0
Tiểu Trư hờn dỗi đấm nhẹ anh, “Đi chết đi, cậu muốn làm con chó nhỏ là chuyện của cậu, tớ không phải là xương gì hết.”
Hai người đang chơi đùa, hàng người quay đầu lại, “Nhỏ miệng một chút có được không?”
Hàng người sau cũng vỗ vỗ vai Hi Khang, “Hai người không nên chụm đầu vào nhau như vậy. Tôi cũng không nhìn thấy trước.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hai người lè lưỡi nhìn nhau, dựa vào lưng ghế thấp hơn, cũng không nói nữa, đổi lại dùng ngôn ngữ tay chân.
Tiểu Trư véo Hi Khang một phen, dùng miệng thành hình ý bảo “Đều tại cậu!”
Hi Khang nhe răng trợn mắt giả bộ rất đau, thở dài xin khoan dung. Tiểu Trư nhìn bộ dạng kia không nhịn được mà bật cười, vội vàng che miệng lại, cảnh giác nhìn trước nhìn sau, may mà không ai chú ý, thở ra một hơi, giơ tay đánh Hi Khang. Hi Khang không một tiếng động nhếch miệng cười một cái, thuận thế nắm chặt bàn tay của Tiểu Trư. Hai người mười ngón tay siết chặt lấy nhau xem xiếc, thế nhưng cảm thấy hấp dẫn hơn so với độ khó làm xiếc kia.
Xem xiếc xong thì về nhà, người nhà hỏi biểu diễn như thế nào, hai người cười ha ha: “A, không tệ, rất hay.” Lòng bỗng bao suy nghĩ, Tiểu Trư nhớ bàn tay sạch sẽ lại rất mạnh mẽ của Hi Khang, ngón tay rất thon dài, hai tay khép lại dễ dàng ôm lấy tay của cô ở giữa. Mà Hi Khang nhớ bàn tay mềm mại của Tiểu Trư, mu bàn tay còn dán ticker nhỏ, làn da trơn bóng khiến cho anh yêu đến nỗi không muốn buông tay.
Sau này, Hi Khang biến nhà mình trở thành kí túc xá, còn khoảng thời gian còn lại thì cắm rễ ở nhà Tiểu Trư. Mẹ Hi Khang muốn gặp mặt con cũng không dễ, trong lòng thấy hối hận, lúc nha đầu kia mới đến không nên lãnh đạm với nó như vậy. Ai biết tiểu tử thối kia thương xót nha đầu kia như vậy, bây giờ tốt rồi, con trai mình cũng sắp biến thành người ngoài. Cũng không nên hung dữ với con như vậy, nhỡ đâu làm cho anh chịu không trở nhà. Điều đáng được ăn mừng duy nhất là, nha đầu kia ở nhà một thời gian không dài. Aizz, kì nghỉ đông sẽ mau qua!
Hi Khang sau khi xâm nhập vào Lâm gia thì nhận ra, nhạc mẫu đại nhân xinh đẹp có một đôi tay ma thuật thần kỳ, thức ăn bình thường vào tay dì ấy chuẩn bị sẽ trở nên ngon vô cùng. Chuyện nhà cũng là một cái bọc, cái gì cũng được xử lý sạch sẽ, chỉnh tề.
Mà nhìn lại Tiểu Trư, cô bé cũng có một đôi tay ma thuật, song đáng tiếc lại là đôi tay ma quỷ, nấu ăn thì trừ vị mặn ra thì thường không ra cái vị gì, tương lai anh chắc chắn sẽ có một người vợ mặn đây. Điều quan trọng là bất kể vật gì trải qua bàn tay cô cũng sẽ mất tích không dấu vết, sáng sớm thấy nhà cô còn rất chỉnh tề, sau đó nếu có dịp vào xem sẽ thấy Tiểu Trư thường xuyên phải đi tìm đồ, khi thì là không thấy điều khiển từ xa, một lát nữa thì không biết cốc nước đặt tới chỗ nào… Đợi đến buổi tối cha mẹ của cô tan việc, căn nhà cơ bản đã giống một bãi chiến trường. Sau này Hi Khang nhìn không được cũng tham gia tìm kiếm, tìm ở chỗ nào đó cô nhớ, cũng tìm vật bị mất tích.
Có một ngày nhạc mẫu đại nhân về nhà phát hiện trong nhà đã sớm chỉnh tề thì thấy cực kì khiếp sợ, cơ hồ đã nước mắt ngắn nước mắt dài nói với Hi Khang: ”Hi Khang, con nhất định phải cưới Tiểu Trư nhà dì đó, con là người thứ hai sau dì ứng phó được với cảnh Tiểu Trư quấy rối người ta, chỉ có gả nó cho con, dì mới không cần lo lắng cho tương lai của nó, cho dù ở chuồng heo. Con yên tâm, dì và chú Lâm những năm này cũng tích góp được một chút tiền, còn có tiền lương của chúng ta, trừ cuộc sống của mình, chúng ta cũng có thể nuôi hai con. Con ngại việc nhà quá mệt thì đừng có đi làm, để cho Tiểu Trư ra ngoài làm ra tiền nuôi con.”
“Bà xã, này này, anh đói bụng lắm rồi đấy, nhanh đi nấu cơm đi.” Nhạc mẫu đại nhân đi rồi, nhạc phụ đại nhân xin lỗi Hi Khang nói: “Hi Khang đừng nghe dì con nói nhảm, là đàn ông phải có sự nghiệp. Việc nhà, bây giờ nhiều công ty môi giới như vậy, thuê người là tốt rồi. Chú nghĩ con sẽ không bởi vì vậy mà không cưới Tiểu Trư nhà chú đấy chứ?”
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của nhạc phụ đại nhân, Hi Khang vội vàng tỏ thái độ, “Không đâu ạ, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, con cũng không cần tìm người giúp việc.”
Nhạc phụ đại nhân yên tâm vỗ vai Hi Khang, “Hi Khang, chú tin tưởng con là một người biết giữ chữ tín, Tiểu Trư nhà chú giao cho con vậy.” Bộ dáng kia thế nào cũng thấy giống như đang muốn tâng bốc Hi Khang.
Cảm thấy thái độ của nhạc phụ nhạc mẫu có chút khả nghi, chẳng lẽ Tiểu Trư có thiếu sót gì không thể cho ai biết sao? Hi Khang đi đổ nước thay Tiểu Trư rồi trở về phòng. Quan sát Tiểu Trư từ đầu đến chân cẩn thận một lần, rất tốt a? Mắt mũi chẳng thiếu thứ gì, có thể nhìn thấy không có cả vết sẹo nào trên da. Chẳng lẽ bị quần áo che đi? Ôm lấy Tiểu Trư trước máy vi tính, cọ cọ tóc mai, lặng lẽ đưa tay vào trong quần áo cô dò tìm.
“Bộp” bị đánh một đòn nghiêm trọng, “Tế Khang thối, đừng có động dục, dừng lại cho tớ.”
Trộm thành thất bại! Tiểu Trư nhìn vẻ ngoài tùy tiện, nhưng từ trong xương lại rất truyền thống, phòng thủ còn rất tốt. Mặc dù kinh ngạc, Hi Khang thật ra cũng thấy vui. Dáng vẻ này khi cô ra ngoài khẳng định cũng sẽ không làm loạn, mình có thể yên tâm.
***
Tiểu Trư một lần nữa rời khỏi Thượng Hải, cha mẹ như gỡ được trọng trách nặng nề, Hi Khang tiễn Tiểu Trư đến trạm xe. Một đường ca cẩm: “Tiểu Trư chết tiệt, tại sao lại học xa như vậy? Cậu rất muốn khiến tớ khổ sở có phải hay không?”
Tiểu Trư trong lòng cũng không chịu nổi: “Ai bảo cậu không nói sớm, khi đó người ta chỉ muốn xa cậu một chút đỡ đỡ phiền lòng chứ sao.”
Nghe khẩu khí kia, hình như đã động tâm rất sớm thì phải? Cảm giác dễ chịu, nhưng cái cần nói vẫn phải nói, “Cũng không cần phải đến bảy năm thế chứ?”
Tiểu Trư đã sớm hối hận, “Người ta khi đó chỉ muốn không cần thi mà có thể lấy được học vị thạc sĩ thôi mà.”
Con người tóc không dài mà thiếu kiến thức này, muốn bỏ lỡ người đàn ông chất lượng tốt đây, lấy một trăm bác sĩ cũng không bù lại được đâu! Hi Khang tức giận ‘hừ’ lạnh một tiếng.
Tiểu Trư tự thấy đuối lý, chủ động yêu thương nhung nhớ, “Đừng có tức giận nha, người ta cũng hối hận mà, người ta bây giờ lại bắt đầu nhớ cậu rồi.”
Tiểu Trư chết tiệt, càng ngày càng làm nũng, chuẩn bị khiến người ta ngứa ngáy. Kệ đi, ngày tháng cũng sẽ trôi qua, hôn một cái.
Tiểu Trư tốt bụng nhắc nhở, “Bên cạnh có người.”
“Kệ bọn họ muốn xem khỉ gió gì, dù sao cũng không nhận ra.” Tiểu Trư làm lãng phí thời gian.
Cũng đúng, anh ở lại đây cũng không sợ bị nhận ra, người rời càng không có gì phải để ý. Thật ra thì trái tim dành trọn cho anh đã rất lâu rồi, môi của anh rất đẹp, vị cũng ngon không thể chối cãi.
Người chung quanh lắc đầu, thoái hóa đạo đức, lòng người thay đổi a!
***
Lần này, hai người luôn nhìn về đằng trước, thường gửi thư cho nhau. Đến ngày nghỉ mùng một tháng năm, Hi Khang tương tư đã mất kiên nhẫn đến thành đô thăm Tiểu Trư, sau đó Hi Khang phát hiện Tiểu Trư bị nhạc mẫu nuôi dạy thật kì cục, khiến người khác cảm thấy kì quái.
Lúc trước, Hi Khang để ý trong hành lý của Tiểu Trư không có gì giống như là quần áo, chúng đều có màu sắc xám xịt, kiểu dáng tùy tiện, chất liệu sợi tổng hợp. Trong lòng còn từng âm thầm oán giận nhạc mẫu đại nhân, bản thân trang phục trang điểm xinh đẹp, cũng không chỉ dẫn cho Tiểu Trư, ít nhất cũng phải chỉ dẫn cô chọn quần áo chút chứ.
Chờ đến thành đô, mới phát hiện sự anh minh của nhạc mẫu đại nhân. Tiểu Trư thật là quá lười, cô cũng chỉ mặc kiểu quần áo như thế.
Bởi vì đang trong ngày nghỉ, gác cổng khu kí túc xá có chút thoải mái, Hi Khang may mắn đi vào kí túc xá của Tiểu Trư, thấy một Tiểu Trư chân thật hơn sau khi rời khỏi sự che chở của nhạc mẫu.
Đầu tiên là giường của Tiểu Trư, phía trên chất đầy đồ tạp nham, không khá hơn đống rác là bao nhiêu.
Hi Khang hoài nghi hỏi: “Tiểu Trư, buổi tối cậu ngủ ở chỗ nào?”
Tiểu Trư đẩy đồ vật vào giường đẩy, kê thành một đường, “Đây, đây không phải là có chỗ ngủ rồi sao?. Đúng rồi, lần đó đi Nhạc Sơn tớ giúp cậu cầu một bùa hộ mệnh, tớ tìm cho cậu nhé.” Vừa nói Tiểu Trư như đang bơi trong đống đồ vật lẫn lộn kia, bắt đầu tìm kiếm.
Hi Khang nhìn Tiểu Trư mạnh mẽ ‘bơi’, trong lòng tràn đầy thương tiếc, nhưng là thương Tiểu Trư thì ra vẫn sống ở trong chuồng heo.
Đi theo nhìn Tiểu Trư giặt quần áo, một chậu đầy chẳng phân biệt được đâu là áo lót, áo ngoài, áo, quần áo, đổ bột giặt vào, giống như xoa mặt chà mấy cái, thay mấy lần nước, chà lại một lần coi như giặt xong. Anh cũng thay quần áo vướng víu này, không để ý ánh mắt những nữ sinh trong phòng tắm nhìn, lấy một chậu giúp cô vò lại quần áo từng cái từng cái.
Đón thêm một rương quần áo từ Tiểu Trư, một chồng quần áo không thấy cái nào tốt, cũ
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ