“Đàn ông, không cần phải đẹp trai cho lắm, mấu chốt là có trách nhiệm, nhân phẩm và có tài cán gì hay không.”
Phải nói rằng, Đặng Linh Linh là một cô gái sống khép kín, nhưng mà khép kín một cách rõ ràng, rành mạch.
Tôi và Đặng Linh Linh hẹn gặp nhau ở dưới một biểu tượng ở trung tâm thành phố, sau đó đi bộ đến quán bò bít tết ở bên cạnh đó. Trên đường đi, tôi nói với cô một chút về tình hình của phía đằng trai: “Anh ta muốn ra nước ngoài, trước mắt đang dạy tiếng Anh cho một lớp ở trung tâm đào tạo, em cũng không bài xích việc ra nước ngoài phải không?”.
“Ừm.”
“Thế thì lát nữa hai người có thể nói chuyện nhiều với nhau rồi.”
Đặng Linh Linh gật gật đầu, có chút ngại ngùng nói: “Đúng rồi, anh ta tên gì?”.
“Trương Tường, Trương mà ghép từ hai chữ ‘Cung’ và ‘Trưởng’, còn Tường ở trong từ ‘phi tường’ đó.”
Tôi và Trương Tường đã gặp nhau rồi, cho nên chẳng mất bao nhiêu thời gian là đã có thể tìm thấy anh ta, anh ta nhìn thấy chúng tôi liền lập tức đứng dậy, còn tôi vừa nhìn thấy anh ta đã thầm kêu khổ ở trong lòng. Trương Tường nói mình cao một mét bảy mươi ba, xét thấy anh ta thật sự cao hơn tôi, tôi cũng chưa bao giờ để ý kĩ, nhưng giờ đây, Đặng Linh Linh bên cạnh tôi đây thực sự cao một mét sáu mươi chín đó! Mặc dù chỉ chênh lệch nhau một chút thôi, nhưng mà tại sao tôi cứ thấy Đặng Linh Linh có khí thế hơn anh ta cơ chứ?
“Đàn ông cao ngầm, đàn ông cao ngầm, đàn ông cao ngầm…”. Tôi vừa lẩm bẩm như vậy, vừa đưa Đặng Linh Linh đi qua bên đó, sau đó giới thiệu hai người cho nhau, Trương Tường đưa danh thiếp qua, xem ra có vẻ không giống danh thiếp lắm, tôi liếc mắt nhìn qua, liền nhìn thấy một dòng chữ tiếng Anh, hình như là một câu ngắn ngắn gì đó.
“Thật không hổ danh là giáo viên tiếng Anh, tôi đọc không hiểu gì cả.” Đặng Linh Linh mở miệng nói.
Trương Tường nở một nụ cười, để lộ ra mắc cài niềng răng, thành thật mà tự hào cất tiếng nói: “Trước đây tôi đều làm ở Quảng Châu, tiền lương hàng tháng là sáu ngàn.”
“Mẹ kiếp cái sáu ngàn! Mẹ kiếp cái sáu ngàn! Mẹ kiếp cái sáu ngàn ngàn!!”.
Sau khi Trương Tường nói ra như thế, trong lòng tôi giống như có hàng vạn con ngựa cỏ đang phi trên bãi sa mạc, làm cuộn lên từng làn bụi che hết cả đất trời, hàng ngàn hạt bụi sau khi bay múa điên cuồng trên không trung, hợp lại thành hai chữ to đùng sáng lấp lánh: “Ngốc nghếch!”.
Đúng vậy, lương cơ bản của chị đây không vượt quá hai ngàn năm trăm; đúng vậy, cho đến thời điểm hiện tại, chị đây ngoài việc có một tháng thành công khi hướng dẫn lung tung cho người mang số hiệu 172 đến cho một nữ người mẫu nổi tiếng rồi được sáu ngàn hoa hồng ra thì không có lúc nào kiếm được số tiền như thế nữa; đúng thế, cái điều mà hiện nay chị đây vô cùng khát vọng là có được thêm một lần huy hoàng như thế nữa; đúng vậy, sáu ngàn thực ra cũng có thể được xem là không ít rồi…
Nhưng mà vào những giây phút này đây, tôi vẫn không cách nào che đậy được nỗi khinh bỉ ở trong lòng, mẹ kiếp cái sáu ngàn, làm ở Quảng Châu mà kiếm được sáu ngàn là cái thá gì, người ta kiếm được sáu vạn đầy rẫy ra đấy, anh lấy cái sáu ngàn ra khoe khoang với mấy người không biết gì về tình hình xã hội hả?
Được rồi, những cô thiếu nữ bình thường nói không chừng cũng bị anh lòe bịp thật, nhưng mà người ngồi đối điện với anh đấy, có thể kiếm được số tiền ấy một cách nhẹ nhàng thư thả đó! Được rồi, điều này thực sự là anh không được biết trước, nhưng cho dù là không biết trước đi chăng nữa, cũng không cần phải vừa mới gặp mặt đã vội vàng khoe khoang như thế chứ!
Quả nhiên, Đặng Linh Linh nói: “Sáu ngàn, ở Quảng Châu…”
Đặng Linh Linh đúng là người hiền hậu, trong lòng mặc dù tràn ngập cảm giác khinh bỉ nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là ngữ khí có chút ngập ngừng, Trương Tường kể ra cũng không ngốc hết cỡ, lập tức nói, “Bình thường, cũng chỉ là bình thường.”
Đặng Linh Linh gật gật đầu, Trương Tường hình như cảm thấy rất bất mãn vì cái sáu ngàn của mình lại không làm cho hai chúng tôi ngạc nhiên, lại nói tiếp: “Nhưng mà công ty bao ăn ở cho tôi mà, sáu ngàn là lương cơ bản của tôi.”
Bụp bụp bụp!
Tôi chỉ cảm nhận được rằng cái mặt nạ trên mặt mình đều vỡ tan tành, ho lên một tiếng, vội vàng giơ tay vẫy người phục vụ: “Chúng ta chọn món đi, món bánh trứng của nhà hàng này rất ngon, bánh sủi cảo nhân tôm cũng ngon, tôi đã ăn cơm rồi, chỉ ăn chút bánh sủi cảo tôm là được rồi, Linh Linh, em muốn ăn cái gì?”.
Tôi có thể cảm thấy được Trương Tường cực kỳ vừa lòng đối với Đặng Linh Linh, cho nên cũng không sợ phải móc hầu bao ra, hơn nữa tôi cần phải bồi thường sự mất mát tinh thần do cái sáu ngàn kia! Đặng Linh Linh có chút do dự, vì tôi hỏi tới tấp mới trả lời: “Vậy thì cho tôi một phần bò bít tết sốt tiêu đen đi.”
Sau khi chọn thức ăn, bánh trứng đã được bưng lên, tôi ăn một cái, sau đó liền kiếm cớ rút lui. Vừa mới ra khỏi nhà hàng, tôi bỗng cảm thấy run cầm cập, ngày hôm kia mới mưa, nhiệt độ lạnh sớm hơn mọi năm, điều làm tôi căm hận chính là, trong ba tháng tiếp theo, thời tiết chỉ sẽ là càng ngày càng lạnh hơn mà thôi!
Tôi thở ra một cái, một làn hơi trắng bay ra, mẹ kiếp, chị đây mặc dù thuộc tạng người hơi béo một tí, nhưng mà chị đây cũng sợ lạnh lắm!
Tôi cuộn chặt cái áo trên người lại, trong lúc tôi đang suy nghĩ rốt cuộc nên ăn uống một cách khỏe mạnh một chút như mì sợi, hay là thoải mái ăn KFC một lần thì điện thoại đổ chuông, tôi móc điện thoại ra, không khỏi sững sờ, trên màn hình điện thoại sáng rực là ba chữ: Lưu Thụy Căn!
Mẹ kiếp, hắn ta lại gọi điện thoại vào đúng lúc này.
Có chút do dự, nhưng mà tôi cũng bắt máy: “Xin chào!”.
“Xin chào, là La Lợi phải không?”.
“Đúng rồi”.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng câu trả lời của tôi vẫn có chút sống sượng, cũng may người ta hình như còn căng thẳng hơn cả tôi, anh im lặng một lúc mới nói: “Cái đó… tôi là Lưu Thụy Căn.”
“Ờ.”
“Em có rảnh không?”.
“Bây giờ?”.
“À, anh biết là quá đường đột, nhưng, nhưng… cái đó, ừm, đúng là bây giờ, có điều không có thời gian cũng chẳng sao cả, anh, anh…”
Có lẽ là giọng điệu của tôi quá sức kinh ngạc, anh ta nhất thời hoảng lên, nói năng lộn xộn một lúc lâu, tôi bỗng cảm thấy có chút không nỡ. sau này tôi hồi tưởng lại khoảng thời gian này, đã từng chửi mình hàng ngàn lần, mẹ kiếp phụ nữ cứ hay mềm lòng!
“Không sao đâu, bây giờ em đang có thời gian mà.”
“À, đang có thời gian hả? Đang có thời gian thì tốt rồi, thế, thế chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?”.
“Được thôi, ăn ở chỗ nào đây?”.
Anh nói một quán ăn ở gần đây, tôi đồng ý, sau khi tắt điện thoại tôi liền hối hận. Tất cả mọi người quen biết với Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây, đều biết rằng, con người tôi đây có tính hay huyên thuyên, tham ăn, có việc gì cần tôi giúp đỡ, cứ lấy thức ăn ra dụ, đại đa số đều có thể đạt được mục đích.
Lương của tôi không cao, con người ta ai cũng có tính keo kiệt, việc vui vẻ nhất đó chính là ăn cơm không phải trả tiền, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao mỗi ngày tôi đều đi xem mắt với người khác mà không hề có lấy một tiếng oán thán, ngoài công việc ra còn có thể kiếm chác được mấy món quà vặt, tại sao không vui vẻ mà làm cơ chứ?
Năm nay những bữa cơm cũng không phải đắt lắm, phần nhiều đều không vượt quá một trăm tệ, trong lòng tôi không mang nhiều cảm giác tội lỗi lắm, người ta chắc cũng không vì một chút tiền này mà đuổi theo giết tôi. Cho nên tất cả mọi trường hợp có thể ăn là tôi ăn ngay, có thể uống là tôi uống ngay, có thể lợi dụng là tôi lợi dụng ngay.
Tôi biết tính khí của mình làm người khác không vui, so với cái sự cao quý, nho nhã, đẹp kiểu thông minh, dịu dàng thì đúng là như Bắc cực với Nam cực, nhưng mà cả cuộc đời này tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ lấy ai cả, cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy lòng người đàn ông nào hết. Về những ánh mắt của người đời, ha ha ha, Hoàng Phiêu Phiêu tôi là một người phàm tục, ăn đủ loại ngũ cốc rồi sau đó đại tiểu tiện, dành dụm lương của hai mươi năm đi làm mới đủ mua một căn hộ, cho nên thích lợi dụng, hay bắt nạt người yếu, nhưng lại sợ kẻ mạnh, chẳng lẽ như thế lại không xứng đáng có được một trái tim như bông sen trắng tinh khiết sao?
Cái gì, tôi mà không có tố chất á?
Hơ, những lời này không được nói lung tung đâu đấy!
Tôi, thứ nhất không khạc nhổ bừa bãi, thứ hai không vứt rác lung tung, đi xe buýt luôn nhường chỗ cho phụ nữ mang thai và người già, tìm người khác nhờ giúp đỡ đều biết thưa gửi, ngồi xe taxi đến nơi cần đến nhất định phải nói tiếng cảm ơn, tôi nói như vậy không phải là để tự khen tôi có tố chất quá đỗi, mà là nói tôi và bạn, và anh ấy, và một người A người B người C nào đó đi trên đường không có sự khác biệt nào về bản chất....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ