Bàn tay lại bị Đại nắm chặt, Bảo đứng lại cố giằng tay ra:
- Nè, ông bị làm sao vậy hả? Sao cứ nắm tay tôi hoài?
- Bà làm bạn gái tôi nghen.
Bảo đứng lặng thinh. Cô né tránh ánh mắt nồng nàn của Đại bằng cách cúi mặt xuống nhìn những bông hoa giấy rơi đầy dưới chân. Đã từng rất thích Đại, thích tới mức khóc lóc, bỏ ăn, ốm mấy ngày liền khi hai đứa chia tay. Nhưng những cảm xúc về tình yêu học trò trong vắt như giọt sương buổi sớm đều đã được cất giữ trong ngăn kéo của trái tim, trang trọng nằm trong đó thời gian đủ dài để Bảo quên và đón nhận những cảm xúc mới. Giờ Đại muốn Bảo lục lại những cảm xúc đó ư?
- Bà làm bạn gái tôi nghen. - Đại lặp lại.
- Đại… - Bảo ngẩng đầu lên ngập ngừng. - Hai đứa mình chỉ có thể làm bạn được thôi.
- Tại sao?
- Tôi đã từng nuôi dưỡng tình yêu dành cho ông nhưng ông đã bóp chết nó. Tôi đọc được câu này trên báo: “Tình bạn giống như tô phở, đã nêm gia vị rất vừa miệng. Khi muốn chuyển tô phở qua một trạng thái đậm đà hơn, người ta chế thêm mắm muối. Đến khi thấy mặn le lưỡi, muốn lấy mắm lấy muối ra cũng không ổn. Muốn chế nước vô cho lạt tô phở cũng lạt nhách theo”1.
Bảo giật tay mình ra khỏi tay Đại:
- Tôi không muốn cho thêm bất kỳ gia vị nào vào tình bạn mà chúng ta đang có.
***
Về nhà, Bảo lên gác mở ngăn kéo tủ gỗ. Ngoài những cuốn sổ tay được xếp ngay ngắn có vài chiếc ống thủy tinh có những cuộn giấy bên trong, duy chỉ có một ống khác biệt đựng chiếc lá khô hình trái tim. Bảo nhặt được chiếc lá này ở công viên, cầm về nhét vào ống đóng nút chặt lại như nhốt chặt trái tim mình.
Điện thoại báo có tin nhắn. Bảo mở ra đọc.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
***
1Câu nói của anh Cỏ Cú, báo Mực Tím
Con phố nhỏ Lê Công Kiều chỉ dài chừng 200m, ẩn mình giữa những tòa cao ốc chọc trời và những đại lộ sầm uất ngay khu trung tâm thành phố. Những căn nhà mái ngói rêu phong chứa những món đồ bạc màu thời gian là điểm đến quen thuộc của những nhà sưu tầm cổ vật và các du khách nước ngoài. Phố đồ cổ trưng bày đủ thứ từ những chiếc máy chụp ảnh cổ, điện thoại cổ, những chiếc đĩa than hơn 60 năm tuổi đời hay bức tượng thần Siva xanh mốc meo…
Hải Anh cầm chiếc Leica M3 lấy từ bộ sưu tập máy ảnh cổ của ông nội thong thả dạo bộ trên con phố nhỏ. Anh thích cảm giác khi đặt chân đến đây, cứ như đang đi ngược thời gian tới tận thời điểm cách đây 2/3 thế kỷ. Thời gian không ngừng trôi, có quá nhiều thứ thay đổi đến chóng mặt nhưng cuộc sống nơi đây hầu như không thay đổi. Thỉnh thoảng, anh gặp những người bạn của ông nội ở đây, mấy ông cháu vào cửa hàng ngồi uống trà với chủ nhà cùng bình luận về một món đồ cổ mà chủ nhà vừa sưu tầm được. Thế nên, nhiều khi anh ra phố chỉ vì thích nhịp sống ở đây chứ không hẳn là để mua đồ cổ.
Đang đứng ngắm các mặt hàng gốm sứ đủ loại được trưng bày trên chiếc bàn dài ngay ngoài vỉa hè, Hải Anh nhìn thấy Bảo bước ra từ một cửa hiệu, trên tay cầm những tấm bưu thiếp, cô vừa đi vừa đọc những dòng chữ in bên trên. Anh đưa máy ảnh lên, chụp mấy bức liên tiếp rồi bước lại gần Bảo.
- Nhìn đường kìa bé. Vấp té bây giờ. - Hải Anh cười nói.
Bảo ngẩng đầu lên nhoẻn cười:
- Ủa, anh… Heo.
- Em mua gì vậy?
Hải Anh đeo máy ảnh vào cổ cầm mấy tấm bưu thiếp Bảo đưa. Chúng trông khá cũ, hầu hết đều bị ố vàng, có tấm cháy lam nham. Chữ ghi bên trên bằng tiếng Pháp, anh chỉ đọc được con số “1941” và hiểu dòng “Je t’aime”.
- Em mua về rồi định dàn ra để chụp làm hình bìa cho cuốn tiểu thuyết mới của em. - Bảo nhe răng cười. - Câu chuyện lấy bối cảnh Sài Gòn những năm 1940 được tái hiện lại qua lời kể của một cụ bà về mối tình đầu với một kiến trúc sư người Pháp.
- Ở nhà anh có mấy cuốn sổ tay khá cũ và cây bút máy có từ những năm 1930. Anh nghĩ nếu chụp chung với mấy tấm postcard này hợp hơn đó.
- Vậy hả anh? - Bảo reo lên.
- Em muốn chụp lúc nào?
- Bây giờ luôn đi anh.
- Ok!
Bảo hí hửng theo chân Hải Anh rời khỏi phố đồ cổ. Cả hai không bắt taxi mà đi lang thang qua những ngả đường ồn ào, náo nhiệt. Buổi chiều nắng tắt, chỉ có gió thổi qua mát rượi. Cô cười toe khi anh giơ máy ảnh lên chụp mình, rồi kéo anh vào hẻm ăn ốc. Và thế là tận hai tiếng sau, cả hai mới về đến căn hộ của Hải Anh.
Bên ngoài cửa kính, thành phố sáng bừng bởi những ánh đèn đêm. Bảo ngồi trong phòng khách chờ Hải Anh pha cà phê nhưng cô chẳng thể ngồi yên trước những chiếc máy ảnh cũ kỹ được trưng bày khắp nơi trong phòng, tính sơ sơ chắc cũng đến gần cả trăm chiếc. Bảo săm soi hết cái này đến cái khác nhưng không dám đụng vào vì sợ hỏng hóc hay rơi vỡ thì rắc rối to, biết lấy tiền đâu mua đền. Đồ càng cổ càng đắt. Và hơn thế nữa, chúng còn vô cùng hiếm. Sợ có tiền cũng khó mà mua được.
Hải Anh cầm hai cốc cà phê ra. Bảo và anh bắt đầu dàn những tấm bưu thiếp ra chiếc bàn gỗ màu đen bên cạnh mấy cuốn sổ da. Cô ngồi chống cằm nhìn anh đứng trên ghế chụp, chốc chốc lại tinh nghịch ló mặt vào ống kính cười tươi.
- Xong! - Hải Anh ngồi xuống ghế đặt máy ảnh lên bàn. - Anh sẽ rửa ảnh ra rồi đưa cho em. Nếu em muốn đưa thêm vào sách những bức ảnh chụp máy hát cổ, máy đánh chữ cổ, đèn cổ hay quạt máy hiệu Marelli có từ những năm 1930 thì anh cũng có thể chụp được cho em. Trong nhà hàng của Huy có mấy món đồ đó.
- Dạ, vậy thì tốt quá. - Bảo rối rít. - Em cám ơn anh.
Giơ đồng hồ lên coi giờ, Bảo giật mình khi thấy kim giờ đã chỉ con số 9. Thời gian trôi nhanh thật.
- Tới giờ em phải về rồi. - Cô xếp mấy tấm bưu thiếp lại đứng dậy.
- Để anh chở em về.
Khi cả hai mở cửa ra ngoài thì chạm mặt cô bạn gái của Hải Anh. Cô nàng say khướt nhìn Bảo trừng trừng. Hiểu ý cô nàng, Bảo quay sang nói với Hải Anh:
- Anh không cần chở em về đâu.
- Anh… - Hải Anh chưa kịp nói gì thì Nga đã choàng tay ôm cổ anh chặt cứng làm anh muốn nghẹt thở, mặt đỏ bừng. - Ặc... Cô…buông…buông tôi ra…
Thấy tình cảnh này, Bảo nghĩ mình không nên tiếp tục ở lại đây. Cô mỉm cười với Hải Anh rồi cúi đầu bước đi, sau lưng nghe tiếng cô gái nũng nịu:
- Em không buông đâu, anh yêuuu…
Hải Anh nhìn theo Bảo cho đến khi cô đi vào trong thang máy, trong khi cô nàng say khướt này vẫn đang bám dính lấy anh như con bạch tuộc. Gỡ mạnh tay Nga, Hải Anh kéo tay cô nàng tới chờ trước thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, anh lôi Nga vào trong.
- Tôi đã nói với cô rồi. - Hải Anh giận dữ nói. - Chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Sao cô còn đến tìm tôi làm gì?
- Anh à, chúng ta không thể cứ như vậy mà chia tay được… - Nga bật khóc.-Em chỉ đi chơi với anh Thịnh có mấy lần. Quan hệ của bọn em hoàn toàn trong sáng. Xin hãy tin em.
- Từ một nguồn tin thân cận cho tôi biết cô vợ của anh ta vẫn đang cho người theo dõi cô. - Hải Anh cười nhạt.
Nga tỉnh cả rượu, mở to mắt nhìn Hải Anh.
- Hôm qua, có người gọi điện nói muốn bán cho tôi số ảnh chụp cô và anh ta làm những gì ở Mũi Né vì nghĩ tôi sẽ trả giá cao hơn cô vợ của anh ta. Tôi đã mua hết. Vài bữa nữa nhận được ảnh, tôi sẽ chuyển chúng cho cô. Coi như đó là món quà chia tay của tôi.
Sau khi đi xuống đến tầng dưới cùng, Hải Anh kéo Nga ra ngoài, đẩy cô vào trong một chiếc taxi. Trước khi đóng cửa lại, anh lạnh lùng nói:
- Tạm biệt!
Tối khuya, mưa rơi rả rích. Trời sụp lạnh. Bảo kéo chiếc chăn mỏng đắp hờ lên bụng, nằm nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, nghĩ mông lung về bản thảo cuốn tiểu thuyết vừa mới gửi cho anh Thế Phương ở công ty sách, về những tấm bưu thiếp, về những chiếc máy ảnh “cổ lỗ sĩ” và cuối cùng là chủ nhân của những chiếc máy ảnh. Năm Bảo học lớp mười, anh học lớp mười hai, hai khối học cùng buổi nên Bảo thường xuyên được gặp anh. Nói là gặp nhưng có mấy khi bắt chuyện đâu. Anh là bí thư Đoàn trường, năng động và học cực siêu. Tuần nào, Bảo cũng nghe giọng anh vang vang trên loa thông báo hoạt động Đoàn, kêu gọi quyên góp cho đồng bào miền Trung bị lũ lụt… Hồi đó Bảo chưa chơi thân với Đại, cô thân với đám đầu gấu trong trường, nhuộm tóc, mang dép lê hay bị thầy giám thị gọi lên văn phòng trường ngồi uống nước trà, viết bảng kiểm điểm vì vi phạm nội quy. Những lần đó, Bảo hay thấy Hải Anh ngồi với bí thư các lớp nên thường liếc sang nhìn trộm anh. Anh có bạn gái, một chị cũng năng động như anh, là thành viên của đội văn nghệ. Nhóm của Bảo hay bị thầy bắt đi nhặt rác sân trường, nhiều lần cô nhìn thấy hai anh chị ngồi truy bài trên ghế đá dưới tán phượng loe hoe lá. Bảo còn thấy anh hôn chị nữa. Rồi những cuộc vui lại cuốn Bảo đi, chẳng có chỗ cho những cảm xúc chưa kịp gọi tên.
Lãng đãng buồn, Bảo nằm ôm con vịt bông vào lòng. Tình yêu đến với Bảo rồi tan biến cùng với những lời yêu thương thắm thiết như những hạt mưa rơi từ trời xuống hòa tan vào trong lòng đất. Yêu và được yêu khó đến vậy sao? Sao Bảo cứ yêu người rồi toàn bị người đá đi như đá một quả bóng. Giờ gặp được người khiến mình say nắng lần nữa thì anh cũng chẳng yêu mình....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ