Ngón tay tôi run run rút ra một tấm ảnh trong số đó, đây là bức ảnh chụp riêng của cô ta và anh. Anh ôm cô ta, mỉm cười. Cô ta cũng ngẩng đầu nhìn anh, mắt long lanh tràn ngập hạnh phúc.
Cảnh ôm ấp thắm thiết mặn nồng thế, tình cảm dào dạt thế, mắt trong như nước hồ thu!
Tôi chợt rơi lệ!
Tôi có dũng khí để đánh đuổi được một Tiểu Tam, nhưng tôi không có niềm tin, cũng không còn sức lực để đấu với người khác nữa. Tôi thực sự rất mệt, chỉ cảm thấy sự mỏi mệt chưa từng có. Tôi lấy tay che miệng, ngồi xổm xuống đất, nước mắt chảy dọc theo ngón tay rơi xuống đất.
Suốt mười năm bên nhau, chưa có hôm nào tôi lại mệt mỏi rã rời như hôm nay!
Mệt đến độ không thể nhúc nhích được gì, muốn bị tê liệt, muốn chết luôn cho x
Tôi không thể nào kìm lòng thêm được nữa, khóc hu hu, nhưng lại cố nén tiếng khóc lại, cố gắng làm cho thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve, để không ai nghe thấy.
Tôi không còn dũng khí... Để cho hai người bên ngoài phòng khách nghe thấy, nghe thấy tiếng tôi khóc.
Cần phải khóc thầm, cần phải bao dung việc Trương Lâm Lâm lên giường cùng với anh ấy, bao dung nhiều người phụ nữ có thể đang có ý đồ với ông xã tôi. Cố tình tỏ ra rộng lượng nói với mọi người, thực ra chồng tôi rất yêu tôi...
Chỉ có điều, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết, có phải anh ấy thực sự yêu tôi hay không, liệu có phải anh thực sự quan tâm đến tôi hay không!
Nếu anh quan tâm đến tôi, sao lại để nhiều chuyện xảy ra như vậy, tại sao anh lại lên giường cùng với người phụ nữ khác? Tôi lòng đau như cắt, tất cả những việc này giống như một cơn ác mộng, nhưng lại không thể nào vùng thoát ra được, không giằng ra được, cho đến tận khi tâm trí và sức lực đều rã rời.
Đậu Đậu đột nhiên lao vào phòng, cô mở to mắt nhìn tôi, không biết phải xử trí ra sao. Tôi ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào lòng cô, khóc thút thít.
“Diệp Tử...”. Đậu Đậu giọng khàn khàn, hình như cũng muốn khóc. Cô an ủi tôi: “Chị đừng khóc nữa được không!”.
“Sao lại có thể không khóc được chứ, ở bên nhau mười năm, mới phát hiện ra anh phản bội chị. Yêu nhau mười năm, mới phát hiện ra, tất cả mọi thứ, có thể đều là giả. Toàn bộ đều là giả dối!
Cái gì mà tình sâu ý đậm, gì mà thề non hẹn biển!
Rốt cuộc đâu mới là thật đây?!
Anh nói tất cả đều là thật, nhưng... sự thực nói với tôi, không có một điều nào có thể tin được!
Cái miệng của đàn ông, có thể nói mọi thứ trên đời, dù giả tạo cũng không để lộ dấu vết. Những câu nói đường mật của họ, những tình sâu ý đậm của họ, đến cuối cùng, cũng không thể kháng cự lại được sự mê hoặc, vẫn nằm trên giường người phụ nữ khác.
Sau đó quay đầu lại, nói lời xin lỗi với bạn, nói lời hối lỗi, nói sẽ vĩnh viễn không bao giờ có lần sau nữa.
Nhưng, sau vô số lần sau, cho đến khi chính bạn cũng không thể nào chịu đựng được nữa, không thể nào chịu đựng thêm được nữa! Nước mắt tôi trào ra nhạt nhòa khắp mặt, cuối cùng nói với Đậu Đậu: “Kiếp sau... không làm phụ nữ nữa, có được không...?”.
Mẹ tôi đến, tôi không thể nào ngờ tới được. Mẹ đem đến rất nhiều đặc sản quê hương, chất đầy ở phòng khách. Ông xã chỉ cười niềm nở: “Mẹ đến mà không báo trước cho bọn con một tiếng, lại còn đem theo bao nhiêu đồ nữa”.
Tôi khàn giọng gọi “mẹ ơi”. Trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Mẹ ngồi trên ghế sofa, khẽ vỗ vỗ mu bàn tay tôi, không nói gì cả, nhưng trên mặt vẫn luôn
Ông xã vội vàng đi nấu cơm, để mẹ con tôi được trò chuyện tâm sự.
Mẹ hỏi tôi: “Con rể đối xử với con có tốt không?”.
Tôi gật đầu, tươi cười: “Tốt lắm ạ!”. Có người nói, tình yêu vĩ đại nhất trên đời là tình mẫu tử, nếu như nói, tình yêu của đàn ông giả tạo không biết thực hư thế nào, vậy thì tình yêu của mẹ là chân thực nhất. Tôi nhìn mẹ, hai bên tóc mai đã bạc trắng, nước mắt chỉ chực trào ra.
Tôi vội cúi đầu, hít thở thật sâu. Mẹ hỏi: “Con sống có tốt không?”. Tôi gật đầu, giọng mẹ vang lên bên tai tôi, chỉ loáng thoáng. Tôi lên tiếng hỏi: “Bố con có khỏe không ạ?”.
Mẹ nói: “Thì vẫn thế thôi, cũng không được khỏe lắm!”. Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong, gần như không thở nổi. Mẹ hỏi: “Các con định bao giờ sinh con?”.
Tôi hít thở thật sâu, nói: “Đang chuẩn bị rồi ạ!”. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, chỉ có thể liếc nhìn mẹ qua khóe mắt. Tôi muốn gục vào lòng mẹ mà khóc, nói cho mẹ biết tôi sống không ổn chút nào. Nhưng tôi không thể để mẹ lo lắng cho mình được, không thể làm cho người duy nhất trên cõi đời này thật lòng yêu thương tôi phải lo lắng cho tôi được.
Chắc là mẹ vì nhớ thương tôi, nên mới tới thăm tôi. Còn tôi thì sao? Ở cách xa nhà như vậy, ngay cả việc gặp được bố mẹ cũng trở thành một điều xa xỉ.
Mẹ tôi phải đi cả một quãng đường xa xôi như vậy, vô cùng mệt mỏi, mẹ chỉ muốn thăm tôi, xem tôi sống có hạnh phúc không! Tôi đứng bật dậy, cười với mẹ: “Con vào nhà vệ sinh một lát
Tôi vào nhà vệ sinh, dựa lưng vào cánh cửa, nước mắt tuôn rơi lã chã. Bao nhiêu điều bất ổn, bao nhiêu nỗi đau, tôi đều có thể nhẫn nhịn được, sao vừa nhìn thấy mẹ, tôi lại muốn khóc, bất chợt không thể kìm lòng được. Tôi chỉ cảm thấy, tất cả những điệu bộ tôi trang bị cho mình đều hoàn toàn sụp đổ.
Tôi vẫn luôn rất kiên cường, luôn rất dũng cảm, nhưng hôm nay, thật không ngờ đã không kìm nén được những giọt nước mắt trào ra như đê vỡ. Tôi ra sức vã nước lạnh lên rửa mặt, xoa xoa, day day mặt, chỉ là không muốn mẹ nhìn thấy nước mắt của tôi, sự bất ổn của tôi.
Ông xã ở bên ngoài gọi tôi ra ăn cơm, tôi nhìn mình trong gương, gắng gượng mỉm cười.
Nụ cười rất thật, không để lộ sơ hở nào, chính tôi cũng phải tự khâm phục mình!
Mẹ ở chơi với tôi có vài ngày thì đã chuẩn bị về. Lúc ngồi trong xe, không ai nói gì cả. Khi đưa mẹ đến sân bay, tôi mới nhận ra, còn có rất nhiều điều chưa kịp nói với mẹ.
Tôi mím chặt môi, răng hàm trên và hàm dưới nghiến vào nhau, không mở miệng ra được.
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt vẫn hiền từ như xưa, mẹ nói: “Con phải sinh con thôi!”.
Tôi gật đầu, nhìn khuôn mặt gầy gò của mẹ, không dám
Tôi sợ nếu mở miệng, sẽ bật khóc mất.
Mẹ vẫn lưu luyến: “Con phải chú ý mặc ấm, đừng để bị cảm lạnh!”.
Xung quanh đầy kín người, vô cùng ồn ào, nhưng tôi lại nghe rõ rành rọt từng lời mẹ nói. Nghe rõ như hồi còn nhỏ, mẹ luôn miệng dặn dò bên tai tôi vậy.
Mẹ nói: “Sau này con muốn ăn thứ gì, mẹ sẽ gửi cho con!”. Tôi khẽ gật đầu, chỉ có thể gật đầu. Có hàng ngàn vạn điều muốn nói, đến lúc này chỉ thấy bất lực.
Mẹ nói tiếp: “Đến tết, nếu có thể, cố gắng về nhà con nhé! Bao năm rồi, nhà ta chưa tụ họp đông đủ”. Lúc nhỏ, hoặc lúc học cấp ba, bởi vì một số chuyện vặt vãnh, tôi hay chê mẹ cằn nhằn, chê mẹ cứ nói mãi không thôi. Nhưng đến giờ tôi mới biết, được nghe thấy những lời cằn nhằn này, cả đời không có mấy lần.
Cô nhân viên phát thanh thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh. Ông xã đưa túi xách cho mẹ, mẹ cười tươi, quay người bước đi. Tôi vẫn không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, sợ rằng khi cử động, nước mắt sẽ tuôn trào.
Mẹ liên tục quay đầu lại, liên tục vẫy tay chào tạm biệt tôi. Tôi giơ tay lên chào, nhìn bóng dáng mẹ, bao nỗi xót xa bỗng trào dâng, không thể nào kìm nén được, như sắp bùng nổ.
Đôi chân tôi giống như đã cắm rễ, chỉ có thể nhìn bóng dáng mẹ xa khuất dần biến khỏi tầm mắt mình, nhưng lại không thể làm được gì. Ông xã kéo tôi: “Về nhà thôi em!”.
vẫn không nhúc nhích, như thể hóa đá.
Anh hỏi: “Em sao vậy?”. Anh chợt lo lắng sờ đầu tôi, giật mình hoảng hốt: “Bà xã, em sốt rồi!”. Anh ôm tôi, dìu thẳng ra ngoài.
Tôi dựa cả người vào lòng anh, chợt yếu đuối một cách đáng sợ, đột nhiên nước mắt tuôn trào.
Ông xã, bất luận anh có bao nhiêu lời nói dối, chỉ xin anh một điều, lúc phản bội em, hãy cố gắng đừng để em biết!
Ông xã, đôi khi những lời nói đường mật, những lời nói nịnh nọt, đối với em, thực sự rất ngọt ngào.
Ông xã, tình yêu thực sự cả đời chỉ có một lần, xin đừng lấy lý do có vài tình yêu thực sự để viện cớ cho sự phản bội. Yêu vì tình dục, đó không phải là tình yêu. Làm tình vì yêu, có đôi khi, cũng không chắc hẳn đã là yêu. Tình yêu thực sự chính là thứ bạn cố hết sức để giữ lấy, là thứ sau khi bạn mất đi, mới biết cần phải trân trọng, là... thứ dù bạn có chết cũng không muốn buông tay. Nếu như yêu, xin hãy đừng phản bội! Trên miệng người phụ nữ nói tha thứ, thực sự trong lòng, đó mãi mãi là một vết thương không bao giờ lành!
Chỉ có điều, cô ấy tự xây thêm cho mình một bức tường dày kiên cố, cứ tưởng không thể nào công phá được, tưởng rằng vô cùng kiên cường vững chắc. Thực ra, chỉ cần đẩy nhẹ là sụp đổ.
Yếu mềm dễ vỡ giống như vỏ trứng vậy.
Cả người tôi nặng trịch, nằm bẹp suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng khá hơn. Mấy ngày nay, ông xã tôi luôn tận tâm chăm sóc, nhưng tôi chỉ cho rằng, bởi anh thấy h vì việc xảy ra với Trương Lâm Lâm.
Anh ăn cơm, cúi đầu rầu rĩ.
Tôi húp cháo tôm, cảm thấy anh có tâm sự: “Anh sao thế?”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ