Mấy ông thua banh mặt bí xị: "Chọc quê hoài nha ku, cầu tao ăn banh đi, tao dẫn cho đi nhậu"
+ "OK anh, để em cầu, thế nào Quang Linh cũng phù hộ anh thôi' - Tôi cười
Mấy anh em chơi với nhau rất vui, dù công ty nhỏ thiệt, nhưng tạo cho tôi một cảm giác như làm với anh em trong gia đình, ai cũng thân thiết và hoà đồng hết.
Đến giờ cơm trưa, tôi vừa định dẫn xe đi ăn cùng mấy anh thì có cuộc gọi đến, tôi lẩm bẩm: "Đến giờ ăn cơm cũng không yên", móc điện thoại ra tôi thấy đó là số của mẹ em:
- "Alo"
+ "**** à, bác đây" - Giọng ngọt như mía lùi
- "Dạ con nghe" - Tôi nhỏ nhẹ
+ "Dạo này con còn quen N chứ" - Ghét cái giọng giả điên của bả
- "Dạ còn bác" - Tôi đáp
+ "Mấy tháng nay tụi con sống sao" - Nghe mùi thế không biết
- "Dạ cũng tạm ổn"
+ "Bác thấy N nó sống ở ngoài nhiêu đó được rồi, con khuyên nó về nhà Bác nhe" - Giọng năn nỉ
- "Cái này con không có dám hứa, tại tuỳ thuộc vào N thôi ạ"
+ "Hông lẽ con thấy mẹ con Bác người một nơi mà đành lòng sao?" - Bả đánh vào tâm lý
- "Dạ... Cái này..." - Tôi dính đòn
+ "Coi như con giúp N, rồi giúp bác, bác thấy nó ở ngoải 1 mình, bác lo lắm"
- "Dạ, con hiểu rồi, để con cố gắng" - Tôi mủi lòng
Con người tôi cứng rắn có, sắt đá có, nhưng đừng đánh vào tình cảm gia đình, tôi hay mủi lòng lắm. Nhớ lúc trước, tôi về quê ngoại bị ngoại rầy, về lại SG tôi giận mấy tháng trời, mấy dì dưới quê gọi điện năn nỉ về chơi mà tôi đều từ chối, chỉ khi nghe ngoại bệnh thì tôi lại tức tốc chạy về, đúng là đôi khi con người ta cũng khó hiểu, miệng nói 1 nẻo mà trong lòng nghĩ 1 nẻo.
Mẹ N đánh vào điểm yếu của tôi, làm tôi suy nghĩ cũng phải, cũng 3-4 tháng N ở ngoài, chịu đựng cực khổ bao nhiêu đây đã đủ rồi, nhưng biết khuyên sao đây? Nói sao cho N hiểu để về nhà?
Tôi vẫn đón em về trên con đường quen thuộc, hai đứa luôn ngân nga 1 bài hát mà cả 2 cùng thích. Miệng tôi hát, nhưng đầu tôi nghĩ cách mở lời, tôi giả bộ hỏi N:
- "Em có nhớ nhà không?"
+ "Ngày nào cũng về nhà nhớ gì anh" - Em hiểu ý tôi nhưng vẫn cố tình trả lời một hướng khác
- "Nhà Q10 ấy"
+ "Anh tào lao quá, nhớ làm gì" - Tôi biết em nói thế nhưng không phải thế
- "Thôi xạo hoài, anh biết em nhớ mà"
+ "Hôm nay ăn gà chiên hen, em làm ngon lắm" - Em đánh trống lãng
- "Về nhà đi em, anh nghĩ cũng đến lúc em về nhà rồi" - Tôi khuyên
+ "Anh muốn em về nhà không?" - Em băn khoăn pha chút lưỡng lự
- "Anh tôn trọng quyết định của em"
Tôi có 1 linh cảm xấu, tôi biết, có thể kỳ này em về nhà, tôi sẽ mất em, nhưng tôi cũng không đành lòng để em chịu thiệt thòi thêm nữa, em xứng đáng trở về với cuộc sống trước kia, và hơn ai hết, tôi biết, em đang cần tình thương của mẹ...
Em có chút do dự, tôi đoán được, nhưng tôi vẫn không nói gì, em nhìn tôi như có gì muốn nói, nhưng lại thôi, em lại im lặng, tôi cũng không muốn mọi thứ xấu hơn, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng chấp nhận.
Ngày đưa em về nhà, gia đình em vui lắm, tôi không biết họ vui vì em về hay vui vì đã bước đầu tách em ra khỏi tôi? Cũng là lần đầu tiên tôi thấy má S của em cười với tôi, tôi gật đầu chào rồi quay xe đi về. Lúc đó tôi còn quá trẻ, không hiểu được những toan tính, gian trá của con người, tôi chỉ nghĩ - đưa em về nhà là một điều nên làm...
Mới chạy được một quãng, túi quần tôi rung lên
- "Alo"
+ "Anh ****, qua em chơi chút đi" - Giọng G- "Cũng được"
Tôi vòng xe chạy về nhà G, G ngồi trước cửa nhưng quái lạ, thằng H đâu nhỉ mà để G một mình thế kia. Vừa tới tôi hỏi ngay:
- "Ku H đâu em?"
+ "Sao anh không hỏi em, hỏi người ta làm gì?" - G trách móc
- "Ờ thì em sao rồi, mà ku H đâu" - Tôi cũng cố chêm thêm
+ "Nữa, hỏi có 1 câu, mà hết nữa câu ai đâu không" - G dỗi
- "Thôi, nói đi, làm màu hoài"
+ "Chia tay rồi anh, với lại em cũng chỉ thích thích nó thôi, chứ có yêu đương gì đâu?"
- "Kì bây, định quất ngựa truy phong, bỏ rơi con trai người ta à, tội lỗi lắm đó nghen"
+ "Em với nó có gi đâu, mà cũng không hợp nhau anh ơi, nó đi chơi quá, em quản đâu được, phải chi nó giống anh thì tốt rồi"
- "Đừng lấy tôi ra làm thí dụ, không có thú vị nha cô"
+ "Em nghe nói, anh chở con N về nhà rồi à" - G nhìn tôi với vẻ e dè
- "Ừm, có gì không em" - Tôi trả lời nhẹ thỏm, G thở dài
- "Thở dài dữ mậy" - Tôi nhìn thấy G có cái gì đó giấu tôi, nhưng tôi không muốn nghe, thực sự là không dám nghe...
+ "Thôi cái gì tới nó tới anh" - G nói nhỏ
- "Hãy để nó đến theo cách của nó... Lo làm gì" - Tôi mỉm cười
Đến lúc này thì tôi biết 90% là sắp có chuyện xảy ra, nhưng phải bắt đầu từ đâu, hay đó chỉ là những suy đoán mơ hồ của thằng nhóc như tôi? Thôi thì, vui ngày nào hay ngày nấy vậy...
- Mình rất lấy làm cảm kích khi đọc được những comment ủng hộ của các bạn, và cũng thành thật xin lỗi vì đã chậm trễ trong việc ra chap mới.
- Có vài bạn nói truyện mình giống như truyện MY LIFE, mình xin đính chính là mình chưa từng đọc truyện đó, có thể có những hoàn cảnh giống nhau, nên cốt truyện giống nhau là chuyện bình thường, xin đừng đánh đồng truyện mình với thớt đó nữa
- Và cũng nói luôn, là khi các bạn đọc truyện mình, thích thì theo dõi, còn không thích thì bấm report để topic chìm xuống hay để MOD del cũng được, chứ đừng so sánh truyện mình dở hơn hay hay hơn thớt nào trong f145.
Vài lời thật lòng, xin các bạn hiểu cho...
CHAP 18: Không đề
Ngày em về với gia đình, em nghỉ làm luôn ở bên shop, tôi thì bớt đi gánh nặng nên cũng giảm giờ dạy thêm để có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Tuần đầu tiên em về nhà, tôi thấy em vui hẳn ra, nhưng trong mắt em, tôi nhìn thấy em có điều muốn giấu. Với lý do mới về nhà, nên phải kiểm tra lại sổ sách tiền vay, rồi phải làm quen lại cách tính lãi, nên 1 ngày em nhắn tin cho tôi 1 tin vào buổi tối, tôi nghe hoàn toàn hợp lý, nên cũng chả trách gì.
Từ khi tôi gặp G, G hình như có 1 cái gì đó khác khác, thường xuyên nhắn tin với tôi, chuyện gì cũng nhắn, đến nỗi Star Movies chiếu phim kinh dị, G cũng nhắn tin rủ tôi xem cùng. Tôi lúc đó cũng vô tư lắm, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy bạn bè thân thiết càng vui hơn.
- "Alo" - Tôi gọi cho em
+ "Em nghe anh" - Đầu bên kia trả lời
- "Em đang làm gì thế? Đi lòng vòng với anh nhe, cả tuần rồi"
+ "Em đang đi công chuyện anh ơi, dạo này việc nhiều quá, tối về em nhắn tin cho anh"
- "Vậy thôi, em đi đi" - Giọng tôi buồn buồn
+ "Giận em à" - Em hỏi
- "Không, em đi đi, giận gì đâu" - Tôi giả bộ
+ "Vậy mai gặp anh hen" - Em nói xong rồi cúp máy
Tôi nhoài người vứt cái điện thoại lên bàn, rồi nằm xuống nền nhà nhắm nghiền mắt lại, không phải ngủ, đôi khi buồn buồn tôi hay làm thế, nó giúp tôi vơi đi phần nào, nhưng tôi nghĩ: "Ở nhà chán quá, thôi thì mình đi lòng vòng chơi". Đang có ý định thì thằng bạn thân alo rủ đi cafe, đúng là hên thật
- "Mày đang làm gì đó thằng khỉ" - Bạn tôi nó hỏi
+ "Đang nằm nhớ đến mày" - Tôi ghẹo
- "Tao cũng thế, mình gặp nhau nha anh yêu" - Nó cũng không vừa
+ "OK, quán cũ nha cưng, ra trễ anh thiến" - Tôi cười
- "OK, nhớ mang theo bài nha mày" - Giọng nó hớn hở, nói đoạn nó cúp máy
Tôi thay đồ rồi phóng ù ra quán càfe quen thuộc, bọn bạn thân chơi với nhau từ hồi cấp ba đến giờ, thân thiết lắm, cái gì cũng kể cho nhau nghe, đến nỗi mỗi lần gặp nhau là phải kiểm tra lại thông tin coi đứa nào thay bồ mới, hay vừa bỏ bồ cho tụi nó. Quán cafe này nằm trong hẻm TQĐ, quán có 2 gian, 1 gian ngồi phía bên ngoài vườn, ở trên có lầu tương tự, còn 1 gian là ngồi ở trong nhà, lót miếng nệm mà ngồi, nên cả đám hay vô gian này để có không gian sát phạt, bàn chuyện tầm phào.
Vừa tới nơi thì thằng bạn tôi vỗ vai: "Có đem theo hàng không mày"
- "Nè ông, giống ba tao ghê" - Tôi nói xong rút trong túi quần ra bộ bài đưa cho nó
+ "Đánh ăn quỳ, hay đánh điểm trả tiền nước" - Thằng kế bên nói
- "Sao cũng được mà đánh ghi điểm đi, chứ quỳ đau đầu gối chết cha" - Tôi trả lời
Đi 7 đứa mà chỉ có một bộ bài, cả đám xúm vô vừa coi, vừa bàn, vừa khích, còn cho hẳn 1 đứa làm thư ký để ghi điểm, hoành tráng thế không biết Bọn tôi mà xúm vô là um sùm, cười nói y chang như đang ở nhà, hồn nhiên, vô tư đến mức quá đỗi cần thiết, làm cho cái gian đó ồn ào không ai dám vào, 1 mình bọn tôi 1 cõi...
Chơi được vài ván thì có số điện thoại lạ gọi cho tôi:
- "Alo"
+ "**** à, bác là mẹ G đây"
- "Dạ con nghe bác" - Tôi đi vội ra chỗ khác để nghe cho rõ
+ "Con qua can con G dùm bác, bác lỡ tay.... giờ nó đập đồ tan nát hết rồi" - Giọng mẹ G sụt sùi, tôi nghe trong điện thoại có loảng xoảng
- "Dạ, con biết rồi, con qua liền đây" - Tôi cúp máy
Tôi thầm nghĩ: "Bộ nó gây nhau với mẹ nó vụ ông kỹ sư sao ta?"....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ