Rất nhiều người nói, hai người đang yêu ở xa nhau, kéo nhau lên giường là việc làm đầu tiên khi gặp mặt. Họ chưa phát triển đến mức độ đó, khi gặp nhau, chỉ lén lúc trốn vào trong nhà vệ sinh, hôn nhau rất lâu trong đó, gửi gắm hết nỗi khổ sở vì nhớ nhung vào những nụ hôn.
Mặc dù đã hôn rất nhiều lần, nhưng Long Vịnh Thanh vẫn chẳng khá lên được chút nào. Chỉ cần môi của Triệu Ngôn Thuyết dán lên môi cô, cả người cô lập tức mềm nhũn, cả người tê dại không nhúc nhích nổi, cơn giận trước đó cũng đã lắng xuống ít nhiều.
Triệu Ngôn Thuyết hôn cô, thấy cô đã bình tĩnh trở lại, mới dần dần nhích môi ra, cách khuôn mặt cô khoảng một centimét, nhìn cô, “Đó là bạn học của anh, bài tập điều tra thị trường của học kỳ này, hai bọn anh ở chung một nhóm, phải viết báo cáo với nhau. Tin nhắn em đọc được, là những tin nhắn bọn anh hẹn gặp nhau thảo luận về báo cáo, địa điểm là căng tin sinh viên của trường, nói như vậy em vừa ý rồi chứ?”
“Thật à?” Cô trề đôi môi bị hôn hơi sưng lên, có vẻ không hài lòng lắm.
“Thật mà.” Anh chăm chú gật đầu.
“Anh thề?” Cô vẫn không tha.
“Anh thề!”
Anh cúi đầu cọ cọ vào mũi cô, hôn lên môi cô lần nữa. Hôn được một chút, Long Vịnh Thanh tình cảm lại trào dâng, đẩy nhẹ anh ra, cười gian ghé sát vào tai anh thì thào, “Triệu Ngôn Thuyết, anh có muốn làm không?”
“Làm cái gì?” Triệu Ngôn Thuyết theo phản xạ có điều kiện hỏi lại, vừa hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi của mình ngu ngốc không chịu nổi, vừa ngượng vừa xấu hổ bò dậy từ người cô, nghiêm mặt trách móc cô, “Những lời này mà em cũng nói được à?”
“Sao lại không nói được?” Long Vịnh Thanh lè lưỡi với anh, “Anh là người yêu của em, sao em lại không nói được? Hơn nữa, em chờ anh mở miệng nói ra, thì phải chờ đến bao giờ? Tám mươi tuổi hay là chín mươi tuổi?”
“Nói tóm lại, bây giờ không được, chúng ta vẫn đang là học sinh.” Khuôn mặt Triệu Ngôn Thuyết ửng đỏ.
“Triệu Ngôn Thuyết, anh đúng là bằng chứng sống của đá hóa thạch.” Long Vịnh Thanh không vui ngồi dậy, ghé sát vào anh tiếp tục hỏi, “Vậy khi gặp em, anh có động lòng không? Chẳng nhẽ anh chẳng hề muốn em chút nào…”
“Long Vịnh Thanh…” Triệu Ngôn Thuyết nghiêm mặt lại, nhíu mày, điệu bộ kỳ cục, “Em còn nói linh tinh, anh sẽ về trường ngay lập tức, anh chẳng có thời gian ở đây để làm loạn với em đâu.”
“Em làm loạn?” Long Vịnh Thanh như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy cả người lên, chỉ vào Triệu Ngôn Thuyết chất vấn: “Bây giờ anh muốn đuổi em phải không? Anh không muốn nhìn thấy em thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy.”
“Anh chỉ nói em là đừng làm loạn, có nói không muốn nhìn thấy em đâu?” Triệu Ngôn Thuyết thấy cô trở mặt còn nhanh hơn cả trở lòng bàn tay, cảm thấy thực sự bị cô đánh gục.
Từ nhỏ đến lớn, Long Vịnh Thanh, tiểu yêu tinh chuyên dày vò người khác không hề thay đổi, vô lại, mặt dày, làm việc không tính đến hậu quả, những cuộc hẹn hò từ khi vào đại học cũng vậy. Trong đầu cô hình như không có sự tồn tại của cụm từ “thông báo trước”, từ trước đến nay đều là, tối hôm trước đột nhiên gọi điện thoại, báo ngày mai sẽ đến. Mỗi khi như vậy, cho dù anh như thế nào đi chăng nữa, cũng phải lập tức gác công việc lại, đi chơi cùng cô, cũng giống như lần này, để có thời gian rảnh cho ngày hôm nay, đêm qua anh đã thức trọn đêm viết báo cáo, chưa ngủ phút nào, buổi sáng phải vội vàng chạy ra bến xe đón cô, còn cô, ăn no ngủ kĩ, hoàn toàn không quan tâm đến nỗi vất vả của anh, kéo anh đi chơi khắp nơi. Khó khăn lắm mới được ngồi nghỉ một chút, cô lại năm lần bảy lượt gây chuyện, không ngừng giày vò anh, anh thật sự cảm thấy mệt chết đi được, anh ngồi lặng lẽ, quay đầu đi nơi khác, quyết định lạnh nhạt với cô một lúc, để cô tự thức tỉnh về những hành vi của mình.
Nhưng mà trong từ điển của Long Vịnh Thanh căn bản không hề có hai từ thức tỉnh, Triệu Ngôn Thuyết không thèm để ý đến cô, cô chỉ nghĩ là, điều cô nghi ngờ đã được chứng minh, cô phẫn nộ giơ chân lên đá vào anh.
Bắp chân của Triệu Ngôn Thuyết bị đôi giày da của cô đá trúng mấy lần, đau buốt từng đợt, nhưng cô vẫn chẳng tỏ ra áy náy chút nào cả. Lúc đó anh cũng phát bực, mặt đanh lại hét lên với cô, “Long Vịnh Thanh, chính cái kiểu được nuông chiều rồi ngang ngược, thích gì làm nấy của em làm người ta cảm thấy chán ghét. Đúng vậy, anh không muốn nhìn thấy em, em đi đi.”
Câu nói này vừa ra khỏi cửa miệng, không những Long Vịnh Thanh, đến cả Triệu Ngôn Thuyết cũng sững sờ, không khí ngượng ngập khoảng vài giây, Long Vịnh Thanh phẫn nộ quay lưng, bỏ chạy như bay ra khỏi công viên.
3.
Sau khi chạy ra khỏi công viên Sâm Lâm một lúc, Triệu Ngôn Thuyết cũng không hề đuổi theo, một mình Long Vịnh Thanh đi lững thững trên con đường xa lạ, cô cúi đầu, đếm bước chân mình, càng đếm càng thấy tâm trạng nặng nề.
Ba ngàn sáu trăm tám mươi chín… Ba ngàn sáu trăm chín mươi… Ba ngàn sáu trăm chín mươi mốt…
Cô đã đi được ba ngàn sáu trăm chín mươi mốt bước chân, không kể lúc bắt đầu chạy, đi đúng một tiếng đồng hồ.
Trước đây cũng đã từng cãi nhau, nhưng lần nào, cô nhiều nhất chỉ đi khoảng ba bước, anh nhất định sẽ đuổi theo. Cho dù cô không nói gì, giận dỗi, làm mặt lạnh không nói gì với anh, anh tuyệt đối cũng sẽ không để cô đi một mình với quãng đường dài như vậy, anh luôn lặng lẽ đi theo. Cho đến khi cô không giận nữa, quay đầu lại pha trò với anh, anh mới nhíu mày, bước nhanh lên vài bước, nắm lấy tay cô, đi tiếp về phía trước.
Cảm giác mất mát lớn dần trong lồng ngực, lần đầu tiên trong đời Long Vịnh Thanh có cảm giác đau đớn. Cô đứng ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ ở ngã tư chờ đèn xanh, không đếm bước chân mình được nữa, cô đành đếm những vạch đen trắng ở trước mặt, hình như chỉ có như vậy mới có thể chuyển hướng chú ý của mình sang nơi khác, mới không cảm thấy trong lòng mình mỗi lúc một đau đớn hơn.
Thực ra cô cũng không hề đê tiện như thế, không nhất quyết bắt anh phải làm gì, hỏi những câu về quan hệ nam nữ, chẳng qua muốn thử anh một chút, xem vị trí của mình trong trái tim anh, muốn xác nhận lại lần nữa, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bản thân mình còn có sức hấp dẫn đối với anh nữa hay không. Trước đây khi còn ở thôn Long Sơn, cô cảm thấy rất tự tin về bản thân mình, nhưng sau khi đến thành phố S học đại học, cô dần dần mất đi sự tự tin, vẻ ngoài không thuộc dạng xuất sắc nhất, đầu óc cũng không thông minh, tương lai rõ ràng là rất mù mịt. Con mọt gạo chờ anh đến nuôi, rốt cuộc còn điểm gì để đáng cho anh ấy yêu?
Cho nên, cô muốn có một vài ràng buộc với anh ấy hơn. Về đầu óc, đương nhiên cô không bằng anh, vậy thì ít nhất, ở những mặt khác…
Anh hoàn toàn không hiểu nỗi sợ hãi trong lòng cô, cô vốn không đê tiện như vậy, nói ra những lời đó, bản thân cô cũng cảm thấy rất khó xử, lại còn bị anh trách móc, không còn gì tồi tệ hơn việc này nữa rồi.
Long Vịnh Thanh đá vào vỏ lon nước ngọt ai vứt lung tung dưới chân mình, tâm trạng suy sụp, cánh tay đụng vào ba lô sau lưng, mới đột ngột nhớ ra, cô mới xin ba Long mua di động cho mình. Lần này đến, cô định sẽ âm thầm lén lút nhập số điện thoại của mình vào máy của anh, sau đó trên đường về, nhắn tin cho anh, làm cho anh hết hồn. Việc này bây giờ, xem như không còn có khả năng nữa rồi.
Thời gian buồn bã trôi qua chậm rì, cô tưởng rằng đã đợi rất lâu rồi, nhưng thực ra mới đợi được vài giây. Đèn xanh chưa bật lên, bên cạnh có người không tuân thủ luật lệ giao thông, vội vàng đi qua đường, tinh thần đang hoang mang, tưởng đèn xanh bật lên rồi, cũng đi theo người đó, hoàn toàn không để ý rằng, trên đường vẫn có xe qua lại, một chiếc xe taxi đang lao đến, vốn đang định tăng tốc, nhân lúc đèn xanh vẫn còn vài giây cuối cùng, phóng qua con đường rộng rãi này, ai biết rằng, đúng lúc này, Long Vịnh Thanh cũng đang hoang mang đi qua bên này đường. Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, thời điểm có thể xảy ra thảm kịch này, may mắn thay, đằng sau có người dùng hết sức bình sinh kéo cô lại, mới có thể kéo cô từ Quỉ môn quan trở về.
Long Vịnh Thanh đang đi bình thường, đột nhiên có người kéo giật ngược lại một phát, cả người ngã lăn về phía sau, nằm đè lên một người nào đó. Lúc này, cô mới định thần lại, nhìn thấy một chiếc xe taxi chỉ cách cô vài milimét vọt qua trước mặt cô, còn ân nhân vừa kéo cô lại đang nằm phía dưới, làm đệm thịt cho cô.
“Xin lỗi ạ… Đè phải chú rồi…” Long Vịnh Thanh bừng tỉnh, như vừa quay lại nhân gian, vội vàng bò dậy khỏi “ân nhân”, vừa xin lỗi, vừa cảm ơn, “Cảm ơn… Cảm ơn đã cứu cháu.”
“Không sao…” “Ân nhân” hình như bị té không nhẹ, nghiêng người ôm lấy cánh tay, mặt cũng đang cúi xuống, hình như rất đau đớn, dưới cánh tay hình như có máu rịn ra, chứng tỏ lúc nãy ngã xuống, cánh tay chạm đất trước nên bị thương....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ