Tuy nhiên, đó không phải là điều làm Ben thấy phiền nhất. Mấy cô bạn gái đó cũng ổn - họ đối xử với Ben như với một cậu em trai hơn là con trai. Ben cũng chẳng hề buồn bực khi phải làm những việc lặt vặt trong nhà. Có thể nó phải quét vườn hay lau bếp và đổ rác, nhưng điều đó không có nghĩa là chồng cũ của cô coi con trai như thằng sai vặt. Làm việc nhà cũng tốt cho nó; ở với cô thằng bé cũng phải làm việc nhà vào cuối tuần thôi. Không, vấn đề là ở cái tính trẻ con của Keith, anh ta không ngừng tỏ ra thất vọng về Ben. Keith muốn một vận động viên thể thao, chứ không phải là một thằng con thích chơi violin. Anh ta muốn có người cùng đi săn bắn; nhưng thay vì thế lại có thằng con thích đọc sách. Anh ta muốn con trai mình biết chơi bóng rổ; nên anh ta khó chịu vì thằng con cận thị vụng về.
Keith không bao giờ nói những điều ấy với Ben hay Beth, mà anh ta cũng chẳng cần làm vậy. Tất cả thể hiện quá rõ ràng qua cái lối anh ta tỏ ra khinh bỉ mỗi khi nhìn Ben chơi bóng, cái kiểu anh ta từ chối ban một lời khen khi thằng bé chiến thắng trong vòng đấu cuối của giải cờ vua, và cái cách anh ta liên tục ép Ben phải là ai đó chứ không phải là chính nó. Những điều này khiến Beth vừa phát điên vừa đau lòng, nhưng với Ben thì còn tệ hơn thế nhiều. Bao năm qua, nó đã cố làm hài lòng bố, nhưng rồi thằng bé tội nghiệp cũng thấy kiệt sức. Ví dụ như học bắt bóng. Chẳng hại gì, đúng không? Lẽ ra Ben đã học được cách yêu thích môn thể thao này. Biết đâu nó còn cò thể tham gia giải đấu thiếu niên. Hiểu rõ ý của Keith khi anh ta gợi ý nó chơi môn này ban đầu Ben rất sốt sắng. Nhưng không lâu sau, thằng bé đâra chán ghét khi nghĩ tới giải đấu. Nếu nó bắt được ba quả liên tiếp, bố nó sẽ muốn nó bắt được bốn quả. Khi đã bắt được bốn quả, thì lại phải cố gắng năm quả. Thậm chí ngay cả khi nó làm được hơn thế, bố nó lại muốn nó không trượt quả nào. Rồi thì vừa bắt vừa chạy tiến. Vừa bắt vừa chạy lùi. Trượt chân cũng bắt. Ngã chúi đầu xuống cũng bắt. Bắt những quả bóng bố nó cố ném ở mức khó nhất có thể. Và nếu nó để rớt một quả? Tận thế đến nơi! Bố thằng bé không phải kiểu người sẽ nói, “Cố gắng tốt đấy, quán quân”, hay “Rất nỗ lực!”. Không, anh ta sẽ thét lên “Nào, thôi ngay cái trò vờ vịt đó đi!”
Ôi, Beth đã nói với anh ta về việc đó. Nói đến phát chán. Lời vào tai này thì lại ra tai kia. Vẫn như cũ. Bỏ qua sự chưa trưởng thành, mà có lẽ chính vì cái sự chưa trưởng thành ấy thì đúng hơn, Keith rất bướng bỉnh và bảo thủ trong nhiều chuyện, và nuôi dạy Ben cũng là một trong số dó. Anh ta muốn có một đứa con trai theo kiểu của mình, và có Chúa chứng giám, anh ta đang nhào nặn nó. Và đúng như cô dự đoán, Ben chuyển sang phản ứng theo cái kiểu thụ động-gây hấn đặc trưng của mình. Nó bắt đầu để rớt mọi thứ Keith ném cho, thậm chí cả những quả lốp đơn giản nhất, đồng thời làm ngơ trước sự thất vọng ngày càng tăng của bố, cho đến khi anh ta giận dữ lột đôi găng ném xuống đất, lao vào trong nhà giận dỗi suốt khoảng thời gian còn lại của buổi chiều. Ben vờ như không thấy gì, ngồi một chỗ dưới gốc cây thông đọc sách cho đến khi mẹ đến đón vài giờ sau đó.
Beth và chồng cũ không chỉ cãi nhau về Ben; họ như lửa với băng vậy. Rõ ràng hơn thì Keith là lửa còn Beth là băng. Anh ta vẫn còn bám lấy cô, khiến cô cảm thấy khó chịu không dứt. Chả hiểu thế quái nào mà anh ta vẫn cho là cô hẵng còn muốn dính dáng tới anh ta; nhưng dù cô có nói thế nào đi nữa cũng không ngăn được anh ta cứ sán lại tán tỉnh. Cô hầu như không thể nhớ nổi tại sao hồi xa xưa kia cô lại thích anh ta. Cô có thể liệt kê ra những lý do mình kết hôn - cô còn trẻ và ngốc nghếch, đấy là lý do trước nhất, và lại bị dính bầu - nhưng bây giờ thì, bất cứ khi nào bị anh ta săm soi từ đầu tới chân, cô đều cảm thấy muốn co rúm lại. Anh ta không phải mẫu người của cô. Thành thật mà nói, Keith chưa bao giờ là mẫu người của cô. Nếu cả cuộc đời cô là một cuốn băng video, thì hôn nhân chính là phần mà cô vui mừng được xóa đi nhất. Trừ việc có Ben, tất nhiên.
Beth ước gì có cậu em trai Drake ở đây, và cô lại thấy nhói đau khi nghĩ đến cậu. Mỗi khi Drake đến, Ben chạy theo cậu như kiểu lũ chó đi theo bà vậy. Hai cậu cháu cùng nhau lang thang bắt bướm hoặc dành hàng giờ chơi trong nhà cây mà ông ngoại đã xây. Để lên ngôi nhà đó chỉ có một đường duy nhất là đi qua cây cầu yếu ớt bắc ngang một trong hai con suối chảy qua khu đất thuộc sở hữu của gia đình. Không giống chồng cũ của cô, Drake yêu quý và chấp nhận Ben, và xét trên nhiều phương diện, cậu ấy có vẻ giống bố của Ben hơn là ông bố thật của thằng bé. Ben yêu mến Drake, và cô yêu mến Drake bởi cung cách cậu ấy lặng lẽ xây dựng lòng tin nơi con trai cô. Cô nhớ đã một lần cảm ơn cậu về điều đó, nhưng cậu chỉ nhún vai trả lời như để giải thích, “Đơn giản là em thích chơi với thằng bé thôi mà.”
Beth biết mình cần đi xem bà thế nào. Đứng dậy khỏi ghế, cô nhận thấy có ánh đèn trong văn phòng, nhưng cô không nghĩ bà đang xem hồ sơ giấy tờ. Có lẽ bà ở ngoài khu rào quây sau trại chó thì đúng hơn, và Beth đi về hướng đó. Hy vọng bà không nghĩ đến việc cố gắng dắt lũ chó đi dạo. Nếu chẳng may chúng giật dây xích thì bà sẽ không thể giữ được thăng bằng, mà cũng không giữ được chúng nữa. Nhưng đây lại là một trong những việc bà thích làm hơn cả. Bà luôn cho rằng hầu hết lũ chó chưa được tập tành đủ, và trang trại quả là nơi tuyệt vời để bù đắp thiếu sót đó. Rộng gần bảy mươi héc ta, nó kiêu hãnh phô những cánh đồng trải dài bát ngát, bọc quanh là rừng cây gỗ cứng nguyên sinh, gần chục con đường mòn ngang dọc và hai con suối chảy thẳng ra sông South. Được mua cách đây năm mươi năm với cái giá rẻ mạt, bây giờ trang trại lại rất có giá. Ấy là ông luật sư nói vậy. Ông ta đã qua thăm chỗ này và gợi ý với bà về khả năng bán đất.
Beth biết rõ ai đứng sau vụ này. Bà cũng vậy, nên bà vờ ngây ngô khi ông luật sư nói chuyện. Bà chăm chú nhìn ông ta với đôi mắt mở to, trống rỗng, thả từng quả nho xuống sàn nhà, và lẩm bẩm gì đó chả ai hiểu nổi. Sau khi ông luật sư ra về, bà và Beth ngồi cười khúc khích hàng giờ không thôi.
Liếc qua cửa phòng làm việc, cô không thấy bóng dáng của bà, nhưng có thể nghe thấy tiếng bà vọng ra từ khu rào quầy.
“Đứng im... lại đây. Được rồi cô gái! Đi giỏi lắm!”
Vòng qua góc sân, Beth nhìn thấy Nana đang khen một con chó Shih Tzu khi nó chạy từng bước thong thả về phía bà. Nó làm Beth liên tưỏng đến những con chó đồ chơi bán đầy ở Wal-Mart.
“Bà, bà đang làm gì vậy? Bà không nên ra đây mà.”
“A, chào Beth.” Không như hai tháng trước, giờ đây bà hầu như không nói lắp nữa.
Beth chống nạnh. “Bà không nên ra đây một mình chứ!”
“Bà mang theo điện thoại. Bà nghĩ nếu có vấn đề gì thì bà chỉ cần gọi điện là xong.”
“Bà không có điện thoại mà.”
“Bà có cái của cháu. Bà đã lén lấy nó khỏi ví cháu sáng nay.”
“Vậy bà sẽ gọi cho ai?”
Có vẻ như bà chưa nghĩ đến điều này, và lông mày Beth nhướng cao khi liếc sang con chó. “Xem cháu phải chịu đựng những gì này, con Precious sao? Cháu đã nói với bà răng nó còn sắc hơn cái xẻng xúc đất của bà cơ mà.” Cô tức giận rít lên the thé như một con cú.
Beth biết bà sắp chuyển chủ đề.
“Ben đâu rồi?” bà hỏi.
“Đang ở trong, đã chuẩn bị xong rồi. Thằng bé sẽ đến chỗ bố nó ạ.”
“Bà cá là nó sợ đến đó. Cháu chắc nó không trốn ở chỗ nhà cây chứ?”
“Thoải mái đi,” Beth nói. “Anh ta vẫn là bố của nó.”
“Đấy là cháu nghĩ thế.”
“Cháu chắc chắn.”
“Cháu có chắc là hồi đó cháu không ăn nằm với ai khác không hả? Tình một đêm với một cậu bồi bàn, hay một gã lái xe, hay đó cùng trường?” Giọng bà tràn trề hy vọng. Lần nào nói câu này bà cũng có cái giọng y như thế.
“Chắc chắn không ạ. Mà cháu đã nói với bà cả nghìn lần rồi còn gì.”
Bà nháy mắt. “Thì đúng, nhưng ta luôn hy vọng trí nhớ của cháu sẽ khá hơn.”
“À mà bà đã ở ngoài này bao lâu rồi?”
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Gần bốn giờ.”
“Vậy thì bà đã ở đây ba tiếng.”
“Trong cái nóng này sao?”
“Bà không mệt, Beth. Vụ đó chỉ là tai nạn thôi.”
“Bà đã bị đột quy.”
“Nhưng không quá nghiêm trọng.”
“Bà không thể cử động tay.”
“Chỉ cần múc được xúp thôi, còn lại bà không cần tới nó. Thôi, để bà xem thằng cháu của bà thế nào. Bà muốn tạm biệt nó trước khi nó đi.” Họ đi về hướng trại chó, con Precious theo sau, thở hổn hển vì nóng, đuôi nhỏng lên. Một cô chó đáng yêu....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ