...
Những việc không muốn nghe, cô đã cố ý xóa bỏ đi, cho đù đôi lúc nhớ lại sự thật, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng cô đã dặn lòng mình, chỉ cần sự thật xuất hiện, cô sẽ lần lượt xóa bỏ, cho đến khi ký ức hoàn toàn bị thay đổi mới thôi. Cô cảm thấy nếu như luyện thành công khả năng thay đối ký ức, nhất định sẽ trở thành một khả năng đặc biệt, làm cho cuộc sống sau này của cô được thuận lợi, chỉ có chuyện vui, không có chuyện buồn.
Chỉ có diều, khả năng đặc biệt này của cô không phải do trời sinh, cần phải mất nhiều thời gian để tập luyện. Trong thời gian tập luyện, Long Vịnh Thanh cho dù có muốn tự lừa dối bản thân mình như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ thường xuỵên cảm thấy bị ức chế.
Ví dụ, cô bắt đầu đặc biệt lưu ý đến thái độ của ba mẹ Long đối với cô và Vịnh Lục, chỉ cần có hơi bị lạnh nhạt, cô sẽ nghĩ rằng, cô chắc chắn là đứa được nhặt về từ thùng rác, tâm trạng sẽ nhanh chóng bị rớt xuống vực sâu, cho dù có xảy ra chuyện gì thật vui cũng cười không nổi. Ngược lại, cô mượn đồ của Vịnh Lục, Vịnh Lục lại không cho, mẹ Long giúp cô đòi công bằng, khi mẹ Long tức giận nạt nộ Vịnh Lục, cô sẽ vô cớ đoán rằng, có lúc nào Vịnh Lục mới là đứa bé được nhặt về đó không? Với cách đoán mò như thế, cũng chẳng làm cho cô vui lên nổi, cô luôn cảm thấy Vịnh Lục đáng thương, phải tốt với em mình hơn nữa.
Ngoài ra, cô bắt đầu chú ý đến mọi người và mọi việc xung quanh, nếu như có dì nào bỗng nhiên đối xử tốt với cô hoặc Vịnh Lục, cô sẽ lập tức cảnh giác, sau đó quyết tâm kéo Vịnh Lục đi trốn, cô sợ mẹ đẻ của cô hoặc Vịnh Lục sẽ đến tìm, đưa cô hoặc Vịnh Lục đi mất.
Mặc dù trước khi thi, Triệu Ngôn Thuyết đã nói với cô như thế làm cho cô yên tâm phần nào, nhưng cũng không phải là đã hoàn toàn quét sạch những phiền muộn trong lòng cô. Cảm giác đó như bị mắc xương cá, cô nuốt chửng một miếng cơm lớn, miếng cơm lớn đó sẽ đẩy một nửa miếng xương cá xuống, nhưng đoạn xương cá nhỏ đâm vào thịt thì không đẩy đi được. Mà miếng xương cá nhỏ đó, ở trong họng nằm ở vị trí không nhìn thấy được, bác sĩ dùngdụng cụ để gắp ra nhưng không tìm ra vị trí., chỉcó cô mới cảm nhận được, khạc không ra mà nuốt thì không xuống, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống nhưng thật sự làm người ta thấy lo lắng.
Cô không muốn rời khỏi gia đình này, cũng không muốn Vịnh Lục ra đi, sự mâu thuẫn đó cứ luẩn quấn trorg đầu cô, nhiều lúc làm cho cô lo lắng không yên. Những lúc như vậy, cô chỉ biết tìm Triệu Ngôn Thuyết than thở, bởi vì đó là người duy nhất biết được bí mật của cô.
Triệu Ngôn Thuyết lần nào cũng kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cô, cho đến khi cô cảm thấy vui vẻ trở lại mới thôi, dần dần cô bắt đầu ỷ lại vào Ngôn Thuyết. Nhưng mùa hè đến rồi, cũng vì thế mà cô càng ngày càng thấy sợ, cô sợ, nếu như Triệu Ngôn Thuyết đi rồi, những chuyện phiền muộn biết chia sẻ cho ai đây, chắc chắn là không thể nói với Vịnh Lục, còn cái bọn bạn đen đúa như khỉ trong thôn thì chẳng có đứa nào đáng tin cậy.
Mỗi ngày cô đều nghĩ cách để giữ hai anh em nhà họ Triệu lại, đúng lúc cô đang nghĩ mãi không ra, thì Quan Quan xuất hiện trước mặt cô hệt như một thiên sứ.
Đó là ngày chủ nhật đầu tiên của kỳ nghỉ hè, ba mẹ Long dậy dọn dẹp, làm vệ sinh từ sớm, còn ra lệnh cho Long Vịnh Thanh phải thay cái bộ quần áo cũn cỡn cô hay mặc đi, mặc một bộ váy sạch sẽ vào, hơn nữa cả ngày không được đi đâu, bởi vì hôm nay có một người khách rất quan trọng đến đây.
Long Vịnh Thanh rất không vui, rầu rĩ thay váy áo, định đi nói cho Triệu Ngôn Thuyết biết hôm nav cô không thế đi vào huyện mua sách với cậu ấy được, nhưng vừa đến nhà họTriệu,Triệu Ngôn Thuyết lại nói hôm nay nhà cậu ấy cũng có khách, cậu ấy và Ngôn Từ cũng bị bắt ở nhà.
Lúc này mới biết,chú Chu, người khách sắp đến đây là khách của cả hai gia đình. Để đón người chú này, bận tối mắt tối mũi như ba Triệu cũng phải sắp xếp thời gian để về quê một chuyến.
Mấy năm trước Long Vịnh Thanh có nghe bà đỡ kể, ba mẹ Long và ba Triệu có một người bạn họ Quan, đều lớn lên ở thôn Long Sơn này, là những người bạn chơi với nhau rất thân thiết. Bố mẹ chú Quan mất sớm, năm mười tám tuổi đã phải theo người ta đi làm thuê ở thành phố S, sau đó còn qua nước Anh. Tiếp đó ba Triệu mang theo bí quyết làm rượu của gia đình lên thành phố buôn bán, còn ba mẹ Long kết hôn, sinh con đẻ cái, họ xa nhau từ đó. Ba Triệu lâu lâu ghé về thăm ông nội của gia đình nhà họ Triệu, còn có thế gặp nhau. Chỉ có chú Quan, đếm trên đầu ngón tay, có lẽ đã hơn mười năm chưa về thôn này rồi.
Cứ như thế trong tiếng cười khi nghĩ về chuyện cũ của ba mẹ Long và ba mẹ Triệu, bốn đứa con lớn ngang nhau của hai nhà xếp thành một hàng, đứng chờ trong khu vườn nhỏ của nhà ba mẹ Long. Đến trưa, bên ngoài vẳng đến tiếng còi của xe ô tô, ba Triệu đét vào đùi một cái, nói lớn: “Đến rồi, đến rồi kìa”, người lớn vội vàng chạy ra ngoài, tiếp theo đó bốn đứa trẻ đứng trong vườn đều nghe thấy tiếng cười nói trêu đùa của người lớn.
"Bàn tính, lâu quá không gặp, sao ông mãimà không già đi chút nào thế hả...?”
“Nắp rượu, ông phát tướng hơn nhiều rồiđấy, nhìn cái bụng kìa..."
"Thì tôi bán rượu mà lại, bán rượu thì phải uống rượu, uống nhiều rượu thì phải thành cái bộ dạng này chứ?”
“Em Long này, em cưới anh Long thật à,đau lòng quá, ngày xưa tôi theo đuổi em trước đấy nhé, sao lại đối xử với tôi như thế hả?”
"Thôi đi, không phải ông cũng đã cưới người đẹp Nhật Bản, sinh con đẻ cái rồi hay sao? Nói thiệt nha, mấy năm rồi không gặp, ông vẫn cứ không đứng đắn như thế chứ. Ủa? Hai đứa này là con nhà ông đây hả? Sao không thấy người đẹp Nhật Bản của ông đâu cả?”
Bốn đứa trẻ con đứng trong vườn nghe người lớn gọi biệt hiệu hồi nhỏ của nhau, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, không nhịn được bật cười ha hả.
“Hóa ra ba Triệu được gọi là Nắp rượu." Long Vịnh Thanh lấy tay bụm miệng, cười nghiêng cười ngả.
“Cái biệt hiệu này chẳng có một chút trình độ kĩ thuật nào cả.” Triệu Ngôn Từ bĩu môi chê bai.
"Đặt biệt hiệu mà cũng cần phải có trình độ kĩ thuật à?" Vịnh Lục hiếu kì hỏi Triệu Ngôn Từ, gần đây chẳng hiểu tại sao, hầu như quên mất chuyện thi chuyển cấp, quên mất TriệuNgôn Từ đã làm ảnh hưởng việc thi cử của cô, ngày càng thích nói chuyện với Triệu Ngôn Từ.“Anh có biệt hiệu gì không?"
“Không có, ở trường học trước đây, các bạn học trong lớp đều gọi tớ là đại ca, không ai dám đặt biệt hiệu cho tớ."
Nhắc đến những ngày tháng đó, khuôn mặt của Triệu Ngôn Từ hiện lên vẻ kiêu hãnh .
Long Vĩnh Thanh đứng bên cạnh chơi xỏ Triệu Ngôn Từ, "Ba Triệu là Nắp rượu, thì phải gọi cậu là Thùng rượu."
"Ê, Long Vịnh Thanh, cậu chán sống rồi hả? Đừng tưởng là cậu và tớ chơi thân với nhau là tớ sẽ không dám đánh cậu đấy."
Triệu Ngôn Từ hét lên rồi giơ ra một nắm đấm, Long Vịnh Thanh làm mặt xấu chọc Ngôn Từ, quay người bỏ chạy. Triệu Ngôn Từ hùng hục đuối theo, hai người đuổi nhau quanh vườn, la hét ầm ĩ.
Người gợi chuyện bị đá sang một bên, buồn rầu không vui hỏi Triệu Ngôn Thuvết đứng bên cạnh: "Anh Ngôn Thuyết, anh Ngôn Từ chơi thân với chị em lắm hả?"
“Thân lắm." Triệu Ngôn Thuyết nhìn theo hai người đang đánh đuổi nhau, trên khuôn mặt trắng trẻo đó thoáng hiện lên vẻ mất mát, nhưng vẫn cười với Vịnh Lục, "Họ thường đi chơi với nhau, chắc chắn là rất thân."
Vịnh Lục cúi xuống nhìn đầu ngón chân của mình, thần sắc rầu rĩ không vui, không hỏi tiếp nữa. Lúc này. người lớn ở ngoài kia đã hàn huyên xong, lục tục kéo nhau đi vào nhà, theo sau là hai cậu bé trạc tuổi của họ.
"Bàn tính, đây là Vịnh Thanh, Vịnh Lục nhà tôi. hai nhóc kia là Ngôn Thuyết, Ngôn Từ của Nắp rượu.." Mẹ Long gọi chú đẹp trai trạc tuổi ba Long đi vào, sau đo vẫy tay với bốn đứa trẻ đã đứng “chờ lệnh” rất lâu ở trong vườn. “Các con mau ra chào chú Quan nào."
Triệu Ngôn Thuyết và Long Vịnh Lục bước qua lễ phép chào hỏi chú Quan lần đầu tiên gặp mặt.
“Cháu chào chú Quan ạ! Cháu là Ngôn Thuyết ”
“Cháu chào chú Quan ạ! Cháu là Long Vịnh Lục, cháu rất vui khi chú đến nhà cháu chơi ạ.”
Chú Quan mặc một bộ đồ tây rất vừa vặn, cách ăn mặc và khí chất đều toát lên vẻ gọn gàng và cao quý hiếm gặp ở một thành phố nhỏ, nụ cười cũng rất hiền hòa, lấy ra hai bộ dụng cụ học tập trong hành lý mang theo ra, tặng cho hai cháu, “Các cháu ngoan quá, lại rất dễ thương nữa.”
Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ lại không ngoan ngoãn như thế.
“Chú Quan, biệt hiệu của chú là Bàn tính ạ? Cái biệt hiệu này chẳng hay chút nào, lát nữa cháu đặt cho chú một cái biệt hiệu oách hơn, mà chú cũng đừng gọi ba cháu là Nắp rượu nữa, nghe dở quá.” Triệu Ngôn Từ vừa chê bai biệt hiệu của ba mình, vừa ra điều kiện với chú Quan lần đầu tiên gặp mặt.
Ba mẹ Long và chú Quan không nhịn được cười lên ha hả. Ba Triệu xông đến, đánh một cái vào sau đầu của Triệu Ngôn Từ, vừa giận vừa thẹn hét lên, “Con nói năng kiểu gì thế hả, biệt hiệu của ba mà con cũng dám gọi hả.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ