“Bà nghĩ tối nay mình muốn ăn đồ Tàu. Cháu thì sao?”
“Cháu chưa nghĩ đến việc ăn gì.”
“Ờ, vậy hãy nghĩ xem.
“Vâng, ta có thể ăn đồ Tàu. Nhưng cháu không muốn ăn gì quá khó tiêu. Đồ rán cũng không. Trời nóng quá mà.”
“Cháu chả thú vị gì hết.”
“Nhưng cháu khỏe mạnh.”
“Cũng vậy thôi. À, vì cháu khỏe mạnh nên cháu có thể đưa con Precious về chuồng không? Nó ở chuồng mười hai. Bà nghe được một truyện cười mới muốn kể cho Ben.”
“Bà nghe truyện cười ở đâu vậy?”
“Trên đài.”
“Nó có phù hợp không?”
“Tất nhiên là hợp. Cháu nghĩ bà là ai chứ?”
“Cháu biết chính xác bà là ai mà, vậy nên cháu mới hỏi. Chuyện như thế nào ạ?”
“Hai tên ăn thịt người đang ăn thịt một diễn viên hài, và một tên quay sang hỏi tên kia, ‘Món này ăn vui mày nhỉ?’”
Beth bật cười. “Nó sẽ thích đấy.”
“Tốt. Thằng bé tội nghiệp cần thứ gì đó làm nó vui lên.”
“Nó ổn mà.”
“Phải rồi, nó ổn mà. Chẳng lẽ bà không biết.”
Khi họ đến chỗ trại chó, Nana đi tiếp về phía ngôi nhà, từng bước khập khễnh của bà có vẻ đỡ hơn soáng nay. Tình hình của bà đang khá dần, nhưng còn mất khá lâu nữa mới hồi phục hoàn toàn được.
Thibault
Lực lượng lính thủy đánh bộ được cơ cấu dựa trên số ba. Đó là một trong những điều đầu tiên họ dạy ta ở khóa huấn luyện cơ bản. Nói dễ hiểu là thế này. Ba lính thủy đánh bộ thành một tổ, ba tổ thành một tiểu đội, ba tiểu đội sẽ thành một trung đội, ba trung đội thành một đại đội, ba đại đội thành một tiểu đoàn, và ba tiểu đoàn thành một trung đoàn. Dù sao đó cũng chỉ là trên giấy tờ. Khi đánh vào Iraq, trung đoàn của họ phối hợp với nhiều đơn vị khác, gồm một tiểu đoàn trinh sát thiết giáp hạng nhẹ, các tiểu đoàn chiến đấu thuộc trung đoàn số 11 lính thủy đánh bộ, các tiểu đoàn xe lội nước số 2 và 3, đại đội B thuộc tiểu đoàn công binh số 1, và tiểu đoàn dịch vụ hậu cần số 115. Được trang bị tận răng. Gần sáu ngàn con người cả thảy.
Vừa đi bộ dưới bầu trời đang tối dần lúc hoàng hôn, Thibault vừa hồi tưởng về cái đêm đó, khi lần đầu tiên anh thực sự tham gia một trận đánh ở Iraq. Trung đoàn của anh, trung đoàn 5, thuộc sư đoàn 1, là đơn vị đầu tiên vượt biên giới vào Iraq với mục đích chiếm mỏ dầu Rumaylah. Mọi người đều nhớ Saddam Hussein đã đốt cháy hầu hết các giếng dầu ở Kuwait khi ông ta rút lui trong Cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ nhất, và không ai muốn điều đó xảy ra một lần nữa. Chuyện thì dài nhưng tóm lại, trung đoàn của anh, cùng với các đơn vị khác, đã đến đó kịp thời. Chỉ có bảy giếng dầu đang bốc cháy vào lúc toàn bộ khu vực được bảo vệ. Từ đó tiểu đội của Thibault được lệnh đi tiếp lên phía Bắc để tham gia giải phóng Baghdad. Trung đoàn số 5 của anh là đơn vị được tặng thưởng nhiều huân chương nhất trong lực lượng lính thủy đánh bộ, vì thế được chọn dẫn đầu mũi tấn công thọc sâu vào lãnh thổ đối phương. Chuyến đầu tiên đến Iraq của anh kéo dài hơn bốn tháng.
Năm năm sau trận chiến đó, hầu hết các chi tiết về lần sang Iraq đầu tiên đã mờ nhạt. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ và cuối cùng được gửi trở về Pendleton. Thibault không thích nói về sự kiện này. Anh cố gắng không nghĩ đến nó. Có một ngoại lệ, đó là về Ricky Martinez và Bill Kincaid, hai đồng đội cùng tổ chiến đấu với Thibault, một phần của câu chuyện mà anh không bao giờ quên.
Chọn ra ba người bất kỳ, gắn họ lại với nhau, chắc chắn họ sẽ có những điểm khác biệt. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ngay về bề nổi, họ đã khác nhau rồi. Ricky lớn lên trong một căn hộ nhỏ tại Midland, Texas, mê cử tạ, từng là cầu thủ bóng chày của đội Minnesota Twins trước khi nhập ngũ; còn Bill lớn lên ở một trang trại sữa cùng năm chị em gái phía Bắc New York, từng chơi kèn trumpet trong ban nhạc diễu hành của trường trung học. Ricky thích những cô gái tóc vàng, Bill thích những cô tóc đen; Ricky nhai thuốc lá sợi, Bill hút thuốc; Ricky thích nhạc rap, Bill thích nhạc đồng quê miền Tây. Nhưng không quan trọng. Họ tập luyện cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau. Họ tranh luận về thể thao và chính trị. Họ cãi nhau và trêu chọc nhau như anh em. Một sáng Bill ngủ dậy với một bên lông mày bị cạo mất; và sáng hôm sau Ricky thức dậy thấy cả hai bên lông mày không cánh mà bay. Thibault thì đã quen tỉnh giấc ngay khi có tiếng động nhỏ nhất, và bằng cách nào đó giữ được đôi lông mày của mình còn yên vị. Rồi bọn họ cười về vụ lông mày đó hàng tháng. Trong một đêm uống rượu say, họ đã xăm lên mình những hình vẽ có liên hệ với nhau, mỗi hình là một lời tuyên thệ trung thành với quân đội.
Sát cánh bên nhau quá lâu, họ hiểu nhau đến mức người nọ có thể đoán trước hành vi của người kia. Cả hai đều đã lần lượt cứu mạng Thibault, hoặc ít nhất cũng đã cứu anh thoát khỏi bị trọng thương. Lần đầu Bill đã túm lấy lưng áo Thibault giữ lại khi anh đang chuẩn bị lao ra một khu đất trống; vài giây sau, một tay bắn tỉa đã làm hai đồng đội gần đó bị thương. Lần thứ hai, do không chú ý nên Thibault suýt bị một chiếc Humvee do một lính thủy đánh bộ điều khiển đang lao ầm ầm đâm phải; lần đó, Ricky là người đã túm tay Thibault giữ lại. Ngay cả trong chiến tranh vẫn có những người chết bởi tai nạn ô tô. Như Pattontt[1"> chẳng hạn.
[1"> George Smith Patton, một tướng Mỹ trong Thế chiến 2, chết vì tai nạn xe hơi.
Sau khi chiếm được các giếng dầu, họ tiến đến vùng ngoại ô của Baghdad cùng những người còn lại trong đại đội. Thành phố vẫn chưa thất thủ. Họ là một phần của đơn vị chiến đấu, ba trong số hàng trăm người lính đang thắt chặt vòng vây quanh thành phố. Ngoài tiếng gầm động cơ xe của các đơn vị bạn, tất cả đều yên ắng khi họ tiến vào vùng ven đó. Khi nghe thấy tiếng súng vọng lại từ phía một con đường sỏi dẫn ra quốc lộ, tiểu đội của Thibault được lệnh đi kiểm tra.
Họ quan sát tình hình. Các tòa nhà hai và ba tầng đứng chen chúc nhau hai bên một con đường đầy những ổ gà. Một con chó đang bới rác tìm đồ ăn. Bụi khói của một chiếc ô tô vừa chạy xa khoảng trăm mét còn vương lại. Cả tổ đứng đợi. Chẳng thấy gì. Họ đợi thêm chút nữa. Vẫn chẳng nghe thấy gì. Cuối cùng, Thibault, Ricky và Bill được lệnh băng ngang con phố. Họ di chuyển thật nhanh và sang được phía bên kia an toàn. Từ vị trí đó, tiểu đội của anh bắt đầu tiến dọc con phố, cứ tiến lên mà không biết điều gì đang chờ mình phía trước.
Khi tiếng súng vang lên lần nữa thì không còn là một tiếng súng đơn lẻ nữa. Đó là những tiếng nổ chết người của hàng chục rồi hàng trăm viên đạn bắn ra từ những khẩu tự động, chụp lấy họ trong vòng hỏa lực. Thibault, Ricky, Bill cùng những người còn lại của tiểu đội bị ghim chặt tại chỗ trên con phố, ngay trước cửa ra vào các ngôi nhà, nơi có rất ít chỗ để ẩn nấp.
Đợt súng đó không quá dài, ấy là sau đó mọi người nói lại như vậy. Nhưng nó đủ lâu. Trận bão lửa đổ xuống từ những cửa sổ trên đầu họ. Thibault và các đồng đội trong tiểu đội, theo bản năng, giương súng lên bắn trả, và cứ thế mà bắn. Bên kia đường, hai người bị thương, nhưng quân tiếp viện đã nhanh chóng xuất hiện. Một chiếc xe tăng tiến tới, bộ binh chạy theo sau. Cả không trung rung chuyển khi nòng tăng nhả đạn. Các tầng trên của một tòa nhà đổ sụp xuống, bụi và kính bay mù mịt. Tiếng la hét vang lên khắp nơi, anh thấy dân thường từ trong các tòa nhà túa ra phố. Hàng tràng đạn tiếp tục được bắn ra; con chó lang thang lúc nãy trúng đạn đổ vật xuống. Dân thường ngã sấp mặt khi bị trúng đạn từ phía sau, chảy máu lênh láng, họ la hét kinh hoàng. Người lính thủy thứ ba cũng đã bị thương ở chân. Thibault, Ricky và Bill vẫn không thể di chuyển được, họ bị ặn lại bởi những loạt đạn nã liên tiếp vào các bức tường ngay sát chân họ. Cứ thế, ba người tiếp tục bắn. Không trung lại rung chuyển bởi một tiếng gầm vang dội, các tầng trên của một tòa nhà nữa đổ sụp xuống. Chiếc xe tăng chồm lên phía trước giờ đang tiến đến gần họ. Và ngay lập tức, quân địch bắt đầu nhả đạn từ cả hai bên phố, chứ không còn từ một bên như trước. Bill liếc Thibault, Thibault liếc qua Ricky. Họ biết phải làm gì. Phải chạy thôi; nếu ở lại, họ sẽ chết. Thibault vùng chạy trước tiên.
Ngay lúc đó, mọi thứ bất ngờ trắng toát, rồi trở nên đen kịt.
Tại Hampton, hơn năm năm sau, Thibault không thể nhớ rõ mọi chi tiết, ngoại trừ cái cảm giác giống như bị ném vào máy giặt. Anh bị hất tung lên rồi rơi sấp mặt xuống đường cùng với một tiếng nổ, tai ù đặc. Victor, bạn anh, nhanh chóng có mặt; một y tá hải quân cũng chạy tới. Chiếc xe tăng vẫn tiếp tục nhả đạn, và dần dần con phố đã nằm trong tầm kiểm soát.
Tất cả những chuyện này anh chỉ được nghe kể lại, rằng vụ nổ đó là do một khẩu súng chống tăng RPG gây ra. Sau này, một sĩ quan cũng nói cho Thibault biết quả đạn chống tăng đó thực ra nhắm vào chiếc xe tăng; nhưng nó đã chệch khỏi tháp pháo vài xăng ti mét. Và như định mệnh, nó bay thẳng đến chỗ Thibault, Ricky và Bill....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ