Một mặt anh hi vọng cô mau mau đến để sớm đối mặt với những chuyện này, mặt khác anh lại hi vọng cô đến muộn một chút. Tm trạng mâu thuẫn cứ biến đổi theo tiếng bước chân vọng vào bên ngoài cửa.
Đáng tiếc là từ sáng cho đến tận lúc hết giờ làm, Cổ Vân Vân vẫn không xuất hiện. Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, mặc dù giờ giấc đi làm của Cổ Vân Vân đến công ty thường rất lung tung, nhưng ngoài một số trường hợp đặc biệt ra, ngày nào cô cũng đến công ty ngồi, trường hợp nghỉ không có lí do đặc biệt này rất bất thường.
Suốt mấy ngày liền, Cổ Vân Vân không xuất hiện. Trương Hoa mấy lần không nén được định gọi điện hỏi thăm nhưng cuối cùng lại thôi. Hôm nay, Phùng Lâm Hàn đột nhiên gọi Trương Hoa vào văn phòng. Đợi Trương Hoa vào văn phòng rồi, Phùng Lâm Hàn bảo anh đóng cửa lại.
Trương Hoa quay lại đóng cửa, sau đó ngồi vào ghế: “Giám đốc Phùng, có chuyện gì mà bí mật thế?”
Phùng Lâm Hàn nhìn Trương Hoa hồi lâu rồi nói: “Cậu và Vân Vân xảy ra chuyện gì đúng không?”
Trương Hoa chỉ cười nói: “Chẳng có chuyện gì cả, rất bình thường!” Phùng Lâm Hàn nói: “Vân Vân mấy ngày rồi không đến công ty, tôi cảm thấy hơithường nên đặc biệt để ý đến tình hình của cô ấy. Sáng nay hay tin mấy hôm nay mẹ cô ấy bắt đầu sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt!”
“Hóa ra là thế à!” - Nói rồi Trương Hoa thở dài.
Phùng Lâm Hàn nhìn phản ứng của Trương Hoa, vô cùng kinh ngạc nói:
“Nếu chẳng phải hai người có mâu thuẫn, tại sao Vân Vân lại đi xem mắt?”
5.
Trương Hoa cười cười, không biết nên trả lời Phùng Lâm Hàn ra sao. Phùng Lâm Hàn nói: “Đàn ông mà, nhận sai là được rồi, cô ấy chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch cho cậu thấy thôi, khiến cậu phải căng thẳng đấy mà!”
Phùng Lâm Hàn không hiểu rõ tình hình. Theo như phán đoán của anh ta, hai người đã xảy ra mâu thuẫn, Cổ Vân Vân cố ý bày trò này để khiến Trương Hoa phải lo lắng. Trương Hoa hiểu rõ suy nghĩ của Phùng Lâm Hàn, nhưng lại không thể giải thích cho, chỉ biết cười như mếu.
Phùng Lâm Hàn nhìn bộ dạng khó xử của Trương Hoa, còn tưởng lời nói của mình có tác dụng, bèn nói thêm: “Tôi chỉ khuyên thế thôi, còn làm thế nào thì tùy cậu!”
Nhìn theo bóng Trương Hoa ra khỏi văn phòng mình. Phùng Lâm Hàn chắc mẩm trong lòng Trương Hoa sẽ rất cảm kích mình. Trong mắt anh ta, Trương Hoa và Cổ Vân Vân thành đôi là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, con gái thỉnh thoảng có dỗi hờn, làm nũng cũng là chuyện thường tình.
Trương Hoa về văn phòng, một mặt cảm thấy rất nhẹ nhõm, mặt khác lại thấy hơi hụt hẫng. Ngoài ra, anh đang nghĩ, một khi người trong công ty biết Cổ Vân Vân đi xem mắt sẽnhìn anh như thế nào?
Ngẫm nghĩ một hồi anh quyết định không nghĩ nữa, d chuyện này sớm muộn cũng phải xảy ra, sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách giải quyết. Nghĩ lại thấy mình đi công tác về đã bao ngày mà vẫn chưa về thăm bố mẹ. Rồi anh lại nghĩ đến Trần Dĩnh, nghĩ đến đứa bé trong bụng cô, đột nhiên trong lòng anh dấy lên một cảm xúc, rất muốn sờ vào bụng Trần Dĩnh, cảm nhận những cử động của đứa bé.
Bản thân anh cũng chưa bao giờ chơi với trẻ con, hồi mới kết hôn anh thường nghĩ, đợi Trần Dĩnh có bầu, mỗi ngày anh sẽ nghe xem đứa bé đang làm gì. Rồi Trương Hoa chợt bừng tỉnh, anh tự cười nhạo mình, sao lại nghĩ đến những chuyện này trong văn phòng nhỉ.
6.
Lúc Trương Hoa nói với Phùng Lâm Hàn xin nghỉ vài ngày, Phùng Lâm Hàn lập tức đồng ý, còn nói: “Cứ nghỉ ngơi vài hôm, giải quyết cho xong chuyện riêng đi!” Trương Hoa biết Phùng Lâm Hàn đang hiểu nhầm anh xin nghỉ đề giải quyết chuyện riêng với Cổ Vân Vân, nhưng anh cũng không giải thích.
Buổi chiều Trương Hoa về nhà sớm, chuẩn bị ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, sau đó nhắn tin cho Lí Dương Uy bảo về thăm nhà mấy hôm. Lần nào về nhà bố mẹ, dường như anh cũng có thói quen đến công ty của Trần Dĩnh trước, sau đó cả hai cùng về nhà. Lần nàyTrương Hoa cũng như vậy.
Bởi vì đến sớm, cũng không báo trước cho Trần Dĩnh, nên anh phải ngồi bên ngoài chờ. Trong lúc ngồi không, anh gọi điện thông báo với bố mẹ. Mẹ anh nhận được điện thoại mừng lắm: “Thế thì đón cái Dĩnh về rồi hai đứa nhân tiện đi chợ mua ít đồ ăn nhé, hôm nay mẹ không muốn đi chợ!”
Trần Dĩnh ra khỏi công ty, nhìn thấy Trương Hoa liền cười bảo: “Sao lần nào anh cũng đột ngột xuất hiện vậy?”
“Anh đột nhiên muốn về thăm bố mẹ thôi!”
“Anh mang những thứ này làm gì?”
“Anh xin nghỉ mấy hôm, về nhà nghỉ ngơi vài ngày”.
“Nghỉ ở nhà vài hôm cũng tốt, đitác chắc là mệt lắm nhỉ!”
Trên taxi, Trương Hoa nói: “Mẹ bảo anh mua ít thức ăn về, chúng ta đi siêu thị hay là đi chợ?”
Trần Dĩnh nói: “Đi chợ đi, mẹ thích thực phẩm ở chợ hơn!”
“Thế cũng được, nhưng mà mua cái gì em tự quyết nhé, ngày nào cũng ở nhà, biết rõ mẹ cần gì hơn là anh!”
7.
Ở chợ, có rất nhiều chủ sạp hàng biết Trần Dĩnh, rõ ràng là cuối tuần cô hay đi chợ với mẹ. Mà Trần Dĩnh cũng biết rất rõ mua cái gì, mua ở cửa hàng nào.
Trương Hoa cảm thấy rất kì lạ. Trước đây, lúc còn ở thành phố, hai người cũng thường xuyên đi chợ mua thức ăn, nhưng do Trần Dĩnh không biết làm cơm nên mua cái gì đều do Trương Hoa quyết định, Trần Dĩnh chỉ đứng bên cạnh nhìn. Giờ đến lượt anh là người đứng nhìn, còn Trần Dĩnh thì rất thành thạo trong việc mua bán.
Có một vài chủ hàng còn nói với Trần Dĩnh: “Trước toàn thấy đi với mẹ chồng, lần này đích thân chồng đưa đi ả?”
Trần Dĩnh chỉ cười không nói gì. Một vài bà chủ hàng còn hỏi thăm đứa bé trong bụng Trần Dĩnh, sau đó bảo Trương Hoa: “Cậu thật là có phúc, vợ mang bầu đã có mẹ chăm sóc!”lần này đổi lại là Trương Hoa cười như mếu, cũng không giải thích điều gì.
Mỗi lần mua một món gì đó Trương Hoa đều hỏi có đủ không. Trần Dĩnh lại bảo đủ rồi,không nên mua quá nhiều. Lúc về nhà, mẹ anh đang nấu cơm. Trương Hoa mang túi đồ vào bếp cho mẹ, liền hỏi: “Chẳng phải có thức ăn rồi sao mẹ?”
“Mẹ sợ không đủ, hơn nữa mua nhiều một chút để ngày mai ăn cũng được mà!”
Trương Hoa không nói gì, mang đồ của anh vào phòng Nhã Vận. Trần Dĩnh vào bếp giúp mẹ Trương Hoa. Trần Dĩnh cũng cảm thấy lạ liền hỏi: “Trong nhà chẳng phải có bao nhiêu là thức ăn rồi, sao mẹ còn bảo chúng con đi mua?”
Mẹ Trương Hoa cười nói: “Con ngốc lắm, mẹ là muốn thằng Hoa đi chợ với con, nếu không lấy đâu ra cơ hội cho hai đứa đi riêng với nhau!”
8.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trương Hoa uống rất nhiều rượu. Bố Trương Hoa nói: “Uống ít thôi, sao tự nhiên hôm nay uống nhiều thế?”
“Ngày mai con không đi làm nên không sao!” - Nói rồi anh mới phát hiện ra bởi dạo này hay đi công tác, phải đi tiếp khách nhiều nên tửu lượng của anh đã khá hơn hẳn.
“Đừng nghe bố con, cứ uống đi, trong nhà thiếu gì rượu!” - Mẹ Trương Hoa vừa nói vừa nhìn sang Trần Dĩnh: “Cho dù có uống say cũng có người chăm sóc”.
Trần Dĩnh nhìn mẹ Trương Hoa rồi ngoảnh đầu nhìn Trương Hoa, sau đó cúi gằm mặt ăn cơm.
Thấy mẹ nói thế, Trương Hoa thôi không uống nữa. Buổi tối, Trương Hoa hỏi Trần Dĩnh đang ngồi trong phòng khách xem ti vi: “Cái máy tính của Nhã Vận có phải gõ pass vào nữa không?”
Trần Dĩnh liền nói: “Để em bảo anh pass, anh ở nhà mấy ngày, hơn nữa em cũng đâu thểđang đi làm lại chạy về nhập pass cho anh được!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, cảm thấy rất kì lạ, trước đây Trần Dĩnh không bao giờ nói những lời như thế này, chẳng nhẽ ở với mẹ lâu, tính cách hài hước, thẳng thắn của mẹ đã ảnh hưởng đến cô ấy?
Sáng hôm sau, Trần Dĩnh thức dậy không thấy Trương Hoa đâu, cũng không tiện hỏi mẹ xem Trương Hoa đã dậy chưa. Đến lúc ăn sáng, Trần Dĩnh thỉnh thoảng vẫn nhìn quanh. Mẹ Trương Hoa thấy Trần Dĩnh như thế liền cười bảo: “Không cần nhìn nữa, nó vẫn chưa dậy, chắc là tối qua chơi điện tử đến khuya nên sáng không dậy nổi!”
Lúc Trần Dĩnh đi làm, mẹ Trương Hoa bảo: “Hết giờ làm mẹ bảo thằng Hoa đi đón con!"
Trần Dĩnh vội nói: “Không cần đâu mẹ!”
“Cái gì mà không cần với có cần, cứ như thế đi, nó dám không nghe lời mẹ chắc?”.
NGUỒN : DakMil.WapSite.Me
Trương Hoa ngủ một mạch đến trưa mới dậy, mẹ anh cũng chẳng gọi con trai dậy. Cuối cùng thì Trương Hoa cũng có cơ hội tận hưởng sự thư giãn. Thấy Trương Hoa dậy, mẹ anh liền cười nói: “Cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả? Ngủ đủ rồi chứ?”
Trương Hoa ái ngại cười: “Tối qua con chơi điện tử khuya quá...”
“Đã lớn bằng ngần ấy rồi mà vẫn còn chơi điện tử!”
Trương Hoa chỉ cười trừ rồi đi đánh răng rửa mặt. Lúc ăn cơm trưa, Trương Hoa nói sẽ ra ngoài đi dạo. Mẹ Trương Hoa dặn: “Thế thì đến chiều qua công ty cái Dĩnh đón nó về luôn nhé!”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ