XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Khi thi đại học, Triệu Ngôn Thuyết sợ cô lại bạt mạng như lần cô thi lên cấp ba, sợ cô mệt lại sinh bệnh nặng, cũng không nỡ ép cô, cứ để cho cô thoải mái tinh thần thi cử, thi như thế nào cũng chẳng sao cả, dù sao anh cũng sẽ thi vào trường đại học tốt, tương lai sẽ có công việc tốt, anh sẽ nuôi cô.

Long Vịnh Thanh ôm tinh thần thoải mái như vậy bước vào phòng thi, kết quả là phát huy rất tốt, cuối cùng đậu vào một trường đại học xếp hạng ba. Địa chỉ của trường đại học đó ở thành phố S, ngày nhận được giấy thông báo nhập học, cô vui mừng khôn xiết, không do dự chọn ngay chuyên ngành dễ nhất của trường đại học đó… ngành nghệ thuật làm vườn.

Còn Triệu Ngôn Thuyết và Vịnh Lục cùng thi vào một trường đại học nổi tiếng ở một thành phố gần đó, điểm thi của Triệu Ngôn Từ vẫn cứ kém đến mức chẳng buồn nhắc đến. Khi chọn trường, ba Triệu vứt cho anh một đống các danh sách, giới thiệu các trường mà chỉ cần đóng tiền là có thể vào học, Ngôn Từ tùy tiện chỉ vào một trường, giống như đang đùa, chọn một trường dạy nghề gần trường của Long Vịnh Thanh nhất, học nghề sửa chữa xe ô tô.

Ba mẹ Triệu gửi gắm hết niềm hy vọng vào Triệu Ngôn Thuyết, cũng không buồn tức giận với Triệu Ngôn Từ nữa. Triệu Ngôn Từ nhàn rỗi vui vẻ, sau khi thi xong, suốt cả mùa hè cứ lông bông ở bên ngoài suốt, nhiều lúc còn chạy đến thôn Long Sơn tìm Long Vịnh Thanh, sau đó cứ ở lỳ trong nhà Long Vịnh Thanh đến mấy ngày, chẳng chịu quay về nhà trong thành phố.

Mùa hè sắp lên đại học này thực sự buồn chán đối với Long Vịnh Thanh, không những cô chẳng được gặp Triệu Ngôn Thuyết, mà còn bị Triệu Ngôn Từ đeo bám, bắt cô chơi mấy trò chơi điện tử Quan Quan để lại. Cô vốn chẳng thích mấy trò chơi điện tử, nhưng cũng không cách nào từ chối được, bởi vì chỉ cần cô từ chối, Ngôn Từ lại nửa đùa nửa thật nhào sang bóp cổ cô, hoặc là đẩy cô ngã lên trên giường, đánh nhau như ngày còn nhỏ. Nhưng xét cho cùng họ đã không còn nhỏ nữa, làm sao có thể chơi vô tư như trước đây được nữa? Có một lần, họ đang đánh nhau không ai chịu thua ai ở trên giường, mẹ Long đột nhiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người đang đè nhau ra đánh nhau trên giường, mặt đanh lại, hét ầm lên, “Hai đứa cút ra ngoài mau, như vậy còn ra cái thể thống gì nữa hả?” rồi đạp cửa đi ra ngoài.

“Tại cậu cả đấy, nhỡ mẹ tớ hiểu lầm thì sao?” Long Vịnh Thanh đẩy Triệu Ngôn Từ ra, vội vàng bò dậy, bực tức đá cho Triệu Ngôn Từ vẫn đang còn nằm trên giường cô một phát, sau đó xuống giường mang dép vào. Từ khe cửa, cô nhìn thấy Vịnh Lục đang đứng ở bên ngoài, từ khe cửa đó trừng mắt nhìn cô.

Cô biết, lần này không những bị mẹ Long hiểu lầm, còn bị cả Vịnh Lục hiểu lầm nữa.

Sau đó là những lời răn đe của mẹ Long và ba Long, cuối cùng phạt không cho cô ăn cơm. Buổi tối, sau khi đứng ngoài cửa làm mồi hai tiếng cho lũ muỗi, còn kẻ cầm đầu gây ra tội lỗi Triệu Ngôn Từ lại làm như không xảy ra chuyện gì, cầm một cái đùi gà từ trong cửa đi ra, cười gian trá với cô, đã làm sai rồi mà còn không biết điều, “Ai bảo cậu không chơi điện tử với tớ? Đáng đời. Với trình độ đó của cậu, tới chịu chơi với cậu đã xem như là coi trọng cậu lắm rồi đấy. Nếu như có Quan Quan ở đây, tớ thèm vào chơi với cậu.”

Long Vịnh Thanh đang không vui, nghe nhắc đến tên Quan Quan, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống.

Đã mấy năm rồi, Quan Quan không đến thôn Long Sơn nghỉ hè nghỉ Đông nữa, cô cũng đã nhờ mẹ Long hỏi thăm chú Quan tình hình của Quan Quan, nhưng mỗi lần cũng đều là những thông tin sáo rỗng như “Nó rất tốt”, “Không cần phải nhớ nhung quá.”

Sau đó Long Vịnh Thanh lại nhớ Triệu Ngôn Thuyết, nhờ anh tìm ba Triệu hỏi thăm tình hình, lúc đó mới biết, thực ra chú Quan cũng đã lâu không về Nhật Bản, cũng có nghĩa là, mấy năm rồi chú chưa hề gặp Quan Quan.

Mẹ Long nói, bệnh tình của mẹ Quan Quan kéo dài đến tận bây giờ đã là kỳ tích rồi, bây giờ sống được ngày nào tốt ngày ấy, đã hoàn toàn vứt bỏ điều trị, mà chú Quan và anh trai Quan Nhã Dương không chấp nhận với sự thật là bà ấy có thể chết bất kỳ lúc nào, trốn tránh suốt, không dám về Nhật Bản thăm bà ấy. Chỉ Quan Quan, một mình túc trực bên cạnh mẹ cả ngày, việc học cũng phải nhờ giáo viên về nhà dạy kèm…

Biết được tin tức này, Long Vịnh Thanh trốn vào căn phòng Quan Quan từng ở, khóc rất lâu. Thực ra cô không cách nào tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng, đối mặt với một người mẹ sắp chết, đối mặt với sự lựa chọn trốn chạy chỉ vì một câu nói “không chấp nhận sự thật”, ba và anh trai gần mấy năm không lộ diện, Quan Quan trơ trọi một mình không ai giúp đỡ, đã làm cách nào mà có thể tự mình trèo chống được? Làm cách nào để vừa chăm sóc, an ủi mẹ, vừa mong ngóng được gặp mặt ba và anh trai? Làm sao để vượt qua những đêm dài tít tắp trong tuyệt vọng ấy được…

Sau khi khóc xong, một mình cô vào thành phố tìm Triệu Ngôn Thuyết, nói anh nghĩ cách gọi điện thoại cho Quan Quan. Bởi vì những gia đình bình thường sẽ không mở dịch vụ gọi điện thoại quốc tế, cho nên Triệu Ngôn Thuyết đành phải đưa Long Vịnh Thanh đến công ty của ba Triệu. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhấc máy, nói toàn tiếng Nhật, giọng nói nhẹ nhàng, giống như vừa phải chạy tới, trong tiếng nói có mang theo hơi thở gấp gáp.

“Là Quan Quan phải không?” Long Vịnh Thanh không hiểu tiếng Nhật, nhưng cô nhận ra giọng nói của Quan Quan, hai tay nắm ống nghe, sốt ruột hỏi, “Là Quan Quan phải không? Chị là Long Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh ở thôn Long Sơn.”

“Chị Vịnh Thanh ạ?” Quan Quan vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, dùng tiếng Hoa hỏi lại một lần, “Chị Vịnh Thanh hả? Em không nghe nhầm đấy chứ, chị Vịnh Thanh, có thật là chị không?”

“Là chị thật mà, Quan Quan, đã lâu không gặp rồi…” Cô muốn hỏi “Em khỏe không?” Nhưng mấy chữ này nặng gần cả tạ, mắc ở trong lòng, không cách nào nói ra được. Có khỏe không? Làm sao mà khỏe cho được? Nhưng nếu như cô hỏi, Quan Quan nhất định sẽ trả lời, “Em rất khỏe, chị Vịnh Thanh, chị đừng lo cho em.” Thế thì, hỏi như vậy có ý nghĩa gì đâu? Thế là cô âm thầm đổi chủ đề, “Quan Quan, bọn chị đều đã học đại học cả rồi, lần sau đến đây gặp bọn chị, chắc chắn em sẽ bị giật mình, chị đã cao một mét sáu rồi, Vịnh Lục cao hơn chị hai centimét, anh Ngôn Thuyết và Ngôn Tử còn kinh khủng hơn nữa, sắp cao đến một mét tám rồi…”

Cô kể lể một loạt chuyện, Quan Quan bên kia yên lặng lắng nghe. Một lúc sau mới nghe tiếng cười nhẹ, than thở, “Chị Vịnh Thanh, em rất nhớ mọi người, nhưng không cách nào vứt bỏ mẹ lại được. Đợi đến khi bệnh của mẹ tốt hơn, em sẽ lập tức về thôn Long Sơn thăm mọi người.”

Sống mũi của Long Vịnh Thanh cay cay, còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy có tiếng bước chân chạy đến, tiếp đó là tiếng gọi khẩn thiết, nói tiếng Nhật, Long Vịnh Thanh nghe không hiểu. Quan Quan dùng tiếng Nhật trả lời bên đó, tiếp theo vội vàng xin lỗi Long Vịnh Thanh: “Xin lỗi, chị Vịnh Thanh, em phải đi nấu thức ăn dinh dưỡng cho mẹ rồi, sau này chúng ta nói chuyện tiếp…”

“Nhà em không phải có người giúp việc và người chuyên chăm sóc mẹ à? Sao mấy việc này mà em phải làm?” Long Vịnh Thanh nhíu mày, đau lòng hỏi.

“Thức ăn dinh dưỡng của mẹ đều là công việc của người chuyên chăm sóc mẹ, nhưng người trước đó vụng về quá. Có lần còn đổ hết bát canh lên người mẹ em, cho nên em cho người ta nghỉ việc rồi, người mới còn chưa đến, cho nên em đành phải tự làm, thực ra tìm một người thạo việc không dễ, em đã cho năm người nghỉ việc rồi, làm những việc này cũng đã quen rồi. Chị Vịnh Thanh, thật sự là không nói chuyện với chị được nữa, mấy người giúp việc đang gọi em, em đã dặn dò họ, ai cũng không được động vào thức ăn của mẹ em, cho nên canh của mẹ em đang sôi, họ cũng không dám động vào, em phải vào đó xem mới được…”

Quan Quan nói một tràng vừa nhanh vừa gấp, sau đó gác điện thoại, đi luôn, Long Vịnh Thanh vẫn đứng đó cầm ống nghe, cầm rất lâu mà không buông ra. Cô ngẩn người ra khoảng nửa phút, “cạch” một tiếng, bỗng nhiên vứt luôn điện thoại, phẫn nộ quay đầu hét lên với Triệu Ngôn Thuyết: “Ngôn Thuyết, anh có biết số điện thoại của chú Quan không? Em phải nói cho chú ấy biết, con trai nhỏ của chú ấy, Quan Quan nhỏ hơn chúng ta hai tuổi đó, hiện nay đang làm gì? Cậu ấy đang ở lứa tuổi đi học, khôgn được đi học thì không nói làm gì, bây giờ là một người quản gia của gia đình bên Nhật Bản, cái việc sa thải người làm ở trong nhà, là công việc mà những đứa con trai bằng tuổi cậu ấy phải suy nghĩ hay sao? Giờ này, đáng lẽ cậu ấy phải được đi đá bóng với bạn bè, mỗi ngày vui vẻ bàn tán xem đội bóng nào mạnh hơn mới phải chứ? Cái gì mà không dám chấp nhận sự thật, TMD[1"> , họ không dám chấp nhận sự thật, dựa vào cái gì mà bắt Quan Quan một mình chấp nhận sự thật đó? Dựa vào cái gì?”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện : Kẻ May Mắn
» Truyện : Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần
» Truyện : Mơ Về Phía Anh Chập1
12345»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt