Tôi mỉm cười:” Nhưng hi vọng thượng đế che chở cho anh!”.
Lúc đang chuẩn bị xuống xe, chiếc xe quen thuộc đi đến, dừng ngay ở vị trí đối diện chúng tôi. Tôi nhìn rõ trên xe có hai người, một người là ông xã, một người là Tiểu Nhã.
Hai người ở trong xe, không biết đã nói những gì, Tiểu Nhã trông vô cùng kích động. Ông xã xuống xe, Tiểu Nhã cũng vội vàng xuống xe, đang lớn tiếng nói gì đó. Tần Tử Long giúp tôi hạ kính cửa xe xuống.
Tôi nghe rõ Tiểu Nhã nói rất to:” Chị ta đối xử với em như vậy, anh nói một câu bỏ qua là xong được sao?! Chị ta đưa em lên mạng, làm cho em không dám gặp ai, anh có biết hay không?”.
Ông xã hình như đã hết kiên nhẫn:” Em đừng có ồn ào nữa được không?”.
Tiểu Nhã hét lên như phát điên:” Có phải anh muốn vứt bỏ em hay không?”.
Ông xã đi về phía trước, cô ta lao đến ôm chầm lấy anh, gào khóc:” Em đã không thể nào sống thiếu anh được nữa rồi!”.
Ông xã có vẻ hơi bất lực:” Tiểu Nhã, giữa chúng ta không hề xảy ra chuyện gì cả, cho nên không thể có sự việc gọi là vứt bỏ. Vợ của anh là cô ấy, không phải là em, em có hiểu không?”.
Tiểu Nhã ôm chặt hơn, ra sức lắc đầu:” Bọn anh ly hôn đi, em cưới anh!”.
Ông xã gỡ mạnh tay cô ta ra, “ Anh sẽ không ly hôn đâu!”. Tiểu Nhã đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết hơn:” Em đã vì anh như vậy, thật không ngờ anh không cần em!”. Ông xã cúi xuống, muốn đỡ cô ta dậy, cô ta chợt kéo mạnh anh xuống, hai người lăn lộn dưới đất.
Tần Tử Long liếc nhìn tôi, xuống xe, dựa người vào xe, cười nói với hai người đang nằm dưới đất:” Này, hai người bạn học của tôi, các bạn nồng nhiệt như vậy, thật chẳng hay ho chút nào!”.
Ông xã mặt đỏ bừng, đứng dậy, phủi bụi dính trên quần áo, hỏi Tần Tử Long:” Sao anh lại ở đây?”. Tần Tử Long hất mặt vào trong xe, ông xã nhìn về phía tôi.
Tôi đành phải xuống xe, giả vờ như không nhìn thấy,chỉ nói với Tần Tử Long:” Hôm nay cám ơn anh nhiều, em về trước đây!”. Ông xã nhìn thấy tôi, vội chạy đến,” Sao em lại ngồi trong xe anh ta?”.
Tần Tử Long giải thích hộ tôi:” Có người bám theo cô ấy, tôi thấy khó coi, bèn đưa cô ấy về!”. Ông xã khẽ động đậy môi, muốn hỏi gì đó, Tiểu Nhã chen ngang:” Liệu có chuyện trùng hợp thế sao?”.
Tôi lạnh lùng hỏi:” Sao cô ta lại ở trong xe anh?”.
Ông xã ấp a ấp úng:” Ơ, anh sợ cô ấy… sợ cô ấy nghĩ quẩn…”.
“ Cho nên mới đưa về ở cùng trong nhà?” Tôi ngắt lời anh.
Tiểu Nhã nhìn tôi, mỉm cười:” Chị dâu, chị đã không biết việc em đã chuyển đến ở tầng dưới của anh chị rồi.” Tôi cười nhạt:” Trùng hợp vậy sao? Trước đây có một cô Trương Lâm Lâm cũng ở tầng mà cô đang ở, cuối cùng cũng tiêu tùng!”.
“ Tiêu tùng thế nào?”. Tiểu Nhã không nén nổi hiếu kỳ, lên
Tôi cười vẻ bí hiểm,” Tại sao tôi phải nói với cô chứ? Nhưng cô không cần sợ, sau này sẽ có người khác, cùng lắm là có chung kết cục như cô ta thôi!”.
Một người vừa đi, lại có người khác tới, đúng là những con châu chấu đánh mãi không chết!
Thực không ngờ, tôi cũng biết cần phải ly hôn như thế nào. Trước đây, khi kết hôn, nói đùa với ông xã, hỏi anh, có phải xé rách giấy đăng ký kết hôn sẽ được tính là ly hôn không? Lúc đó anh xoa đầu tôi, chỉ cười. Anh nói tôi có tư duy của cô ngốc.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là một con ngốc, không chỉ ngốc mà còn đần. Đến độ cứ ngẩn người nằm yên trong lòng bàn tay anh, giống như một con chim bị giam trong lồng, không tài nào bay đi được.
Lúc nhàn rỗi, lên mạng xem, người trên mạng thi nhau hiến kế cho tôi các tuyệt chiêu. Bảo tôi lấy hết toàn bộ tài sản, vứt bỏ ông xã, rồi tìm một anh chàng bảnh bao trò chuyện lúc cô đơn. Thấy những người xa lạ trên mạng lại rất mực quan tâm tới tôi như vậy, tôi chợt cảm thấy muốn khóc.
Rất nhiều người, chỉ là người phía bờ bên kia trong cuộc đời bạn, nhưng lại quan tâm đến bạn từng chút.
Có một số người, dù nằm ngay bên cạnh bạn, lại không có gì để nói.
Ông xã chợt đi vào thư phòng, đứng bên cạnh tôi nhìn vi tính. Anh ghé vào tai tôi, chỉ cười:” Mấy chiêu này cũng có tác dụng thật đấy, anh chàng bảnh bao cũng được đấy, ít nhất cũng đẹp trai”. Tôi lạnh lùng lườm anh, không thèm lên tiếng. Anh cầm lấy chuột vi tính của tôi, xem hết lượt, lúc xem đến những bình luận đó, cũng không kìm nổi bật cười
Tôi chỉ ngồi, không nhúc nhích.
Anh chợt hỏi:” Bao nhiêu người hiến kế cho em, em chuẩn bị trừng trị anh thế nào?”.
Tôi trầm mặc.
Hai tay anh đặt lên vai tôi, vẫn ghét sát vào tai tôi giống như trước đây, hỏi:” Bà xã, em nói đi mà!”. Tôi đứng bật dậy, né tránh anh. Tôi sợ sệt nhìn anh, chỉ cảm thấy trào dâng nỗi sợ hãi.
Trong mắt anh tràn đầy thất vọng:” Bà xã, rốt cuộc em sao vậy?”.
Tôi lo lắng sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy:” Anh đừng động vào em!”. Lời nói vừa thốt ra, ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. thì ra giờ đây tôi lại sợ hãi tiếp xúc với anh đến thế. Trước đây, tôi luôn khao khát vòng tay anh, nếu không có vòng tay anh nâng niu, tôi sẽ bị mất ngủ. Nhưng giờ đây, khi anh đến gần tôi, tôi lại sợ hãi đến mức này, nỗi sợ hãi vô cớ.
Như thể anh làm tổn thương tôi.
Anh vô cùng thất vọng:” Bà xã, rốt cuộc em sao thế?” Anh lao đến, hai tay nắm chặt cánh tay tôi:” Rốt cuộc em sợ gì chứ?”.
Tôi lắc đầu, chỉ thấy mơ màng:” Anh bỏ em ra, anh đừng lại gần em!”.
Anh chợt ôm chầm lấy tôi, ôm rất chặt:” Bà xã, rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào? Là do cam tâm tình nguyện, từ đầu đến cuối, anh chưa từng thay đổi, anh vẫn là anh trước đây”.
Trán tôi chạm vào ngực anh, chỉ cảm thấy buồn vô hạn. Tôi chợt giằng mạnh:” Anh buông em ra, anh đừng động vào em!”. Anh ôm tôi càng chặt hơn,” Bà xã, anh không cố tình động vào em!”.
Tôi lắc đầu, đột nhiên bụng đau như cắt.
Anh không nhận ra,” Bà xã, anh thực sự không hề qua lại với Tiểu Nhã, anh đã từ chối cô ấy không chỉ một lần, thật đấy, em hãy tin anh!”.
Tôi ôm bụng, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, đau đến độ trán toát mồ hôi lạnh. Tôi vội nắm chặt lấy cánh tay anh, đau tới mức không thể chịu đựng nổi.
“ Đau bụng quá!”. Tôi không còn chút sức lực nào cả.
Anh vội vàng thả tay tôi ra, cuống quýt hỏi:” Em sao thế?”. Tôi ngồi bệt xuống đất, đầm đìa mồ hôi:” Bụng em đau quá…”. Anh bế tôi lên, vội lao xuống dưới lầu.
Khi vừa lướt qua kết quả bệnh án, tim tôi như vỡ tan. Ông xã đứng ngoài phòng bệnh nhìn thấy tôi cùng bác sỹ bước ra, bèn hỏi tôi:” Sao rồi, bác sỹ nói tình hình thế nào?”.
Tôi gắng gượng mỉm cười:” Không có chuyện gì cả, chỉ là ăn phải đồ linh tinh nên đau bụng”.
Anh:” Không sao là tốt rồi!”. Tôi tảng lờ, bỏ ngoài tai, chỉ yên lặng đi ra ngoài. Anh đuổi theo, hỏi tôi:” Bà xã, em có muốn ăn đêm không?”.
Tôi mơ hồ nhìn anh, khẽ lắc đầu.
Anh nói:” Anh đi lấy xe, em chờ anh ở cổng bệnh viện”.
Tôi gật đầu, nhìn bóng dáng anh, tôi không kìm nổi nước mắt. Tôi vội lau đi, đợi anh ở cổng bệnh viện, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Đèn trước cổng bệnh viện sáng rực, làm cho bóng người bị kéo dài ra. Tôi giẫm lên cái bóng, từng bước từng bước, chỉ thấy xót xa trong lòng.
Đứa bé này, thật là không đúng lúc.
Khó khăn lắm mới đi đến quyết định ly hôn thì lại mang thai đứa con vô cùng đáng quý này, ông trời thật biết đùa! Chính trong bước ngoặt này, thật không ngờ lại cho tôi đứa con tôi hằng mong ước!
Chỉ có điều, tôi lại không có dũng khí để nói với bố đứa trẻ.
“ Bà xã, lên xe nào!”. Anh mở cửa xe, gọi tôi. Tôi nhìn anh, chỉ thấy mơ màng. Anh cất cao giọng:” Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?”. Tôi lên xe, mỉm cười:” Không có gì”.
Anh hỏi:” Em thật sự không muốn ăn gì sao?”.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, trong đó hiện lên khuôn mặt tôi, rất nhỏ, nước mắt chợt lăn dài hai bên gò má. Từng giọt từng giọt rơi xuống. Giọng tôi tê ti:” Em có thai rồi!”.
Anh dường như chưa hề nghe thấy, cũng có thể chưa kịp định thần lại. Tôi nhắc lại:” Em có thai rồi!”.
Anh phanh gấp, hỏi tôi với vẻ đầy nghi ngờ:” Em có thai rồi?”.
Tôi khẽ gật đầu, nước mắt càng tuôn rơi.
Mắt anh sáng long lanh, nắm tay tôt thật chặt, giọng run rẩy:” Em có thai rồi?”. Anh lẩm bẩm:” Anh được làm bố rồi!”.
Người lái xe phía sau bị anh chắn đường bấm còi inh ỏi, anh tiếp tục lái xe, tâm trạng dường như đang ở trên chín tầng mấy, nỗi vui mừng hân hoan ấy , chưa từng thấy bao giờ.
Tôi khẽ đưa tay sờ xuống bụng, càng cảm thấy ủ dột, tôi là một người vô cùng yêu trẻ, cuối cùng cũng có con, nhưng lại không thể nào vui nổi!
Anh phấn khởi nói:” Bà xã, ngày mai chúng ta đi mua giường baby nhé!”.
Tôi mở to mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi lã chã.
Anh hào hứng: “ Dùng sữa bột nào? Dư luận đang xôn xao về chuyện sữa bột có chứa melamine, cho nên không thể uống sữa bột nội, mua sữa nhập khẩu, anh nhờ người mua ở Hồng Kông, em thấy thế nào?”.
Nước mắt tôi cứ tuôn trào, con tim dường như bị trăm ngàn lưỡi dao đâm, vô cùng đau đớn. Giọng tôi khàn đặc:” Anh quên chúng ta sắp ly hôn sao?”. Mặt tôi đầm đìa nước mắt:” Sao cứ nhắc mãi về đứa bé, chúng ta cần phải ly hôn, ly hôn !”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ