“Tôi không giống chỉ đạo viên sao?” Mục Khả kiêu ngạo nói: “Về sau học trò của tôi sẽ tung hoành khắp thế giới.”
Khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt, nụ cười ngọt ngào, nhìn thế nào cũng giống một đứa trẻ.
Viên Soái nhìn khuôn mặt tươi cười cô, nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng của chúng tôi thường nói lính của anh trải khắp toàn Trung Quốc.”
Mục Khả cười khanh khách, buồn bực vì bị phạt bay sạch, đá đá đôi chân chạy đến ê ẩm, hỏi anh: “Anh cũng chơi nông trại à?”
“Thỉnh thoảng có chơi.” Viên Soái nhướng mày: “Vừa mới mở trang web ra liền bị Doanh trưởng phát hiện.”
“Tôi cũng vậy, vậy thì chúng ta thêm bạn đi, cấp bậc của tôi rất cao.”
“Được, trở về tôi sẽ thêm bạn. Tôi vừa mới chơi không bao lâu, lại không thể online thường xuyên, không đi ăn trộm được, nên không thể nhớ kỹ thời gian.”
“Tôi cũng hay ghi lại. . . . . .”
“Ha ha, thì ra cô ghi lại à. . . . . .” Viên Soái cười, nhìn khuôn mặt trẻ con tươi cười, cảm thấy cô rất hợp với trò chơi này.
“Đánh giặc đều là binh mã chưa động, lương thảo đi đầu, muốn trộm đồ đương nhiên cũng không thể lơ là rồi.” Nhắc tới trò chơi, Mục Khả thao thao bất tuyệt, hàn huyên đôi câu cô lại hỏi: “Anh ta bình thường huấn luyện các anh rất nghiêm phải không? Tôi là nói Doanh trưởng của anh đó. Anh có phải rất sợ anh ta đúng không?”
“Lính trinh sát cũng không phải đùa, có thể không nghiêm à.” Viên Soái đứng thẳng, anh nói: “Tôi không sợ anh ấy. Doanh trưởng của chúng tôi là cao thủ của cao thủ, quán quân giải đấu võ lính trinh sát toàn năng, tất cả mọi người trong doanh đều rất phục anh ấy.”
Mục Khả kinh ngạc: “Anh ta lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên là lợi hại.” Giọng điệu Viên Soái đặc biệt kiên định, sau đó đắc ý vênh váo nói: “Mấy ngày trước, doanh chúng tôi dưới sự chỉ huy của anh ấy thắng một cuộc đối kháng, bắt giữ quan chỉ huy của ‘quân địch’, còn là một Tham mưu trưởng đấy. . . . . .”
“Trở về chép ba lần quy tắc giữ bí mật. Bây giờ, lập tức.” Hạ Hoằng Huân không biết đã trở lại từ lúc nào, giọng nói trầm thấp Viên Soái hoảng sợ thiếu chút nữa đứng không vững, bất chấp tặng cho Mục Khả một ánh mắt ai oán, anh đáp vang dội “Rõ”, sau đó tự giác đi đều bước về doanh trại huấn luyện viên chép quy tắc.
Sau khi Viên Soái rời đi Hạ Hoằng Huân không nói gì, anh chỉ lẳng lặng đứng ở giữa sân huấn luyện, cho đến nửa giờ sau, mới hạ khẩu lệnh để Mục Khả đi về nghỉ.
Đưa cô lên lầu, anh nói: “Tận dụng thời gian nghỉ ngơi, không nên chạy loạn.” Liếc nhìn áo T shirt rộng thùng thình của cô, bổ sung: “Không ngủ được cũng phải ngủ, đây là mệnh lệnh.”
Thì ra là Hách Nghĩa Thành bị anh bắt làm tù binh. Mục Khả mang theo ý nghĩ này, rất nhanh liền ôm chăn ngủ thiếp đi, trong giấc mộng, cảnh tượng trong mơ rất quen tựa như chính cô từng trải qua, biển rộng xanh thẳm, ánh mặt trời chói chang, cùng với khuôn mặt tươi cười ấm áp. . . . . .
Mẹ mỉm cười nửa ngồi ở chỗ không xa giang hai cánh tay, gió biển mang theo tiếng nói nhu hòa ngọt ngào của bà vào trong tai Mục Khả nhỏ, bà nói: “Khả Khả, đến chỗ mẹ, mau lên. . . . . .”
Mục Khả nhỏ cái hiểu cái không vỗ tay cười khanh khách, rồi thân thể mập mạp nhỏ bé của cô lảo đảo thất tha thất thểu muốn chạy đến, kết quả chân phải đạp vào chân trái, lập tức ngã nhào trên bờ cát, trên trán cùng chóp mũi không biết sao còn dính một chút hạt cát, dáng vẻ có chút buồn cười. Cô gái nhỏ không khóc, chỉ mím miệng đáng thương đưa cánh tay nhỏ mập mạp về phía mẹ, trong miệng bập bẹ làm nũng: “Mẹ, ôm. . . . . .”
Lúc được ôm lấy, cô lấy gương mặt mịn màng cọ vào cổ của mẹ, thuận tiện hôn một cái. Thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ lưu lại dấu nước miếng, cái miệng nhỏ còn chưa mọc răng toét cười không ngừng.
Khuôn mặt nhớ nhung đã lâu, hơi thở quen thuộc, còn có cái ôm trong lúc ngủ say, chân thật đến nỗi khiến Mục Khả trong giấc mộng cũng cong khóe môi cười, nụ cười yên tĩnh mà dịu dàng.
Sáng ngày thứ hai, kiểm tra phòng ở cũng không đáng sợ như Mục Khả tưởng tượng.
Hạ Hoằng Huân chỉ nhìn thoáng qua mép giường cô đứng, nói một câu “Không giống miếng đậu phụ.” Sau đó giũ chăn của cô ra, tự tay gấp lại cho cô lần nữa, góc cạnh đặc biệt cẩn thận, cuối cùng ôn hoà nói một câu: “Về sau dựa theo đó mà gấp.”
Thật lâu về sau Mục Khả mới biết đánh giá thực sự của Hạ Hoằng Huân đối với ‘miếng đậu phụ’ của cô, Viên Soái nói cho cô, sau khi rời khỏi phòng cô Doanh trưởng cau mày nói: “Thật không biết đang làm gì, gấp giống hành lý dân công.”
Dường như nhìn thấu ý nghĩ của học sinh, cảm thấy anh có chút khác thường, rõ ràng dễ nói chuyện hơn so với hôm qua, kiểm tra hết phòng ở Hạ Hoằng Huân nói: “Tôi không yêu cầu mọi người trong một đêm đạt được tiêu chuẩn của tôi, nhưng tôi cần thấy tiến bộ mỗi ngày của mọi người.”
Nghe vậy, nhóm thầy trò cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phản ứng kịp, ngày hôm qua anh nói là “Nếu kiểm tra lại mà còn như bây giờ, tất cả đứng tư thế quân đội ba giờ” nói cách khác chỉ cần tiến bộ, thì sẽ không bị phạt .
“Đồng chí Trung tá quả nhiên có trình độ.” Tô Điềm Âm cảm thán, ánh mắt lại đang sáng lên.
Đối với cách anh nghiền ngẫm từng chữ một, Mục Khả đánh giá: “Anh ta nhất định là tốt nghiệp hệ tiếng Trung trường quân đội.”
Hệ tiếng Trung trường quân đội? Mọi người ở đây nghe lý giải độc đáo của cô giáo Mục mà như thấy bom rơi, bao gồm Viên Soái vừa phải chép phạt quy tắc giữ bí mật đến hoa mắt. Anh đối với Mục Khả dựng thẳng ngón tay cái, sau đó chỉnh lại sắc mặt cố làm vẻ nghiêm túc đi kiểm tra học viên khác
“Nghiêm! ——” Cùng với khẩu lệnh âm lượng không cao nhưng đầy đủ sức lực, giữa sân huấn luyện rộng lớn truyền đến tiếng vang ‘bộp’, trong nháy mắt hóa động tác mười người sĩ quan đã thành một thể, khí thế như núi. Trước mặt bọn họ, Hạ Hoằng Huân mặc đồ rằn ri đang phát biểu.
Làn da rám nắng gợi cảm , ánh mắt thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn, tạo nên hình dáng rõ ràng, đường cong thân thể cường tráng xứng với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khiến cho cả người anh vừa nhìn qua liền bộc lộ hết khí phách quân nhân.
Mục Khả đứng ở trong đội ngũ chỉ đạo viên, nghe được khẩu lệnh “Giải tán” trầm mạnh, thì cô vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn, nhìn mười người huấn luyện viên điều chỉnh thế đứng, đi về phía phòng phụ trách, còn Hạ Hoằng Huân lại đi về phía bên cô, bước chân anh vững vàng, thân hình cao lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Mục Khả thể hiện rõ sự đau khổ, thở dài, nghĩ thầm đúng thật là ghét của nào trời trao của đó. Lấy danh hiệu vua chiến trường, Doanh trưởng doanh trại trinh sát có thể đoán được cường độ anh dùng để huấn luyện binh sĩnh, tùy tiện lôi ra một môn cũng có thể dễ dàng cho tất cả bọn họ gục hết. Chẳng hạn như anh ta am hiểu nhất, là bắt bọn họ đứng tư thế quân đội dưới ánh mặt trời, bài tập huấn luyện quân sự bắt buộc này sẽ khiến cho bọn họ hết sức, vô cùng, cực kỳ, quá ăn không tiêu.
Tân sinh đi huấn luyện lần này vốn có 16 lớp, tham gia đại hội động viên lại được hợp thành mười đội ngũ hình vuông, mặc khác, bao gồm cả Mục Khả, có 16 chỉ đạo viên rất may mắn cũng rất bất hạnh do Hạ Hoằng Huân trực tiếp huấn luyện. Dĩ nhiên, không ai biết, lôi chỉ đạo viên đi huấn luyện riêng lẻ là điều chỉnh bây giờ mới xuất hiện.
Huấn luyện thật hết sức khô khan, môn học đơn giản chính là nghỉ, đứng nghiêm, tư thế quân đội, đi đều bước, đi nghiêm, không có gì đa dạng có thể đổi mới. Đối với Mục Khả trời sinh tính hiếu động mà nói, trò chơi huấn luyện quân sự này thật có thể ép cô đến điên. Mấy ngày trôi qua, cô đã từ ‘Con thỏ nhỏ’ linh hoạt biến thành cà nhiễm sương ỉu xìu.
Khi tín hiệu rời giường vang dội vang lên, lần lượt truyền đến tiếng khẩu lệnh 1-2-3-4 cùng tiếng quân ca hừng hực phát ra, Mục Khả vốn còn đang ngủ say giống như phản xạ có điều kiện từ trên giường bật ngồi dậy, đau khổ kêu lên “Ối” rồi mới ngã xuống. Bình thường cô ít vận động, sau khi đi nghiêm mấy ngày cả người mệt rã rời, tay chân vừa mỏi nhừ lại vừa đau, căn bản không nghe theo điều khiển. Cô dựa vào trên giường không thể động đậy, thật muốn cứ như vậy nằm ngay đơ một ngày.
“Tinh thần thủ lĩnh bọn họ cũng thật là sung mãn.” Tô Điềm Âm buồn ngủ mông lung cũng tỉnh, cô rên hừ hừ nằm lỳ ở trên giường ôm gối đau thương hô: “Trung tá đẹp trai đi nữa cũng không thể hóa giải sự đau đớn của mình vào giờ phút này.”
Nơi đóng quân được thiết kế là mỗi phòng ở tám người, nhưng cao thấp chỉ có bốn giường, nhưng bởi vì học viên đi huấn luyện cũng không đủ số tám người, cuối cùng dư ra Mục Khả cùng Tô Điềm Âm như tù binh được hưởng thụ ưu đãi, căn phòng này chỉ có hai người các cô ở.
Không có nhiều thời gian để các cô oán trách, giọng nói của huấn luyện viên đi từ ngoài truyền vào: “Động tác nhanh lên một chút, lập tức ra thao trường. . . . . .”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ