Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Anh.
Chị khe khẽ chào tôi.
- Đi vào nhà nhanh lên, còn đứng đó làm gì. Mưa to thế này… sao em không để ngớt mưa hoặc mai thì lên.
- Em lo, em không ở nhà được. Sao… sao em gọi mãi anh mới nghe điện. – Chị lí nhí.
Nhìn chị tôi xót xa chẳng nói được gì, cũng chẳng còn tâm trí mà giải thích để chị hiểu rằng không phải tôi không muốn nói chuyện với chị mà chỉ bởi lúc đó tôi đang ngủ nên không biết chị gọi lên. Im lặng hồi lâu tôi mới luống cuống giục chị vào nhà kẻo cảm lạnh. Buồn bã chị cởi chiếc áo mưa mỏng manh và đã bị xé toạc bởi nước mưa và những cơn gió dọc đường. Phủ chiếc áo mưa lên yên xe, mở cốp chị lấy bộ quần áo và định đi vào thay thì H từ nhà tắm mở cửa đi ra.
- Chị Phương.
Ngước mắt lên nhìn thấy H đứng trước cửa nhà tắm chị sững người lại. Mất một hồi lâu chị mới bình tĩnh trở lại. Ấp úng chị trả lời:
- Em… em ở đây à.
Rồi chị quay lại nhìn tôi, ánh mắt chị đờ đẫn, hoang mang và tuyệt vọng như muốn bật khóc:
- Mưa to quá nên em nghỉ học. Chị vừa từ nhà lên à? – H vẫn bình thường.
Chị cố gắng ừ một tiếng nặng nề rồi run lẩy bẩy đi vào nhà tắm. Ngồi thêm một lúc H chào tôi ra về khi trời đã ngớt mưa. Thương chị quá. Mưa to gió lớn, sấm chớp rền trời nhưng chỉ vì lo lắng cho tôi, chỉ vì chị sợ rằng tôi không còn yêu chị nữa mà chị phải vất vả lặn lội lên đây với tôi. Tôi biết chị buồn lắm, nhìn chị khổ ải tôi càng thấy thương và yêu chị nhiều hơn. Thầm nghĩ,chờ chị tắm xong tôi sẽ nói với chị tất cả để chị hiểu tôi yêu chị đến nhường nào. Tôi cần chị như thế nào để chị bớt lo lắng. Tôi không muốn chị buồn, tôi không muốn chị phải khổ vì tôi thêm một lần nữa. Thương chị, có lẽ chiều nay lên thăm cu Th tôi sẽ nói với bố mẹ chuyện của tôi và chị để bố mẹ tha thứ cho anh trai chị. Bởi tôi hiểu, chấp nhận ở bên chị thì tôi phải cố gắng gạt bỏ đi lòng thù hận cùng những hằn học với anh trai chị trong lòng và tha thứ cho anh trai chị, có như thế chị mới được thanh thản bên tôi, có lẽ tôi phải chấp nhận… Mười năm phút, rồi hai mươi phút trôi qua tiếng nước vẫn róc rách chảy trong nhà tắm. Sốt ruột tôi đến cửa nhà tắm gọi chị… chị không trả lời… mà chỉ có những tiếng khóc thút thít khe khẽ vọng ra. Kéo cửa nhà tắm sang một bên tôi ngó vào… chị vẫn ngồi nhìn chậu nước khóc nức nở. Đau đớn và xót xa. Thương chị quá tôi không cầm được lòng. Bộ quần áo ướt nhoèn vì nước mưa khi đến đây vẫn còn nguyên trên người chị. Chị run lên bần bật không biết vì lạnh hay vì những cơn khóc khi tôi bước vào và kéo chị đứng lên:
- Có chuyện gì hả Phương? Sao không nói gì với anh? - Tôi hỏi chị.
Chị càng khóc to hơn, mếu máo chị nói:
- Mình chia tay anh nhé… hu…hu…hu... em khổ lắm, em không chịu được nữa…anh… – Chị òa khóc khi chưa nói hết câu.
Lặng người tôi buông tay chị ra. Tại sao, có chuyện gì… vì gì… sao chị lại đòi chia tay, ai đã nói gì làm chị buồn, chẳng phải sáng nay chị vẫn còn nhắn cho tôi nhiều lắm sao. Luống cuống và rối bời, mặc cho người chị vẫn còn ướt nhẹp tôi kéo chị về phía tôi và ôm chặt chị vào lòng. Chỉ muốn nói với chị rằng mọi chuyện lúc này tuy nghiêm trọng thật nhưng tôi vẫn cần và vẫn còn yêu chị nhiều lắm.
Chân tay luống cuống còn lòng dạ thì rối bời, mặc cho người chị vẫn còn sũng nước tôi kéo chị về phía mình rồi ôm chị thật chặt. Chị vẫn khóc thút thít, những hạt nước trên cổ áo chị vẫn không ngừng ngấm sang ngực áo tôi và len lỏi vào tận da thịt làm tôi khẽ rùng mình. Nước mắt lưng tròng chị khẽ ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi gằm xuống. Đẩy tay tôi ra chị dứt khoát:
- Anh… anh đi ra đi.
- Có chuyện gì? Bố mẹ nói gì với em? Sao em lại… bỏ anh? – Tôi xót xa.
Chị lắc đầu rồi lại bật khóc. Dùng cánh tay còn lại tôi cố gắng nắm chặt tay chị rồi nói:
- Vợ đừng lo lắng nữa. Tắm xong vợ lên thăm Th cùng anh rồi anh sẽ nói với bố mẹ chuyện của chúng mình.
- Không…hu..hu..hu. Anh… anh đi ra đi. Em không thể chịu được nữa. hu..hu..hu… em khổ lắm rồi.
- Sáng nay Th nó cũng đã tỉnh rồi. Vợ đừng lo lắng gì nữa. Ở nhà có chuyện gì? Sao em không nói gì với anh?
Cố gắng rút những ngón tay ra khỏi tay tôi, chị cay đắng:
- Em… em… không muốn yêu anh nữa… anh… anh ích kỷ lắm. Anh chỉ biết… anh… hu..hu..hu.
Đờ đẫn tôi buông thõng cánh tay đang đặt trên vai chị. Không còn đủ sức để kéo chị về phía mình nữa tôi chỉ còn biết đứng chôn chân ngửa mặt lên và cố đẩy nỗi tủi thân đang nghẹn cứng nơi cổ họng trôi xuống. Tôi thẫn thờ đi ra còn chị ngồi thụp xuống và lại khóc nức nở.
Tôi đã làm gì sai? Vì chuyện của tôi và chị, vì tình yêu tôi dành cho chị quá lớn tôi đã chấp nhận gạt bỏ thù hận, gạt bỏ bao đớn đau oán hờn với anh trai chị… Tại sao chị lại bỏ tôi? Vì bố mẹ chị, vì lão M hay vì điều gì?Hai ngày nay tôi biết chị buồn, chị khổ tâm lắm. Nhưng tôi… tôi cũng vậy. Chẳng lẽ chị không biết rằng tôi cũng đau, tôi cũng xót xa và lo lắng cho chuyện của tôi và chị lắm hay sao. Nhìn chị vất vả bao ngày qua lòng tôi đâu có yên. Nhưng vì nó nghiệt ngã quá mà tôi phải im lặng. Chẳng lẽ chị không biết… Sao giờ đây chị lại bỏ tôi? Ruột gan rã rời, lòng dạ tê tái, yêu chị nhiều lắm nhưng nghĩ đến lời chị nói sao đắng cay quá. Tôi ích kỷ, tôi ích kỷ ư? Tủi thân lắm chị có biết không?
Từ nhà tắm bước ra chị im lặng không nói với tôi lời nào. Mặc cho tôi nhìn chị chờ đợi, chị lẳng lặng đến cạnh chiếc tủ quần áo nơi có một góc tôi dành riêng cho chị để đồ kể từ khi chị chuyển đi. Đắng cay và đau đớn quá. Mỗi động tác của chị là một lần chị cứa vào tim tôi. Từng đôi bi tất, từng cái áo con, từng chiếc quần lót và cả những chiếc khăn len từ mùa đông năm trước… lần lượt được chị xếp vào túi xách rồi mang ra xe. Nhìn theo chị mà lòng tôi tê tái. Tủi thân cùng một chút hờn giận vì nghĩ mình bị chị bỏ rơi tôi móc chiếc điện thoại sáng nay chị để lại rồi đưa cho chị. Sững sờ và một thoáng khựng lại chị đưa bàn tay run rẩy đỡ lấy rồi ngước lên nhìn tôi, chua xót chị bật khóc.
- Em đi về…
Chị khẽ chào tôi rồi quay đầu bước đi.
- Phương…
Không để ý đến lời nói của tôi chị quay xe rồi nổ máy. Khóe mắt cay cay, tôi muốn chạy theo kéo chị lại nhưng dường như có ai đó níu chân tôi xuống. Chân tay rụng rời và tê tái, nhìn chị đang rời xa mình mà tôi vẫn loay hoay chẳng biết làm gì. Gục mặt xuống bàn tôi nhớ lại mọi chuyện kể từ buổi tối hôm qua khi về nhà chị… đến khi chị đưa tôi lên viện… rồi về phòng trọ… đêm qua và cả sáng nay… tôi không biết tôi đã làm gì sai, tôi không nhớ ra được tôi đã làm gì để chị buồn để tôi trở thành kẻ ích kỷ trong mắt chị… Những lời nói của tôi sáng nay? Vì tôi đã nặng lời? vì tôi đuổi chị về? Vì lí do này ư? Chị có biết tôi đuổi chị về chỉ vì tôi không muốn có thêm bất cứ một rắc rối nào vây lấy chuyện của tôi và chị nữa hay không? Chị có biết tôi đuổi chị về chỉ vì tôi sợ bố mẹ chị sẽ nghĩ rằng vì tôi mà chị không có mặt trong ngày trọng đại nhất của chị gái chị hay không? Tôi lo lắng cho chuyện của tôi và chị nhiều lắm chẳng lẽ chị không biết hay sao??? Không phải, nếu vì lí do này thì tại sao trưa nay chị vẫn còn gọi cho tôi? Chẳng phải trưa nay chị vẫn còn nói với tôi khi nào xong việc ở nhà chị sẽ lên luôn và ở lại chăm sóc cho tôi hay sao? Chị nói thương tôi đau đớn, chị nói chị không yên tâm khi để tôi ở một mình cơ mà? Tại sao, vậy thì tại sao? Tại sao giờ chị lại để tôi một mình? Tủi thân và tuyệt vọng đến cùng cực. Nhưng rồi tôi lại hi vọng. Hi vọng những lời chị nói chiều nay không phải xuất phát từ suy nghĩ của chị mà chỉ vì thời gian này chị đang phải chịu quá nhiều áp lực và bởi vì có quá nhiều sóng gió đang cố quấn lấy cuộc đời vốn không yên ả của chị khiến chị thêm khổ tâm, mệt mỏi và tuyệt vọng. Và đó chỉ là những lời nói trong một phút tủi thân và hờn giận khi chị thấy cuộc sống quá khó khăn với mình.
- Anh T, anh T ơi. Tạnh mưa rồi anh đưa em lên thăm thằng Th với.
Tiếng H gọi làm tôi sực tỉnh.
- Ừm, em về chuẩn bị đi rồi đi.
Vừa bước vào phòng bệnh những hờn dỗi và tủi thân lại khẽ trào lên trong tôi khi nhìn thấy chị đang ngồi cùng mẹ và hỏi han cu Th. Quay ra thấy tôi và H chị bối rối.
- Mẹ… Phương. – Tôi khẽ chào.
- T… H. – Chị lí nhí rồi lại quay đi.
Chào mẹ tôi và chị xong H ngồi xuống hỏi thăm cu Th. Nhìn chị rồi nhìn sang cu Th tôi lại thấy tưng tức và uất ức trong lòng. Giờ đây nó đã tỉnh hẳn nhưng mọi cử động và phản ứng vẫn còn chậm chạp và rất mệt mỏi. Không nói được to, Th đưa ánh mắt đã mất hẳn sự tinh nhanh nhìn tôi rồi khẽ gật đầu ra hiệu như muốn nói gì đó với tôi. Thấy tôi ghé sát tai vào miệng nó, Th thều thào nặng nhọc:
- Anh… có… làm… sao… không?...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
» Truyện Voz Yêu Đơn Phương
» Truyện Voz Chuyện Tình Tay Ba chập 1
» Trả Thù Một Cuộc Tình chập1
» Truyện Voz Yêu Thầm Vợ Bạn !!!
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
» Truyện Voz Yêu Đơn Phương
» Truyện Voz Chuyện Tình Tay Ba chập 1
» Truyện Voz Yêu Thầm Vợ Bạn !!!
» Truyện Voz Bản Chất Của Một Con Đĩ.chập1
123»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt