Ra ngoài cổng trường, đứng được 1 xíu thì cô thấy có 1 thứ gì đó đang lao về phía mình. Vì được học võ rất sớm nên cô nhanh chóng ôm Tiểu Lam ngã sang 1 bên. Đó là thứ chất lỏng không có màu nhìn có vẻ giống nước. Nhưng khi tiếp đất. Chúng lập tức sủi bọt ( Khỏi nói cũng biết là axit hả mấy mem) Tiểu Lam bị ngã, vừa phủi quần áo vừa hỏi:
- Có chuyện gì thế Tiểu Y?
- Hừ……..
Tiểu lam nhìn thấy chỗ nước đó liền kêu lên:
- Axit….. – Cô loạng choạng
Tiểu Y nhanh tay đỡ cô. Tiểu Lam nhìn về phía trước
- Đỗ Quyên Quyên – Tiểu Lam lên tiếng
- Tiểu Lam, cậu về trước đi, tôi sẽ tự giải quyết.
- Nhưng……….nhưng….
Nhìn thấy Đỗ Quyên Quyên mặt vênh váo đi cùng 1 bọn to con, trông rất đầu gấu, Tiểu Lam có phần hơi sợ hãi. Thì ra cả buổi sáng hôm nay không thấy mặt cô ta đâu là vì đi tìm bọn này.
- Không nói nhiều! Về đi. – Tiểu Y gắt lên
- Cậu cẩn thận.
Nói xong Tiểu Lam chạy 1 mạch, không cả ngoái đầu lại. Tiểu Y cảm thấy vơi đi chút gánh nặng. Bởi vì, nếu có 1 mình cô may ra còn có thể chống cự. Còn nếu có thêm Tiểu Lam, cô không thể đảm bảo cho cả 2 an toàn. Thấy náo nhiệt, nhưng học sinh đứng vây xung quanh rất đông. Nhiều người mang điện thoại ra quay, trong đó có cả người của Đỗ Quyên Quyên.
- Mày ngon đấy, phản xạ nhanh gớm. Lột hết quần áo nó cho tao. Nếu không được thì đánh nó, càng nặng càng tốt. Nhưng tuyệt đối không để được nó chết. Tốt nhất là thành người thực vật. Chúng mày nhớ quay nét vào. Được tao thưởng.
Vậy là khoảng 1 chục đứa lăm lăm tiến về phía Tiểu Y, trong đó có cả con gái. Tiểu Y chỉ khẽ nhếch mép rồi tiến lên phía trước. Tên đầu tiên lãnh nguyên 1 cùi vào mặt. Sau đó là 1 quyền vào bụng, hắn ta bò lăn bò càng ra đất. Tên thứ hai có vũ khí, cô liền tránh hướng vũ khí nện xuống, lấy đà, túm áo, lên gối vào bụng hắn. Tiếp đên tên thứ 3. Cô văng 1 cước vào ngay cổ hắn sau 1 cú bay người hoàn hảo…….Cứ như vậy cho tới người cuối cùng bị đánh tơi tả.( Thứ lỗi nhen, đoạn này Cat không biết nên miêu tả thế nào nên cắt luôn. Bình thường gần trường Cat hay có đánh nhau, nhưng cứ sắp đánh nhau là Cat chuồn sớm rồi nên chưa chứng kiến bao giờ cả) Cô tiến tới phía Đỗ Quyên Quyên cùng 2 đứa con gái khác (chắc lũ ăn theo). Mặt Đỗ Quyên Quyên bây giờ tái nhợt:
- Khốn kiếp! Mày tưởng bắt nạt tao dễ thế à. – Tiểu Y tát 1 cái thật mạnh vào mặt cô ta.
Đỗ Quyên Quyên mất thăng bằng, ngã nhào ra đất. Hai người kia lập tức đỡ lấy:
- Thế nào? Đâu chứ. Tao xưa nay chưa từng đánh con gái, nhưng với mày thì tao không ngán. Muốn đánh nhau chứ gì, bà mày chiều.
Tiểu Y nói xong lườm bọn họ 1 cái, quay lưng định đi thì
- Mày sẽ biết tay tao. Cái tát này tao sẽ không quên đâu.
- Sao? Mày định làm gì tao? Mày muốn ăn 1 cái nữa cho cân hả? – Tiểu Y quay lại vuốt má Đỗ Quyên Quyên nói.
- Đi thôi, Tiểu Quyên. Chúng ta trả thù sau được mà. – một trong 2 đứa lên tiếng.
- Lũ ăn hại. Rút.
Tất cả lũ người ban nãy lập tức lồm cồm bò dậy, đi theo cô ta. Cùng lúc đó Hải Băng cũng chen được từ đám đông vào. Nhìn thấy vậy, anh cũng đoán được ra mọi chuyện.
- Cậu không sao chứ?
- Cậu đoán xem – cô nở 1 nụ cười rất tươi – về thôi.
- Uk
Bây giờ anh mới có thể thở dài nhẹ nhõm. Thì ra lúc nãy Tiểu Lam chạy đi tìm Lục Hải Băng, kể cho anh mọi chuyện. Nghe xong anh rất lo lắng, liền chạy ngay tới đây. Lúc đó anh có 1 cảm giác rất lạ, lạ tới mức mà chính anh cũng không thể nào lí giải nổi.
Trên đường về, hai người cũng không nói chuyện gì cả. Anh thì đang cố lí giải mấy cảm giác đó. Còn cô thì vừa hát vừa suy nghĩ. Cô làm vậy với Đỗ Quyên Quyên có quá đáng không? Chẳng qua lúc đó là nhất thời nóng giận, không kiểm soát được bản thân nên mới….Như vậy có được không?………….Đã tới cửa nhà trọ. Hải Băng vừa quay đầu xe thì……..
- Cậu vào nhà đi. Tôi nấu bữa trưa rồi cả 2 cùng ăn.
- Tất nhiên.
- Hả?
- Cậu tưởng tôi về sao?
- Mặt cậu dày thật đó.
Tiểu Y vừa nói vừa nhéo nhéo má Hải Băng.
- Này! Cậu muốn chết à. Chuyện lúc nãy chưa đủ sao?
- Ha ha. Nhằm nhò gì. Cậu tưởng tôi sợ sao.
- Cậu dám nhìn vào mắt tôi không?
- ……..
- Đừng bao giờ để cái vỏ bọc đó khi nói chuyện với tôi
- Tôi ….. tôi…. tôi đi nấu cơm. – Tiểu Y định chuồn.
*kéo* *ôm*
- Đừng sợ! Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cậu.
- Hì.Cảm ơn.
Cô nhẹ nhàng tách ra khỏi vòng tay anh rồi đi vào trong bếp. Không hiểu tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy nữa
…………30p sau……………
- Này! Cậu vào ăn đi
- Uk
Thực ra Hải Băng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ lâu lắm rồi. Bụng anh đang biểu tình dữ dội. Xem nào, bữa ăn khá đơn giản. Một đĩa thịt chiên xù, trứng chiên, rau muống sào tỏi, canh rau muống.
…………..15p sau…………..
Đống thức ăn đã được dọn sạch. Lục Hải Băng đủng đỉnh lên tầng 2.
- Này. Cậu đi đâu vậy.
- Ngủ
- Cậu phải rửa bát chứ. Đó là phòng tôi mà….Này….này
Hải Băng vờ như không nghe thấy gì cả. Anh cũng muốn giúp cô nhưng vì sang sớm anh dậy từ 4h để tới nhà cô. Đã vậy hôm qua anh thức tới 2h đêm để ôn bài nên hơi mệt. Anh lấy trong balô ra 1 bộ quần áo thể thao rồi đi vào nhà WC thay đồ.( Thế này thì là có chủ ý ở lại rồi) Ngả lưng xuống gối anh nhanh chóng thiếp đi. Lâm Y Y sau khi rửa bát xong, thu dọn phòng bếp 1 chút, cô nhanh chóng lên phòng. Khi vào phòng cô đã thấy tên yêu nghiệt lăn quay ra ngủ. Người ta nói khi con người ngủ là trông thánh thiện nhất. Trông Lục Hải Băng bây giờ chẳng khác nào….1 thiên thần. Mái tóc dài, nâu đỏ. Làn da rám nắng khỏe mạnh. Lâm mày đậm. Hàng mi dài. Đặc biệt là cái mũi của cậu ta. Có vẻ cao hơn bình thường. Vì vậy mà trông cậu ta có chút “tây”. Dáng người thì cao nhưng hơi gầy 1 chút. Mọi thứ ấy kết hợp với nhau tạo nên 1 con người hoàn hảo.
Cô khẽ mỉm cười, bật quạt, đắp chăn cho Hải Băng. Như vậy sẽ dễ ngủ hơn. Cô đi tới bàn học, xé 1 mảnh giấy nhớ màu hồng, có in hình Hello Kitty và viết cho Hải Băng
“ Cậu ngủ ngon nhé. Khi nào dậy mà chưa thấy tôi về thì trông nhà giúp tôi. Nếu đói thì trong tủ còn 1 chút hoa quả và bánh ngọt. Tôi sẽ về ngay. Lâm Y Y”
Cô dán tờ giấy nhớ lên trước của ra vào rồi lấy quần áo đi thay. Sau khi đã khóa cửa cẩn thận, cô lấy xe của anh đi ra ngoài.( Loại của người bên trong k cần chìa vãn mở được á) Cô định đi mua ít đồ làm handmade và tìm 1 công việc parttime để nâng kinh phí chút đỉnh. Sau 1 hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng chọn được 1 quán bán bánh ngọt và nước uống cho học sinh – quán Mr. Ngon. Nói chuyện một hồi cô đã được nhận, lương khoảng 1,5tr/tháng. Đi qua của hàng tạp hóa, cô mua đủ đồ rồi nhanh chóng ra về.
· Ở nhà trọ
Lục Hải Băng sau khi thức dậy định đi WC thì phát hiện ra tờ giấy do Tiểu Y để lại. Anh thản nhiên đi WC rồi xuống nhà mở tủ lạnh lấy táo và bánh donut ra ăn. Xong đâu đó anh lại xủa lí nốt đống kem trên tủ đông. Cuối cùng anh ngủ ngon lành trên ghế sôfa.
Lâm Y Y về tới nhà đã là 6h tối. Cô cũng không muốn đánh thức anh dậy nên lặng lẽ vào nhà nấu bữa tối. Khi nấu xong, định ra ngoài thu dọn đống đồ mà Lục Hải Băng “thải ra” thì:
- Cậu về rồi à?
- Uk. Cậu dậy rồi sao. Cậu làm tôi giật mình đấy.
- Cậu đi đâu vậy? – Anh dựa vào tường nói
- Tôi đi xin việc làm thêm giết thời gian – Tiểu Y lơ đãng trả lời.
- Uk. Chuyện lúc sáng. Tôi sẽ giúp cậu xử lí.
- Chuyện nào? Mà kệ đi. Cậu dậy rồi thì rủa tay rồi vào ăn đi.
- Uk.
Hai người ăn tối cùng nhau. Sau bữa ăn, hai người cùng xem phim và ăn hoa quả rất vui vẻ. Tầm 8h rưỡi, Tiểu Y tiễn Hải Băng về. Kết thức 1 ngày đầy nguy hiểm……..
Chương 05: Hồi ức
Sau cơn mưa trời lại sáng, một ngày mới lại bắt đầu đến với Tiểu Y sau một ngày có thể coi là đầy bão tố. Và đặc biệt, hôm nay Tiểu Y của chúng ta lại …. dậy sớm. Ặc. Mà nói vậy cũng không hẳn là đúng. Chẳng qua trước khi về, Hải Băng “tiện tay” đặt 3 cái đồng hồ báo thức nên sáng sớm nay, đúng 5h cả 3 cái đều đồng loạt “biểu tình” khiến Tiểu Y không sao ngủ được. Cô tắt được cái này thì cái kia lại kêu, và cuối cùng khi tắt được cả 3 thì cũng … tỉnh hẳn.
- Đồ chết tiệt.
Tiểu Y **** nhỏ rồi đi vệ sinh cá nhân. Tại phòng 208, trong 1 góc nhỏ của ktx, có người vừa hắt hơi một tiếng:
- Ai nhắc mình vậy nhỉ? – Hải Băng nói nhỏ.
Sau khi ăn sáng, cô mặc quần áo rồi đi học. Trời mùa thu rất mát, nhất là vào buổi sáng nữa, không khí rất trong lành. Đường thì ít xe cộ nên những tiếng ồn ào của động cơ, tiếng người nói chuyện khi tắc đường cũng không còn. Chỉ có 1 không gian cực kì yên tĩnh. Bỗng cô nổi hứng muốn tới trường bằng xe buýt. Nghĩ gì làm nấy, cô liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hải Băng
- /Hôm nay tôi muốn đi học bằng xe buýt, cậu không cần đón tôi đâu. Lâm Y Y/
Lục Hải Băng cũng vừa học xong, đang mặc quần áo chuẩn bị đi đón cô thì nhận được tin nhắn. Tuy có chút khó chịu nhưng anh cũng vẫn nhắn tin lại....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ