-" tui nói ...bà không pải là người..." Gia huy cười tí tách nhìn nó
-" Tui phi cho ông cái hộp bút vào mặt bây giờ tin không " mặt nó hằm hằm
-" Tui thách bà ấy " Gia Huy vênh mặt thách thức..
Vừa lúc đó thì < Ting Ting > tiếng chuông tin nhắn vang lên, nó mở tn ra sắc mặt nó tối sầm lại.
-" Sao vậy Minh Kỳ " hân Ni lay lay người Minh kỳ
-" Ây ...bà cô ...không sao chứ " Gia Huy nhìn nó lo lắng
-" à ...Ờ không sao... " Minh kỳ giật mình nhìn Hân Ni rồi nhìn vào dt
Hân Ni nhìn Minh Kỳ rồi giật cái dt từ tay Minh Kỳ...Gia Huy không hiểu gì hết...trước giờ anh chưa thấy vẻ mặt sợ sệt đó của Minh kỳ..
Hân Ni Nhìn vào tn...
-" Anh gặp em được không Minh kỳ - Lâm Giang - "
Nhìn vào dòng tn trong dt Hân Ni giật thót tim... Sao hắn biết số dt Minh kỳ??? mà sao hắn còn giám đòi gặp mặt Minh kỳ nữa chứ, hắn hok biết nhục là gì hả ??? Hân Ni thật sự rất lo lắng, cô sợ người bạn thân của cô sẽ lại quay cảnh 2 năm trước đây...Cô không muốn Minh Kỳ như vậy...cô Muốn Minh Kỳ Như bây giờ luôn luôn cười nói vui vẻ với cô...
-" Không " Hân Ni nt tl
-" Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em..."
-" Nhưng tôi không mún nhìn mặt anh "
-" Anh thật sự xin lỗi "
-" Tôi không có gì để nói với anh nữa, tất cả đã kết thúc từ 2 năm trước rồi, từ ngày anh bỏ tôi ấy, vậy nha chào anh "
Hắn nhìn dòng tn cô gửi cho hắn, tim hắn đau, co thắt lại, tại hắn,tất cả tại hắn, sao ngày ấy hắn lại như vậy chứ!!! Bây giờ tất cả đã quá muộn rồi, cô đã căm gét hắn đến tận xương tủy rồi, hắn sai thật rồi....Khóc...khóc...khóc nước mắt hắn từ từ chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt gầy hao của hắn nhưng không làm mất đi nét đẹp tao nhã từ khuôn mặt tuấn tú ấy,
Từ khi hắn nhận ra mình sai và quay lại tìm cô để chuộc lỗi thì cô đã không còn ở đó nữa, hắn đã tìm tất cả mọi nơi mà cô có thể tới...Cô đi rồi...cô thật sự đi rồi...hắn đã đánh mất cô mãi mãi rồi… hắn nghĩ như vậy...Nhưng giờ đây hắn đã tìm được cô, nhưng tại sao hắn lại không thể trò truyện với cô như trước...…hắn khóc như cô 2 năm về trước...Hắn biết làm sao đây...làm thế nào cô mới trở về với hắn như trước kia...
Chương 8
Sau khi nt cho Minh Giang, Hân Ni tắt nguồn dt của nó và giấu luôn...Còn nó thì vẫn ngồi đó thẫn thờ vì vẫn chưa bớt sock vì Minh Giang nt cho mình.Phải nói sao nhỉ ??? có lẽ là nó vẫn chưa wen dk sự xuất hiện bất ngờ của Minh Giang.Cho dù hắn là cái người làm tan nát trái tim nó nhưng nó chưa bao giờ có khái niệm hận hắn, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn , nghe giọng nói của hắn là tim nó lại run rẩy và đau nhói. Bây giờ nó đã quyết định sẽ đối mặt với hắn dù có gì đi nữa .Hắn tồn tại, chưa từng biến mất , tất cả không phải mơ...
-" Minh Kỳ!!!! Không sao chứ ??? " Hân Ni lay lay người nó
-" Mình không sao " Nó nở nụ cười thật tươi, nụ cười của nó như ánh nắng của mùa xuân rực rở mà không chói lóa.
Hân Ni nhìn nó…cô khóc…Cô thật sự Vui vì nó đã vui tươi trở lại, đây là lần nó cười vui nhất từ 2 năm trước tới giờ
-" Hân Ni sao pà khóc z ??? ai pắt nât pà hả ??? " Nó nhìn cô lo lắng.
Cô ôm chầm nó vào người...Nó chẳng hiểu già cả nhưng thôi kệ...2 người họ không hề nhận thấy có 1 ánh mắt gen tị đang lóe lên...
-" bó tay với 2 bà... làm ơn ik đây là lớp học đó ôm hoài " Gia Huy nhìn 2 người rồi lên tiếng.
-" Kệ bọn tui ... Ông ghen à ple` … " Nó nhìn Gia Huy ùi lè lưỡi trêu chọc.
-" Ờ Thỳ kệ " ánh mắt Gia Huy ánh lên vẻ không vui.
Thật ra anh, hân Ni và Minh Kỳ là bạn thân từ nhõ của nhau.Hùi bé anh cùng các bạn hay bắt nạt Hân Ni đơn giả vì cô cướp Minh Kỳ của anh...Từ đó anh cực kì gét Hân Ni, Vì cô lúc nào cũng bám dính Minh kỳ làm anh không thể nào nói truyện dk, nên anh làm tất cả mọi thứ để trút giận tất cả nên cô.Nhưng anh không ngờ rằng mình càng làm như vậy Minh Kỳ càng gét anh hơn. Khoảng cách cảu anh và cô ngày càng xa hơn...xa đến mức không thể nào hóa giải dk...Vài năm sau cô chuyển sang Mĩ định cư Hân Ni cũng đi theo....Thế là anh không còn có thể nhìn ngắm cô , không thể nhìn cô cười...Từ đó anh chơi bời và quậy phá hơn... anh chẳng cần gì cả...và cũng chẳng wt tới hậu quả mà anh gây ra...Nhưng rồi anh biết dk rằng cô đã trở lại và học trường Karin anh chuyễn trường tới và học chung lớp với cô...Cô thay đổi rất nhìu khiến anh nhận không ra .nhưng cô cũng vẫn là cô ngày nào...Nụ cười của cô làm cho hoa nở rộ....làm cho cây héo xanh trở lại..dk nhìn thấy cô đó là điều anh mong ước lớn nhất...
Trong khi đó Tử Hoàng thì đang nổi giận đùng đùng
-" Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời..... "
-" grrr cô ấy giám khóa máy "
Tử Hòang đang nổi điên lên gần 6h rồi mà không thấy Minh Kỳ đi ra , gọi dt thì không dk. Rốt cuộc là cô đã đi đâu...Hắn chạy 1 mạch lên lớp nó..chẳng có ai... mọi người đã về hết rồi...nó cũng không ở đó.... rốt cuộc là nó đi đâu...Hắn lái xe chạy thẳng tới nhà nó....
-" ý chết qên không trả lại dt cho Minh Kỳ rồi " Hân Ni mở cặp và thấy cái dt of Minh Kỳ...Nhìn vào dt cua Minh Kỳ Hân Ni cười cười gian xảo...chắc giờ cô bạn của cô đang loay hoay kiếm dt đây...Cô chạy lạch bạch xuống nhà ...
-" a......a......a cái dt đâu mất tiêu rồi…" nó lục tung cái phòng, 1 căn phòng ngăn nắp mà bị nó đào bới y chang *tổ chó *....
-" Ai vậy ạ ??? " Nó nói vọng ra, nhưng trong khi đó nó đang cố nhét tất cả vào tủ để tránh có người nhìn thấy thỳ nó sẽ bị ăn đòn...(TG: há há há nhớn gùi mà đòn bị tét đít . MK: kệ tui.."
-" Tiểu thư Minh Kỳ , tiểu thư Hân Ni tới tìm cô " người giúp việc nói
-" à ...ờ tôi sẽ ra ngay.."
-" Vâng tiêu thư.." người giúp việc đi xuống nhà
< bộp >
-" a có cướp ..." nó hét toáng lên
-" cướp đâu ra" Hân Ni nhìn nó treu chọc
-" thì ra là cậu " nó hết hồn chưa kip phản ứng thỳ
-" Trời ơi cái *ổ Chó * đằng sau em là cái gì vậy hả ? " Chi Giúp việc nhìn nó trừng trừng
-" A...ờ ...thì...." nó nhìn chị giúp việc áy náy..
-" Hân Ni tiểu thư , nhờ cô lôi tiểu như nhà e xuống nhà giùm ạ " Chi giúp việc cúi đầu nhờ vả
Thế là nó bị Hân Ni lôi xềnh xệch xuống dưới nhà..
Chương 9
Vừa lúc đó thì tiếng chuông cửa bấm dồn dập...<Đinh đong...đinh đong..đinh đong>
-" Saly ra mở cửa ..."
Tiếng quát vừa vang lên thỳ có 1 chó to như con bò phi ra ngoài ....ờ rồi thỳ < Rầm... rầm ...uỳnh uỳnh..>
-" Má ơi ...động đất...sắp sập nhà rồi... chạy đi... " Nó ôm lấy bịch bánh to tỗ chảng , vừa nhắm mắt ,vừa chạy vừa la hét om sòm...nhưng hình như là chân nó không có chạm đất...mà hình như nó bị nhấc bổng nên thì phải
-" Á...Người khổng lồ bắt người ...help me..." nó khua tay múa chân
-" Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy " có 1 tiếng nói vang lên ở sau lưng nó
-" Ồ ... Ai mà nghe quen quen vậy tar..." nó ngẩn ngẩn ngơ ngơ lấy tay gãi gãi đầu
Đột nhiên người nó quay 1 góc 90 độ....
-" ...A..." Nó ngẫng mặt lên nhìn chằm chằm hắn
-" A.. cái đầu e ấy " Hắn lấy tay cốc đầu nó 1 cái rõ đau
Nó lấy tay xoa xoa cho đau mồm lảm nhảm
-" Thầy là cái đồ không biết * thương hoa tiếc ngọc *..." nó nhìn hắn lườm lườm
-" Ồ... tôi có thấy bông hoa nào ở đây đâu... " Hắn ngó ngó xung quanh
-" Thầy... thật là tức chết mà " nó giận dỗi...
-" Mà thầy làm gì ở nhà em giờ này vậy ??? "
Nghe nó hỏi máu điên trong người hắn tuôn trào... thế là....
-" Em làm gì mà tắt máy??? có biết tôi gọi cho em bao nhiu lần không hả??? em có biết tôi lo cho em lắm không hả ..... vvv " Hắn nói 1 tràng lang đại hải...
-" Ồ..." Nó nghe 1 hồi ... rồi từ tai này nó truyền sang tai kia...và ik mất tiu
-" .... " Hắn không còn gì để nói với cái con be này nữa...hắn lắc đầu nguầy nguậy...
-" Thôi tôi về ..." Ánh mắt hắn buồn buồn quay đi..
-" ... " hình như nó nhìn ra dk cái zì đó...ánh mắt buồn ư... lẽ nào...
Vừa lúc ấy thì...
-" A... xem ai tới nhà ta này.." 1 giọng nói trầm ấm vang lên
-" Baba.. mới zìa " nó xoay người chạy lại ôm baba
-" Ôi ...cục cưng bé nhỏ of baba nhớ con qá " Ôm hôn thắm thiết
-" cậu thông cảm..cha con nó lúc nào cũng diễn trò tình cảm cha con ntn lắm " mama lên tiếng
-" hjhj vâng ạ " Hắn gãi gãi đầu.
-" giờ này cũng muộn rồi cậu ở lại ăn cơm với chung tôi lun đi." mama cười ma mị
-" Dạ!! " hắn ngoan ngoãn tuân theo...sự thật là mún còn không dk ấy chứ
-" Bà xã à đi tắm ..." baba nói vọng lại
-" Em biết rồi mình " mama đỏ mặt
(Tg: không dk làm như vậy trc mặt kon trẻ . )
Hắn tất nhiên là đỏ mặt với cái gia đình này rồi...còm nó thì mặt trơ trán bóng , nó quá là chai mặt rồi..
Bất chợt hắn quay ra nhìn nó, sao nó lại đáng yêu vậy nhỉ ??? Hắn quyết định phải có dk nó bằng mọi cách, dù là cách gì đi nữa... ánh mắt hắn sáng lên mỗi khi nhìn nó..
….............sau bữa cơm tối.......................
Mọi người cười nói vui vẻ, còn nó thỳ đang bị hắn tra tấn
-" em là đồ ngốc " Hắn tức giận mắng nó
-" Thầy mới ngốc ấy " Hắn đâu ngoan hiền gì , đáp lại hắn liền...
Phải chăng nơi chốn đây, để anh vội đến và rồi vội đi?
Phải chi anh thấu hiểu, rằng em đã yêu anh rất nhiều?
Nói đi anh người ơi giờ anh muốn em phải sống sao!
Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm, em vẫn đứng đây chờ anh đi tìm ...>
-" Alo...Đứa nào đấy " Nó quát to...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ