- ‘em là gió, và vì là gió, sẽ luôn quanh anh’, mình nói cái câu mình giữ trong lòng từ lâu, đợi cơ hội nói với em. Mình hoàn toàn bình tĩnh. Em gia sư quay sang nhìn mình, mắt em mở to, như mọi lần em ngạc nhiên. Mình chờ đợi em phá ra cười như nhiều lần, nhưng lần này em chỉ im lặng cười mỉm, lại quay nhìn sông. Hôm nay em gia sư lạ quá
- ‘muốn hỏi gì àh?’, em quay sang nói. Chắc em biết gì đó, mình ngạc nhiên. Mình nên hỏi gì, chẳng lẽ lại hỏi : ‘em có nợ thằng HA 50t ko? Em là gì của HA?’. Mình thực có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi lắm. Nhưng tình huống này, nên hỏi gì, liệu có nên hỏi, và nếu hỏi xong, có đẩy mọi thứ đi quá xa
- ‘sao em hỏi vậy?’, mình nói. Giữa 2 đứa có cảm giác trầm tĩnh.
- ‘thì hôm bữa em có nói là sẽ kể cho anh về chuyện hiện tại lằng nhằng đó, anh ko muốn hỏi à?’, em nói, thì ra là chuyện đó
- ‘nếu em muốn kể , anh sẽ luôn muốn nghe’, mình nói đơn giản vì chẳng biết nên hỏi gì, bắt đầu từ đâu. Giữa quá khứ và hiện tại luôn có 1 mối liên hệ nào đó, có thể mờ ảo nhưng cũng có thể dai dẳng mãi. Thứ mình sắp nghe, sẽ như thế nào???
- ‘ủa mà sao em phải kể anh nghe ta’, em nói như vừa phát hiện ra chân lí. Mình im lặng nhìn em, khó hiểu quá.
- ‘gì mà mâu thuẫn vậy em, em nói kể anh nghe, rồi giờ hỏi sao phải kể’, mình tò mò chẳng hiểu em nghĩ gì
- ‘ko phải, tại tự dưng em nhớ lại không hiểu mối quan hệ giữa anh với em là gì?chẳng có gì rõ ràng’, em nói, nghe rõ ràng đến chua xót. Mình không biết có phải em đang muốn ở mình 1 lời yêu, một câu ngỏ lời để rõ ràng hơn. Nhưng em đâu giống tip người câu nệ chuyện ngỏ lời yêu. Đành rằng lời thì nhất định phải nói nhưng bây giờ ư, mình luôn sẵn sàng cho lời yêu em vì thứ yêu thương dành cho em , mình luôn có nhưng mình muốn nói 1 cách hoàn hảo chút. Ít nhất cũng thế.
- ‘nếu anh nói anh yêu em, em có tin?’, mình hỏi em, hôm nay sau buổi nói chuyện với HA, tâm trạng mình có nhiều thứ rất lạ, có lẽ là can đảm hơn chút.
- ‘vậy mình yêu nhau hả?’, em hỏi 1 câu hỏi khác tỉnh bơ trước câu hỏi của mình. Em gia sư có yêu mình không??
- ‘em đừng đùa cợt nữa’, mình nói vì hơi bực thấy cái kiểu dửng dưng của em.
- ‘em có đùa đâu, bỏ qua đi,để em kể anh nghe chuyện này vui lắm;, em nói, trở lại nét bình thường của mọi ngày, em cố kể chuyện bằng giọng phấn khích lắm
- ‘hồi sáng em qua chơi với thằng nhóc hàng xóm, em đá banh với nó, vui lắm luôn xong hồi em mua kem em với nó ăn, nó nói lớn lên lấy em làm vợ, hahahahaa’, em nói rồi cười, nụ cười kéo dài lắm, em cứ cười mãi tỏ vẻ rất vui nhưng mình biết em cố tỏ ra vui vẻ vậy thôi chứ em không vui được như vậy
Mình im lặng nhìn em, em cười mãi cười mãi. Nhìn nụ cười mình có cảm giác méo mó, méo mó, chẳng hiểu trong em là gì. Nhưng mình tin thứ ấy đang chất đầy, sắp tràn. Sau tràng cười giòn tan đó, miệng em méo hẳn, em khóc. Mình hoảng hốt, sao em lại khóc? Mình đã làm gì, em khóc nhìn rất thảm thương. Nước mắt tuôn nhanh như mưa, mình im lặng. Đúng là ở em có nhiều trạng thái không thể đoán. Cười đó, khóc đó. Em gia sư nhỏ bé của mình đáng thương quá.
Mình quàng tay qua lưng em, vụng về .Mình chẳng biết nên an ủi thế nào, nên làm thế nào để vơi bớt nước mắt của em. Cái cảm giác nhìn người mình yêu khóc làm cho mình thấy nghẹn, như có ai đang siết chặt cổ mình.
- ‘ em đau , em đau lắm’, em quay sang mình nói. Mình ko thể diễn tả càm giác của mình, như mất hết cảm giác. Em yếu đuối quá, mình ôm em vào lòng. Em cứ thế mà khóc, không hiểu chuyện kinh khủng gì đã xảy ra với em.
Uất ức, đau khổ hay mệt nhoài vì những chịu đừng ngày càng quá sức với em??. Em khóc ướt hết mảng áo sơ mi của mình. Em rung lên vì nấc. Nước mắt của em tưởng như là vô tận. Em gia sư chắc chắn là rất mệt nên mới khóc như thế.
…
Em hết khóc nhưng cũng không dứt mình ra, em cứ dựa vào mình.Mình biết là em đang ngại, sau khóc em lại ngại. Mình cứ im lặng, tự dưng thấy mọi lời đều trở nên vô nghĩa. Sau có lẽ thấy không tiện, em ngồi thẳng, quay về phía sông và không dựa mình nữa.
- ‘ướt hết áo rồi’, mình nói, không thể để mọi thứ im ắng mãi được. Nhưng câu nói của mình quá ngớ ngẩn thì phải?
- ‘đồ keo kiệt, để em giặt cho’,em nói,không quay mặt lại. Vừa mới khóc xong giờ lại đanh đá như xưa.
- ‘khỏi, anh để làm kỉ niệm, haha’, mình nói. Em cũng cười. Nhưng cái câu đó không hề buồn cười. Cả 2 cố cười gượng gạo. Cả 2 đều ngại ngùng.
- ‘anh thấy em đáng thương hở?’, em hỏi mình, không quay nhìn mình
- ‘ko, anh ko thấy thế, anh không hứa nhiều thứ được nhưng anh sẽ là anh, và tình cảm dành cho em ở hiện tại là thật’, mình nói xong cũng tự mình thấy sến nhưng bây giờ không nói, lần sau có thể nói không???
- ‘uhm, sến quá, haha’, em cười, đúng là trở lại là em.
Chắc chắn tâm trạng em đang rất bất ổn.
- ‘ anh muốn biết em nghĩ gì về anh ko?’, em nói, cả 2 bắt đầu câu chuyện
- ‘ anh thấy em đẹp trai chứ gì, rồi thông minh, gì nữa hả?’, mình nói, rất tự tin. Thực ra mình chẳng có chút gì đẹp trai, không quá xấu thôi.
- ‘gớm quá pa, để em nói cho biết về bản thân nha’, em chậm rãi nói, mình im lặng nghe em nói. Câu hỏi này mình cũng muốn biết lâu lắm rồi. Mình hồi hộp nghe, không biết là tốt hay xấu
- ‘anh hả? để em phân tích: anh là trai tơ, anh mới biết yêu, anh vụng về, không biết nói chuyện, anh trầm tính nhưng chân thành’, em nói, cũng như những lời nhận xét đơn thuần, đâu nói lên em nghĩ gì về mình, mà sao em biết mình trai tơ? Em gia sư nói tiếp, mắt em hơi đỏ và sưng.
- ‘em thì hoàn toàn trái ngược anh, em ko phải gái trinh, em biết yêu lần đầu từ hồi lớp 10 rồi, em không vụng về em ít đỏ mặt, em biết cách nói chuyện, em hoạt bát nhưng ít nhiệt huyết chân thành hơn anh’, em nói, rõ ràng và chậm rãi. Đúng là em rất biết cách nói chuyện. Mình biết em muốn nói tiếp, nên gật đầu, lắng nghe. Hơi lo lắng không biết tiếp theo em sẽ nói về vấn đề gì, em đang nêu sự khác biệt bên ngoài giữa mình và em.
- ‘anh có quá khứ tốt và tương lai sáng, em có quá khứ tồi tệ và tương lai không biết đi về đâu’, em nói. Mình mở miệng, định nói 1 câu. Nhưng em đưa ngón tay lên miệng, ra dấu mình im lặng. Em muốn nói tiếp. Câu mình muốn nói là : ‘ anh không quan tâm quá khứ của em và tương lai anh và em sẽ cùng cố gắng’.
- ‘anh thương em, yêu em, có thể là ngộ nhận. Vì anh thấy em khác anh, anh tò mò muốn biết anh nghĩ đó là yêu. Em thì sao cũng đc, có người thỉnh thoảng đi cùng em đi chơi, có vẻ thích em dù ngộ nhận. Không đòi hỏi tình dục, yêu như hồi xưa Dù sao em cũng chẳng chờ đợi cái gọi là tình yêu, vô bổ và hại não’, em nói, bình thản đến lạnh lùng, thế là đã rõ, em không có tình cảm với mình và nghĩ là mình ngộ nhận. Ngộ nhận à, hoàn toàn không phải. Mình hiểu rõ hơn ai hết đó không phải ngộ nhận, tất cả những cảm giác mình có, mình từng hỏi bản thân rất nhiều lần , mình dù là yêu lần đầu với vụng về và khờ dại nhưng dám chắc chắn đó là yêu, thậm chí tình cảm của mình cái từ yêu không đủ diễn tả
- ‘không phải yêu, nên ko ngộ nhận, là nhiều hơn thế’, mình nói, thấy tâm trạng buồn lắm. Mình nghĩ mọi thứ có trở nên rắc rối nhưng tình cảm của mình và em gia sư đang tiến triển tốt. Những thứ em vừa nói, làm mình buồn nhưng lại cho mình cái động lực cố gắng, hơi kì nhưng mình muốn cố gắng đi xa hơn nữa.
- ‘anh hi vọng gì vậy? em sẽ yêu anh àh?’, em hỏi mình, gương mặt em quá lạnh lùng, em nói với giọng điệu có vẻ bất cần. Sao em thay đổi nhanh thế, mới đây còn vui mà
- ‘anh ko hi vọng, anh yêu vì là yêu ko thể dừng lại’, mình nói chậm rãi, chẳng biết tâm trí lúc ấy để đâu mà nói những lời ấy. Trong mình thấy có luồng khí rất lạnh, cứ chạy tới đâu là đông đá tới đó. Thấy buốt buốt.
- ‘uhm, vậy mình yêu nhau nha’, em nói, mình mở mắt mà ngạc nhiên, đáng lẽ sau những lời em vừa nói sẽ là câu giã từ, em nói là không yêu cũng như không thể yêu rồi mà. Ý gì đây, sao không thể đoán nổi em?
- ‘là sao?’, mình hỏi, thấy khó hiểu quá
- ‘anh ko quan tâm quá khứ, ko chấp nhặt hiện tại đã qua, đúng ko?’, em gia sư hỏi mình, đôi mắt em đỏ và có vẻ hơi ướt. Mình gật đầu. Mình muốn yêu em thôi.
- ‘anh yêu em?’,em gia sư nói tiếp,mình gật đầu.
- ‘vậy mình yêu nhau’, em nói, cười cười. Mình ko biết sao em lạnh lùng đến thế, em đang đùa cợt gì đây.
- ‘em ko yêu anh mà’, mình hỏi, thấy mình giống như bị xô xuống vực. Nhưng thứ níu kéo mình là ánh mắt em, lạnh nhưng buồn.
- ‘anh đừng tin lời ng ta nói yêu anh, đừng hi vọng gì, anh sẽ thất vọng tràn trề vì anh hi vọng, anh muốn yêu ko?’, em hỏi, rõ ràng.
- ‘muốn’, mình nói nhanh chóng, không yêu mình cũng được , trò chơi cũng được. Mình chỉ không muốn mất em, không muốn không thể yêu em. Còn cái tình yêu, mình tin mình đủ để xài cho cả 2.
- ‘vậy mình yêu nhau đi’, em nói. Mình ko thể hiểu những thứ đang diễn ra, loằng ngoằng quá.
- ‘uhm, em là người yêu của anh’, mình nói. Đi tới nước này rồi, mình không muốn quay lại chút nào. Ko cam tâm. Đầu mình chẳng nghĩ được gì nữa. Sao có người yêu đó mà thấy lạ lạ,ko vui không buồn chỉ thấy ngạc nhiên.
- ‘uhm, nếu anh muốn chia tay, chỉ việc nhắn tin SOS, vậy thôi, ko cần gặp lại, người nào đã qua và đã chia tay, em ko muốn gặp lại được ko?’...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ