Tác giả: Ngải Mễ
Mơ về phía anh là tác phẩm được chờ đợi của Ngải Mễ - tên tuổi đã nổi tiếng với tiểu thuyết Chuyện tình cây táo gai được đạo diễn Trương Nghệ Mưu chuyển thể thành phim. Nếu nhưChuyện tình cây táo gai là câu chuyện tình yêu thuần khiết, trong sáng nhất thì Mơ về phía anh nói về khát vọng tình dục chân thực nhất.
Mơ về phía anh là câu chuyện về Hạ Phiêu – cô gái Trung Quốc sống ở Mỹ từ năm 16 tuổi. Trải qua không ít những trắc trở, thất bại trong tình yêu, để rồi đến năm 30 tuổi, cô nhận thấy cuộc sống của mình dường như đã không còn tình yêu. Yêu cầu của “cô” đối với “anh” đã rơi xuống mức: “Đàn ông, tuổi dưới bốn mươi, không có vợ”.
Tình cờ, một ngày kia, tại một ngôi biệt thự bên hồ đẹp như tranh vẽ, Hạ Phiêu gặp được một giáo sư người Hoa của “Học viện Khổng Tử”. “Già, thấp bé, hói đầu”- đó là những tưởng tượng ban đầu của cô về anh. Nhưng khi anh đứng trước mặt cô, cô sững sờ! Người đàn ông đó quá đẹp trai! Hơn nữa, anh ta lại có nụ cười mê hồn!
Rồi cô yêu anh, cả ngày chỉ nghĩ đến anh, dành trọn tình cảm cho anh. Thế nhưng, liệu cô có phải là người đàn bà si tình đang tự lừa dối mình?
Em đã từng yêu một người, anh ấy là loài hoa sen, đứng nhìn từ xa thấy “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
Em có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ đằng xa, từng bước bị cám dỗ bởi hương thơm ấy. Em lại gần, và rồi… chỉ nghe một tiếng “Tòm”, cả người đã rơi xuống dưới ao.
Mơ về phía anh thể hiện sự biến hóa trong cách viết cũng như trong tư tưởng của Ngãi Mễ, khiến đa số độc giả bất ngờ bởi những trang viết về tình dục trong truyện. Phản ảnh khát khao thể xác của người phụ nữ thế hệ mới nhưng không dứt bỏ kiểu tình cảm lí tưởng, vì thế, mặc dù khiến nhiều người bị sốc vì đi quá xa khỏi những quan niệm truyền thống nhưng Mơ về phía anhvẫn thu hút được đông đảo độc giả bởi sức hấp dẫn của câu chuyện táo bạo và lãng mạn.
Chật chội.
Giống như những con cá thu bị đóng hộp? NO! NO!
Những con cá thu đóng hộp còn được đặt nằm ngang trong hộp, nhưng trên xe buýt, đám người chen chúc kia đều là đứng thẳng, giống một cái hộp tăm bị mở tung ra thì đúng hơn.
Những cái đầu đen sì che hết cả cửa sổ xe, có muốn cũng chẳng thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, chiếc xe buýt dường như đang lăn bánh trong màn đêm đen kịt.
Cùng với những cái nghiêng và lắc của xe buýt, các hành khách trong xe cũng nghiêng và lắc lư theo. Xe rẽ về bên trái, quẹo sang bên phải, tiến về phía trước… thỉnh thoảng có người bị ai đó giẫm phải chân. Nếu người bị giẫm chân là đàn ông, lập tức trong xe sẽ vang lên tiếng chửi mẹ của kẻ vừa thực hiện hành động “giẫm chân” đó. Sau đó sẽ là tiếng “bật lại” của kẻ vừa bị chửi.
Ngực của phụ nữ bị “chà xát”, mông bị “đè ép”, nhưng không có ai réo tên của mẹ cái kẻ thực hiện các hành động ấy ra mà chửi cả.
Tại sao ư? Bởi vì phụ nữ không có quyền “chửi bậy”. Nếu như có một bà hay cô nào đó dám réo tên người ta ra mà chửi, lập tức sẽ khiến cho “dư luận” trong xe bất bình: “Đàn bà mà cũng chửi bậy à? Thật là không biết xấu hổ!”
Đàn ông bị giẫm phải chân có thể công khai phẫn nộ. Đàn bà bị đè ngực, ép mông lại phải câm lặng nhịn nhục. Ngực của ai bị đè, đó là nỗi sỉ nhục của người đó. Nếu mà mở mồm kêu la thì sẽ càng nhiều người biết, mà càng nhiều người biết thì nỗi nhục càng lớn. Không ca thán thì sẽ không có ai biết, mà không có ai biết thì đồng nghĩa với việc chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Chân của Hạ Phiêu từng bị người ta giẫm vài lần, ngực từng bị người ra sờ vài lượt, mông cũng bị người ta ép không ít lần… nhưng cô đều nhẫn nhịn không kêu la, bụng thầm mong xe buýt mau tới bến.
Nhưng xe buýt dường như cứ đang “làm tình” ở trong bóng tối với con đường ấy, hết cọ xát, va chạm rồi lại trượt đi… mãi… Cô dường như có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của con đường, không phải tiếng rên rỉ vì sung sướng…
Tay Hạ Phiêu tóm chặt vào thanh ngang trên xe buýt trong khi thân thể lại bị người ra xô đẩy ra rõ xa, đến mức cánh tay như sắp sửa lìa ra khỏi người đến nơi rồi.
Những người đứng và ngồi hai bên xe buýt đều giữ tư thế thống nhất với xe, xe nghiêng về phía đông, mọi người tuyệt đối không thể nghiêng về phía tây, chỉ có những người đứng ở phía đuôi xe là luôn giữ lập trường cho mình. Nói một cách chính xác, phía sau xe không phải là “mọi người” mà là “người”.
Giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng cái cảm giác những cơ thể dính chặt vào nhau. Là một cơ thể người chứ không phải là nhiều cơ thể người.
Làm thế nào để phán đoán sau xe không phải là nhiều người mà là “người”? Chỉ có thể trải nghiệm, chỉ có thể thấu hiểu điều này… nếu như bạn đã từng chen chúc trong một cái xe buýt đầy ắp người.
Cô cách nào ngoảnh đầu lại để nhìn xem người đứng sau lưng mình là ai, nhưng cô có thể cảm nhận được một thân hình “kiên cố” đang áp sát vào lưng mình. Con người chỉ khi làm tình mới giữ khoảng cách quá gần như thế này mới một người khác, đó là một cảm giác như hoà vào làm một với đối phương.
Cô lại một lần nữa vươn tay ra, định bám vào thanh nganh trên xe buýt. Dường như cái thanh ngang ấy chính là cái cọc cứu mạng cô, có bám được vào nó mới có hi vọng thoát ra khỏi đám người nóng nực này.
Nhưng cô đã không thể bám được vào nó, dường như cái thanh ngang ấy lại đột nhiên cao lên thêm mấy xentimét nữa.
Cái thân hình phía sau lưng cô lại đè mạnh lên người cô, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là một người đàn ông.
Làm sao để phân biệt được cái thân hình đang đè lên lưng mình là nam hay nữ? Chỉ có thể trải nghiệm, chỉ có thể cảm nhận… những người từng bị đàn ông đè lên sẽ tự nhiên hiểu được cảm giác này.
Nhưng giữa cái cơ thể nóng rực đó và thân hình cô bỗng xuất hiện một “vật thể” còn nóng hơn thế đang chọc vào mông cô. Một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu cô: “Yêu râu xanh trên xe buýt”.
Trong cảnh hỗn loạn ấy, cô nghe thấy tiếng một ai đó đangchất vấn: Cái người này rốt cuộc cứ chạm vào đàn bà là vốn như vậy hay chỉ có phản ứng đặc biệt đối với tôi thôi nhỉ?
Chủ nhân của cái “vật thể” ấy nóng hổi sau lưng ghé sát vào tai cô nói: “Em à, cái mông của em thật là… sexy! Khiến cho anh không thể kiềm chế được…”
Người đó nói rồi liền đưa tay véo một cái lên mông cô.
Cô suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng. Nhưng cô không biết phải kêu lên thế nào, kêu lên: “Bắt lấy lưu manh?” hay là kêu lên: “Anh nhẹ tay một chút có được không?” Vẫn còn đang do dự thì ý nghĩ kêu lên đã chìm vào trong dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Một giọng nói hùng hồn vang lên trong đầu cô: Chỉ có những đứa con gái chẳng ra làm sao mới kêu la lớn tiếng để cho mọi người thấy rằng mình quyến rũ đến mức nào. Một cô gái đẹp và có sức quyến rũ thực sự sẽ không bao giờ kêu lớn tiếng như vậy, cô đã sớm quen với việc “làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu” rồi.
Thế sao? Vậy thì tôi có lẽ thuộc vào loại con gái có sắc đẹp và sự quyến rũ, bởi vì tôi không hề kêu la. Chính xác là tôi đã quen với việc bị những kẻ khác giới trêu cợt, chẳng phải là đã có bao nhiêu thằng đàn ông khen ngợi cái mông của tôi đẹp hay sao? Nhưng bọn họ đều khen ngợi tôi với tư cách là bạn trai của tôi. Còn chuyện không kiềm chế được mà khen tôi như vậy ngay trên xe buýt thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Trên xe không chỉ có một người phụ nữ, thiếu nữ trẻ cũng không ít, nhưng mà cái mông của họ rõ ràng là không thể sexy như của tôi, hoặc cũng có thể họ hoàn toàn chẳng có mông. Có rất nhiều phụ nữ gần như không có mông, nếu không phải là vì quá gầy, hai cái chân cứ như hai cái que được cắm thẳng vào eo thì cũng là mông và eo cùng mọc trên một đường thẳng, nhìn vào chẳng khác gì một tấm phản. Thậm chí còn có người ở hai bên eo lồi lên hai khối thịt rất to, cái này cũng được gọi là mông à? Chẳng khác gì treo ngang một cái mắc áo lên eo để xoè rộng cái chân váy sang hai bên vậy.
Hạ Phiêu nghĩ đến cái mông sexy của mình, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hãnh diện. Nhưng cô ý thức được rằng cái mông sexy của mình hiện giờ đang gây phiền toái cho cô. Nếu như cái thằng mất dạy kia thật sự định... ngay trên xe như thế này, vậy thì tôi... sẽ kêu lên chẳng chút do dự, bởi vì… bởi vì nếu không kêu lên, thì cái thằng mất dạy đấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi… tình nguyện cho hắn sỉ nhục.
Nhưng mà… kêu lên có tác dụng gì không? Nếu như trong tay thằng khốn sau lưng có hung khí, liệu hắn có cầm dao huỷ hoại dung nhan của tôi không? Hoặc giả kẻ đó vì bị người khác làm mất hứng, từ xấu hổ chuyển sang tức giận, sẽ theo chân tôi đến một nơi không có người qua lại, rồi ra tay giết chết tôi, như vậy nghe có vẻ hợp lý hơn cả.
Trong đầu lại vang lên một giọng nói kì lạ: Gặp phải kẻ cuồng dâm, nếu như phản kháng không có tác dụng, chi bằng cứ nhắm mắt mà hưởng thụ....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ