Giọng điệu đầy uy lực của anh ta làm con sóng căm phẫn đang chực dâng trào trong lòng Tô Tiểu Lương đành phải lắng xuống, nhưng cô vẫn phản đáp lại rất nhanh với âm điệu có phần nhẹ nhàng hơn: “Tôi đã làm việc tại ECO sáu năm rồi, hiện nay cảm thấy rất mệt mỏi, xin từ chức cũng là chuyện rất chính đáng, đây không thể coi là công tư lẫn lộn được”.
“Xem ra, sáu năm làm việc tại ECO cô đã học được không ít nhỉ, phản ứng rất nhanh. Ok, nếu cô kiên quyết xin từ chức thì tôi cũng không bắt ép và gây khó khăn...”.
Buông tay ra khỏi bàn tay cô, Dương Duệ ngồi lại vào chiếc ghế xoay màu đen, ngừng nói một lát, trong đáy mắt anh chỉ thấy hiện lên sự kiên định đầy đắc thắng, rồi nói tiếp:
“Nhưng vấn đề là nếu Giám đốc Tô nghỉ việc thì cậu bạn trai nhỏ bé của cô sẽ ra sao đây? Bây giờ cậu ta mới học năm thứ hai, hơn nữa lại học chuyên ngành công nghệ thông tin tốn kém nhất. Cô có thể cho rằng điều tôi nói đây là buồn cười, nhưng một khi cô đi khỏi ECO, thì sẽ chẳng có công ty nào trong ngành này có thể nhận cô về làm cả. Có thể nói, cô sẽ bị cả ngành này tẩy chay!”
“Anh điều tra tôi?” Sa sầm sắc mặt, giọng nói Tô Tiểu Lương bất giác cao giọng lên mấy phần.
“Dương Duệ, đừng có động đến cậu ta, không thì không xong với tôi đâu! Còn nữa, anh tưởng mình anh có thể thao túng được cả cái ngành này à? Thật buồn cười đấy!”
Không kìm nén được bản thân, hai cánh tay đang buông thõng xuống của cô bất giác bỗng nắm chặt lại vì quá phẫn nộ, cô sao mà tin được khi mình ra khỏi cánh cổng lớn của ECO lại không thể bám trụ được với ngành này. Nhưng, cũng như Tô Tiểu Lương không thể đoán được nguyên nhân then chốt mà Dương Duệ lại có thể xuất hiện ở ECO này, ngay cả lúc này cô cũng chẳng thể nghĩ rằng Dương Duệ hoàn toàn không phải đang nói đùa hay cố ý chọc tức cô mà đó là sự thật, hoặc có thể đích thực anh ta không điều khiển được toàn bộ ngành nhưng hiện tại anh ta lại có thể khống chế được toàn bộ những nhân vật có quyền sinh quyền sát trong ngành. Nếu không thì làm sao anh ta có thể dễ dàng xuất hiện tại ECO, lại đúng vị trí anh ta mong muốn là Tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương này cơ chứ?
Ánh mắt đen lạnh ngắt thoáng có chút nóng bỏng vụt qua, Dương Duệ tảng lờ câu hỏi của Tô Tiểu Lương, dịu giọng nói:
“Cô nhóc, cuối cùng thì em cũng chịu gọi tên anh phải không? Có biết anh ghét em gọi anh là Tổng giám đốc Dương khủng khiếp thế nào không?”.
“Anh...”.
Giận dữ sôi sùng sục trong lòng, Tô Tiểu Lương phát hiện ra, gặp lại sau sáu năm xa cách, Dương Duệ đã không còn là cậu nhóc mặc cho cô tùy ý bắt nạt nữa.
Anh vẫn đẹp trai và thông minh như xưa, chỉ có điều sự hiền lành, tốt bụng, trong sáng của anh sáu năm về trước – tuy thỉnh thoảng cũng có giở ít trò nghịch ngợm nhưng hoàn toàn không làm ai ghét bỏ được – đã không còn nữa. Anh ta của bây giờ, không chỉ lắm thủ đoạn, mưu mô xảo quyệt mà còn dùng đến cả mấy trò đặt điều kiện với đe dọa người khác, thật chẳng khác nào một con cáo già gian ác không thèm che giấu dã tâm. Thì ra, đúng là thời gian có sức mạnh ghê gớm để làm thay đổi tâm tính một con người.
Còn mình, chẳng phải cũng thay đổi rồi ư? Con người đều đã thay đổi và không thể quay lại ngày hôm qua nữa, thế còn tình yêu thì sao?
Trên đời có bao nhiêu chuyện thay lòng đổi dạ làm đau lòng nhau, Tô Tiểu Lương nhận thấy mình không cần thiết phải nổi nóng với Dương Duệ. Những gì anh ta nói cũng phải, nếu xin nghỉ việc bây giờ mà không tìm được công việc mới tốt hơn ngay lập tức thì học phí của Tiểu Lãng và sinh hoạt phí của hai chị em tính sao đây? Còn căn hộ hai chị em đang ở nữa, vừa mới được cấp, một khi nghỉ thì phải trả lại, khi đấy hai chị em thành vô gia cư mất. Tình hình công ăn việc làm hiện nay lại rất gay go, lỡ đâu những gì anh ta nói về chuyện bị tẩy chay là thật thì đến lúc đó mình có mà gọi trời trời chẳng buồn đáp, gọi đất đất không thèm thưa nữa. Bài học cân nhắc hơn thiệt vốn đã thuộc và ngấm vào người từ lâu, ngồi trầm lặng một lúc rồi cô điềm đạm nói: “Điều kiện của Tổng giám đốc Dương chính là ăn tối vào ngày 29 phải không?”.
“Đúng, sẽ không có thêm bất kỳ điều kiện phụ nào đi kèm. Nếu em không tin, chúng ta có thể...”.
“Không cần nói nhiều, thế là xong! Chào anh”.
Lạnh lùng ngắt lời anh, Tô Tiểu Lương nhằm thẳng cửa phòng mà đi ra, khuôn mặt thanh tú trắng ngần của cô được bao phủ bởi một lớp sương giá lạnh.
Nỗi bực bội bị kìm nén trong lòng thật khó tắt, tay vừa đặt lên nắm cửa, bỗng nhiên cô quay người lại, chân váy kiểu lá sen cũng xoay tròn một góc rất đẹp.
“Tổng giám đốc Dương, tôi vẫn còn hai câu muốn nói, không biết anh có muốn nghe không?”
“Chỉ cần là em nói, điều gì anh cũng muốn nghe”. Vừa rồi cô còn lạnh cóng như băng bỗng nhiên giờ lại nói năng dịu dàng thế này, đương nhiên Dương Duệ không thể nào từ chối.
“Thứ nhất, nếu vừa rồi là anh cố ý sỉ nhục tôi, vậy thì xin chúc mừng, anh đã làm được điều đó vì tôi đã khuất phục rồi”.
Không để Dương Duệ kịp lên tiếng, Tô Tiểu Lương trong chiếc váy dài màu tím nhạt đứng trước ngưỡng cửa nhoẻn một nụ cười nhàn nhạt nhưng đẹp như hoa nói tiếp:
“Thứ hai, mặc dù những lời vàng ngọc anh thốt ra có giá trị như đồ hiệu Calvin Klein mới toanh vậy, nhưng tôi vẫn ngửi thấy một thứ mùi đê tiện trong căn phòng này”.
Mở to mắt nhìn theo Tô Tiểu Lương duyên dáng bước ra khỏi căn phòng, Dương Duệ ngồi im bất động mãi, đến khi tiếng sập cửa vang lên, miệng anh mới hơi nhếch lên một nụ cười đau khổ: Trình độ chửi rủa người khác phải công nhận là văn mình hơn ngày xưa nhiều. Nhưng mà, cô nhóc ơi, đây có được coi là sỉ nhục thật không? Em của bây giờ độc lập và hiếu thắng hơn trước nhiều, giống như một chú chim con mình đầy gai góc nhọn hoắt, dựng thẳng đứng lên để đề phòng và kháng cự lại anh từ rất xa. Cho dù ban đầu cũng có chút thất vọng, nhưng mặc kệ cho nỗi thất vọng của anh có lớn thế nào thì cũng không thể thắng nổi tình yêu và nỗi nhớ về em, có hiểu không?
Đứng dậy đi đến bên khung cửa sổ đang buông rèm vàng nhạt xuống sát đất, Dương Duệ nhìn ra xa, về phía chân trời xa tít tắp với những đám mây trắng trôi lững lờ, trong đáy mắt thấp thoáng có một sự nồng nàn thầm kín...
Cô nhóc, cô nhóc ngốc nghếch của anh...
Chương 02: Tôi ước anh là người cùng tôi đi đến cùng trời cuối đất
10 giờ sáng ngày 29, Tô Tiểu Lương vẫn còn đang nằm trên giường chẳng buồn động đậy bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Dương Duệ:
“Cô nhóc, đơn hàng của Thái Gia Gia đã ký và đi vào sản xuất rồi. Em đừng có “chẳng may” quên mất ước hẹn của hai chúng ta đấy!”
Chữ “chẳng may” còn để trong ngoặc kép hết sức rõ ràng làm cô đang mơ mơ màng màng bất giác chợt nhớ lại một thời ký ức rất rất lâu bị bụi phủ dày trong đáy lòng.
Sau khi ngồi chung bàn với nhau, Dương Duệ và Tô Tiểu Dương phát hiện ra cả hai có chung một sở thích: Đó là đọc sách, hai người nhanh chóng trở thành đôi bạn thân, không có gì là không nói với nhau, lại thường xuyên đọc trộm sách trong giờ học, đứa này bao che cho đứa kia. Dù thế, thành tích học tập của Dương Duệ vẫn chẳng hề thụt lùi, còn Tô Tiểu Dương thì vẫn tệ như trước. Vì thế, với bản tính vốn có chút kiêu căng của mình, trong một giờ nghỉ giải lao, Tô Tiểu Dương khe khẽ hỏi nhỏ: “Này, Dương Duệ, tại sao ngày nào tớ với cậu cũng làm cùng một việc mà điểm chác hai đứa lại khác nhau một trời một vực vậy?”
“Cậu nói vậy tức là đang xấu tính ghen ghét đố kỵ với tớ hay ăn năn day dứt với bản thân đấy? Nếu là vế sau thì tớ có thể giúp cậu phụ đạo bổ sung kiến thức, hoàn toàn miễn phí”.
Hơi nhếch miệng, Tô Tiểu Lương ngồi trên chiếc ghế băng dài xua tay nguầy nguậy, mặt đỏ ửng như một bông hoa hợp hoan, biểu lộ thái độ khinh khỉnh bất cần như mọi khi.
Nhưng lần này rõ ràng cô có chút day dứt trong lòng thật, bởi vì Dương Duệ giỏi giang như vậy làm sao có thể không khiến cô nàng trước nay vốn vô tư lự bất chợt không nhận ra một cảm giác xa cách khó tả.
Rõ ràng cậu ta ở rất gần mình nhưng Tô Tiểu Dương lại cảm thấy khoảng cách giữa hai đứa như từ mặt đất tới vầng thái dương vậy và cậu ta cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý như mặt trời.
Loại khoảng cách vô hình không thể đo đếm được này làm cô khó chịu vô cùng mà không thể nói ra, kể cả đọc những quyển sách hay nhất trên đời cũng không thể nào giải tỏa được nỗi bức bách đó, cay cay chát chát như đang nhai quả ô liu xanh lét.
Ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng dắt díu nhau trên bầu trời xanh vô tận một lúc lâu, cân ra nhắc vào mấy lượt rồi Tô Tiểu Dương vùng vằng giằng lấy cuốn Tam Quốc trên tay Dương Duệ nói:
“Này, cậu sẽ phụ đạo cho tớ thật đấy chứ? Nói trước cho biết, nếu tớ có làm gì khiến cậu tức đến chết thì đừng có về tìm tớ, tớ không chịu trách nhiệm đâu đấy”.
“Không ai hiểu cậu thông minh hay không thông minh bằng tớ, có điều, tớ thấy hơi lạ, sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện này?”
Trong đôi mắt dịu dàng trong sáng như vừa được nhúng vào thứ nước có tên gọi nước xuân, Dương Duệ tốt bụng thích thú nhìn chăm chăm vào cô bé đang ngồi ngẩn ngơ trước mặt,...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ