80s toys - Atari. I still have
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

“Chỉ như vậy thôi sao?”. Tôi nói vẻ hung hăng: “E rằng không phải!”.
Anh trầm mặc một lúc, rồi từ tốn nói: “Vậy em cảm thấy thế nào? Chắc không phải là cho rằng anh thích em chứ?”. Anh đột nhiên cười vang, nhưng tiếng cười truyền đến tai tôi cảm thấy rất giả tạo. Anh nói: “Anh chẳng thích em đâu, sao anh lại có thể thích
Tôi khẽ giật mình, giọng nói hơi run rẩy: “Giờ em rất ghét đàn ông, cũng không biết vì sao, rất sợ đàn ông, thật đấy. Từ khi ông xã như vậy, em luôn cảm thấy sợ đàn ông”.
Anh hỏi: “Em có sợ anh không?”.
Tôi gắng gượng mỉm cười: “Anh chỉ là bạn học của em, đương nhiên không sợ rồi!”.
“Ừ”. Anh nhắc lại: “Anh thực sự chỉ là bạn học của em, cho nên không cần sợ!”. Anh ngừng lại, lại nói vẻ khôi hài: “Nếu như sợ hãi, thì cứ coi anh là phụ nữ, là chị em cũng được!”.
Tôi cười ngất: “Như vậy mà cũng được sao?”.
Ông xã chợt mở cửa bước vào, thì ra là đã tan làm rồi. Tôi vội nói vào ống nghe với Tần Tử Long: “Khi nào rảnh nói chuyện sau!”. Ông xã hỏi tôi: “Em đang nói chuyện điện thoại với ai đấy?”.
Tôi gác máy, nói: “Bạn!”. Anh bước đến, tra cứu số điện thoại, trừng mắt nhìn tôi: “Tần Tử Long”. Anh dường như vô cùng khó chịu: “Em có thể không như vậy được không?”.
“Em sao chứ?”. Tôi không hiểu gì cả.
Anh lại hét lên hung dữ: “Anh ta đang tiếp cận em, em không nhận ra sao?”.
Tôi nhẹ nhàng trả lời anh: “Bọn em chỉ là bạn bè bình thường, anh đã nghĩ nhiều rồi!”. Tôi nhìn anh, đột nhiên cười nhạt: “Tiểu Nhã mới là đang tiếp cận anh!”. Anh bị tôi phản bác đến độ không thốt nên lời, chỉ hậm hực. Sự chen ngang của kẻ thứ ba có thể khiến cho đôi vợ chồng vốn rất tin tưởng nhau bởi vì không hài lòng về nhau, cho nên cả ngày cãi cọ không ngớt.
Rõ ràng gần nhau trong gang tấc, nhưng dường như xa cách cả một đại dương.
Cuối cùng, chỉ có thể dẫn đến cảnh ly hôn.
Ở đây, rốt cuộc ai có lỗi với ai? Chúng tôi cũng đều không thể trả lời được.
Có thể, đều có lỗi. Vợ có lỗi ở chỗ toàn tâm toàn ý, chồng có lỗi ở chỗ không toàn tâm toàn ý. Còn Tiểu Tam, có lỗi ở chỗ xen nga
Dù thế nào, cuộc hôn nhân như thế này, thực sự không có cách nào để kéo dài thêm nữa.
Ly hôn, đối với ai cũng đều là một sự giải thoát.
Không biết tại sao, dạo này ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, lần nào trong mộng cũng đều là Tiểu Nhã. Lúc tỉnh dậy, trán đầm đìa mồ hôi, bước ra phòng khách uống nước, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi.
Sợ cô ta sẽ làm hại đứa con của tôi.
Cho dù tôi hận ông xã, giận ông xã. Nhưng đứa bé dù sao cũng vẫn là máu thịt của tôi, tôi không có cách nào để bỏ nó được, chỉ có cách duy nhất là sinh nó ra và tự mình nuôi nó.
Lúc trước khi tôi hơn hai mươi tuổi, đã từng mang thai một lần. Kết quả là tôi và ông xã đều không biết phải làm sao nên đành phải đi phá thai. Nỗi đau đớn đó, đến tận hôm nay tôi vẫn nhớ như in. Bác sĩ cầm một cái máy, cứa máu thịt trong cơ thể tôi, đau thấu xương, đau đớn đến độ không thể nào mà chịu đựng nổi, sống không bằng chết. Tôi cắn chặt răng, nhưng vẫn đau đớn khôn cùng, vô cùng khó chịu, nước mắt ràn rụa. Đàn ông không thể nào hiểu được nỗi đau này, nhưng chỉ cần người phụ nữ đã từng trải qua, trải qua một lần, thì sẽ không bao giờ muốn chịu đựng lần thứ hai nữa. Con của tôi, máu thịt của tôi, tôi muốn nhìn thấy nó gọi tôi là mẹ khi đang bi bô tập nói. Tôi muốn khi nó chập chững tập đi, lao vào lòng tôi, nũng nịu với tôi, luôn miệng gọi mẹ. Chỉ cần nghĩ đến, là nước mắt tôi đầm đìa khắp mặt. Mặc dù tôi không thể cho nó một người bố, nhưng, tôi có thể cho nó tất cả mọi thứ quý giá nhất trên cõi đời này.
Khi vào cầu thang máy, vừa vặn gặp Tiểu Nhã, hôm nay là thứ tư, thật không ngờ cô ta không đi làm. Tôi tưởng sẽ không gặp cô ta, cho nên khi gặp, trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng.
Sợ cô ta không biết lúc nào nổi điên, học Tiểu Tam nào đó trên bản tin, đánh cho tôi một trận tơi bời, làm cho tôi bị sẩy thai.
Cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi, miệng lưỡi vẫn giễu cợt: “Ôi, chị Diệp Tử ra ngoài kia đấy, thật là hiếm có!”. Tôi vẫn mỉm cười, cố gắng kìm chế sự căng thẳng, giọng nói thảnh thơi: “Hiếm khi có một ngày trời nắng đẹp, tôi muốn ra ngoài sưởi nắng!”.
Cô ta cười phải đến bệnh viện ngay đây!”.
Tôi chế nhạo: “Giở trò vờ bị ốm mà cũng đến bệnh viện thật à? Đúng là cũng làm khó cho cô quá!”.
Cô ta mỉm cười: “Cũng chẳng có cách nào cả, mất bao nhiêu thời gian mới rủ được chồng cô đưa tôi đến bệnh viện, cũng cần phải làm bộ làm tịch một chút chứ”. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Phải dùng hết mọi thủ đoạn mới khiến cho anh ấy nhìn cô một cái, cô cũng thật vất vả quá!”. Tôi cố ý cười lớn: “Ngày nào anh ấy cũng nằm bên cạnh tôi, tôi còn chả buồn liếc nhìn anh ấy lấy nửa con mắt”.
Cô ta nói: “Thế sao còn không ly hôn?”.
Tôi nhìn cô ta đầy khinh bỉ: “Bây giờ mà ly hôn thì lợi cho cô quá!”.
Cô ta cười: “Ha, thì ra chị Diệp Tử vẫn còn có dự định như vậy!”.
Tôi không lên tiếng, nhưng trong lòng đã xuất hiện một ý tưởng hay. Muốn anh ấy đi cùng với cô đến bệnh viện, tôi lại muốn xem xem ai sẽ là người chiến thắng!
Vừa bước ra khỏi cầu thang máy, tôi đã gọi điện cho ông xã, cất cao giọng: “Anh đang ở đâu vậy?”. Ở đầu dây bên kia, giọng anh ấp a ấp úng: “Anh đang đi làm”.
Giọng tôi hối hả: “Bụng em đau quá!”.
Anh hốt hoảng: “Anh về nhà ngay đây!”.
Tôi hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh đang đi làm sao?”.
Anh càng không nói thêm được gì, tôi nhìn Tiểu Nhã đang ngẩn người đứng trước mặt, đôi mắt trợn trừng nhìn tôi, kêu lên đầy khoa trương: “Ôi đau quá!”. Anh bảo vệ đứng bên cạnh vội vàng chạy đến, hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy, có cần gọi xe cấp cứu không?”.
Tôi cố tình thở dốc: “Bụng tôi đau quá!”.
Anh bảo vệ lại cuống quýt hỏi tôi: “Cô bị sao vậy?”.
Tôi cắn răng: “Tôi có thai!”.
Ông xã an ủi tôi qua điện thoại: “Em đừng sợ, anh đang trên đường, chỉ mấy phút nữa là về, chịu đựng nhé!”. Tôi nói: “Em đang ở dưới lầu đợi anh, anh nhanh lên một chút!”.
Tôi tắt máy, đi đến cạnh Tiểu Nhã, tươi cười rạng rỡ. Cô ta nhìn tôi đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô thật là bỉ ổi!”.
Tôi vẫn nở nụ cười rạng rỡ, mặc kệ cô ta, đứng ở trước cửa đợi ông xã về. Cô ta đứng cạnh tôi, vẫn trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đó giống như vô vàn lưỡi dao, nhất loạt lao thẳng về phía tôi!
Tôi cười vẻ hối lỗi: “Xin lỗi nhé, đứa bẻ đạp tôi, cho nên đau bụng!”.
Bàn tay cô ta xách túi, tay nắm thật chặt, khớp giữa đốt ngón tay chuyển sang màu trắng. Anh bảo vệ lại chạy đến, ân cần đưa ghế cho tôi. Tôi ngồi xuống, tươi cười nhìn Tiểu Nhã.
Chỉ mấy phút sau, xe của ông xã xuất hiện. Tôi vẫn ngồi im không động đậy, ông xã bước từ trên xe xuống, vội vàng lao về phía tôi. Anh ôm tôi vào lòng, đưa thẳng lên xe, quên hẳn Tiểu Nhã.
Tôi ngồi vào trong xe, mới từ từ nói với anh: “Anh đừng quên Tiểu Nhã, cô ấy nói cô ấy cũng muốn đến bệnh viện, tiện thể đưa cô ấy đi cùng”. Ông xã giật mình, khẽ “ừ” một tiếng, gọi Tiểu Nhã lên xe.
Tiểu Nhã ngồi xuống ghế phía sau với vẻ vô cùng khó chịu.
Tôi nhìn vào kính hậu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt lúc đen lúc trắng của cô ta, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái. Tôi nghiêng đầu, khẽ xoa bụng, chỉ nói: “Đau!”.
Ông xã căng thẳng đến độ mồ hôi trán toát đầm đìa: “Vừa rồi em đã làm gỉ thế?”.
Tôi rầu rĩ: “Vừa rồi trong thang máy Tiểu Nhã không may chạm vào bụng em”. Tiểu Nhã khẽ nhúc nhích môi, xem ra đang chuẩn bị phản đòn, tôi vội nói: “Cũng không hoàn toàn là như vậy, chắc là chính cô ấy cũng không để ý!”.
Cô ta tức đến phát run lên, không thể biện hộ được gì. Lúc đó ông xã tối sầm mặt, nhưng cũng không tiện nổi nóng.
Tôi lại giả vờ tiện miệng hỏi: “Tiểu Nhã, nghe nói dạo này cô thường xuyên gọi điện nhắn tin cho Tần Tử Long”. Mặt cô ta càng sa sầm, nghiến răng nói: “Liên quan gì đến cô!”. chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng ai bảo cô ta là kẻ thù cướp chồng tôi chứ! Trong lúc tôi đầm đìa nước mắt, cô ta lại vênh váo tươi cười. Khi con tim của tôi đau đớn như muốn chết, cô ta lại đang quyến rũ người đàn ông của tôi.
Có thù không báo phi quân tử, hơn nữa còn là mối thù này! Không trừng trị cho cô ta tơi bời hoa lá thì khó mà tiêu tan được mối hận trong lòng tôi!
Trong bệnh viện, Tiểu Nhã một mình đi lên khoa ung bướu ở tầng năm, tôi siêu âm xong cố nài ép ông xã lên tầng năm. Ngoài mặt tôi nói, nhất định phải quan tâm đến Tiểu Nhã, thực ra trong lòng tôi muốn đi lật tẩy lời nói dối của Tiểu Nhã. Cô ta vẫn luôn thề trời đất nói rằng cô ta bị mắc bệnh ung thư vú, chỉ cần tôi tìm thấy chứng cứ, xem cô ta giải thích ra sao!
Ở tầng năm, chúng tôi tìm lần lượt từng phòng, vẫn không thấy Tiểu Nhã. Hỏi bác sĩ, bác sĩ nào cũng nói là không có người này. Tôi vẫn không hết hy vọng, xuống dưới tìm từng tầng.
Ông trời đúng là có mắt, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô ta ở khoa phụ khoa ở tầng ba. Lúc này cô ta đang nói chuyện với bác sĩ phụ khoa. Ánh mắt tôi sáng ngời hỏi vị bác sĩ đang mặc áo blouse trắng: “Cô ấy bị mắc bệnh phụ khoa sao?”....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
» Truyện : Darling , Chúng Ta Ly Hôn Nhé
» Liên minh phe thất tình
» Tên truyện: Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh
» truyện tình yêu; Ly Trà Sữa Tình Yêu
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt