoảng vẫn có vài anh bạn xuất hiện xung quanh chị, nhưng từ trước tới nay chị chẳng bao giờ nhận lời đi ăn sinh nhật với bất kỳ ai ngoài em. Em nghĩ, chỉ có Dương Duệ mới có thể làm chị thay đổi thói quen bao nhiêu năm qua. Chị à, dù chị chưa bao giờ khẳng định giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần là người hiểu sơ sơ về chị thôi cũng đủ nhận ra trong lòng chị luôn có một người, anh ta có vị trí rất quan trọng. Người này, chính là Dương Duệ. Chị yêu anh ta, đúng không? Sáu năm nay anh ta không hề xuất hiện trong cuộc sống của chị, cho dù thậm chí trước kia lẽ còn có những vết thương để lại sẹo cho cả hai người, nhưng chị vẫn yêu anh ta”.
“Thằng bé ngốc nghếch, sao hôm nay lại diễn vở tâm trạng nặng nề thế? Chị và anh ta quen biết từ lâu, nhưng chuyện đó đã là quá khứ rồi, còn nói yêu với không yêu cái gì nữa?”
Không muốn nói nhiều với cậu em về vấn đề này nữa, Tô Tiểu Lương vừa cười vừa đưa bó hoa lên ngửi nói: “Hơn nữa, bữa cơm hôm nay là vì...”.
“Dương Duệ nói một câu rất đúng, trình độ tự lừa mình, lừa người của chị chẳng tiến bộ được chút nào cả!”
Lời lẽ hùng hổ đầy khí khái như vậy dường như đang báo hiệu rằng Tô Tiểu Lãng không còn là cậu bé trầm lặng và hay xấu hổ nữa, cánh tay cầm hoa của Tô Tiểu Lương bỗng run bần bật, trong đôi mắt trong veo như nước của cô lập tức hiện lên một dòng chảy là giao hội giữa nỗi kinh ngạc quá đỗi và cơn ủ ê tăm tối: Tiểu Lãng đã tạm biệt cái thời lẽo đẽo đi theo và nắm chặt vạt áo trước của mình quyết không buông tay, còn bản thân mình thì sao, đã hoàn toàn cáo biệt câu chuyện đẹp đến đỉnh điểm và đau lòng cũng đến đỉnh điểm của ngày xưa ư?
Cho dù có thể biến đổi từ Tô Tiểu Dương thành Tô Tiểu Lương, nhưng dấu vết Dương Duệ để lại vẫn đỏ thắm sắc son một cách kỳ dị, làm người ta mãi mãi không thể không để tâm.
Rõ ràng đã tan tành như tấm gương vỡ, nhưng những mảnh vỡ nhỏ nhoi vẫn lưu luyến tiếp tục phản chiếu lại chút ánh sáng đủ màu sắc.
Đây có được coi là một nỗi đau xót xa thầm kín ở trong lòng mà không thể nói ra được?
Không nói gì thêm, Tô Tiểu Lãng đẩy cửa bỏ đi. Lặng lẽ đặt bó hoa xuống rồi cất thức ăn vào tủ lạnh, bỗng nhiên trong người cô rưng rức một cảm giác rất bức bối khó chịu.
Đúng 5 giờ, Dương Duệ xuất hiện.
Bầu trời xanh thăm thẳm dần chuyển sang thứ màu mờ mịt trống vắng của hoàng hôn, hai hàng cây xanh bên đường chạy sâu hun hút, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua làm tầng tầng lá cây rung theo xạc xào.
Nắng chiều chói rực như ánh kim, ráng chiều rực rỡ thi nhau biến đổi nhanh chóng, trên con đường cao tốc dẫn đến sân bay quốc tế của thành phố Y. Hàng ô tô qua lại nối đuôi nhau tạo thành một vệt dài di động....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ