- ‘mua mấy cái vòng đi anh’, em gia sư nói khi mình chạy qua những cái xe bán vòng, mình tắp vào, có những chiếc chuông gió rung rinh, chuông gió làm bằng vỏ sò, kêu leng keng khi gió thổi.
Sau 1 hồi lựa chọn, mình và em gia sư mua được 1 cái chuông gió bằng vỏ sò màu xanh và trắng, cùng với 2 cái vòng. Em tự đặt là vòng may mắn, mình và em đeo mỗi người 1 cái. Đi 1 đoạn, mình và em quyết định đi lên tượng chúa giang tay rồi mới về. Em và mình đều ko có đạo nhưng em nói đi rồi thì đi hết cho vui.
Leo lên mới thấy mệt, rất nhiều bậc thang, nhờ em lanh lẹ nên em gửi nhờ chị bán hàng ngay ngoài chỗ giữ xe mấy giỏ đồ nên mình và em gia sư không phải mang đồ lên. Tụi mình cứ đi, tới chỗ nghỉ là vào ngồi, em và mình chụp đủ thứ kiểu hình, cảnh càng lên cao cang đẹp, nhìn xuống dưới là cây và biển trắng, mình còn thấy cả những chiếc thuyền. Em gia sư thì khỏi nói, em thích thú vô củng. Hình như em không biết mệt mỏi, em cứ cười, đùa chạy nhảy suốt. Mình và em chụp hình rất nhiều.
- ‘nếu mình chia tay, nội ngồi coi hình thôi anh cũng buồn đến chết’, em gia sư nói thế. Mình buồn hẳn, tự dưng em lại nói tới cái từ mình hoàn toàn ko muốn nghe.
- ‘sao em nói vậy?’, mình nói tỏ vẻ bực tức.
- ‘trời, em giả thiết mà, đừng nói giận nha’, em nói, tỏ vẻ ngạc nhiên như em hoàn toàn không cố ý.
- ‘không’, mình nói, rồi im im bỏ đi trước. Mình dị ứng nghe cái từ đó, cái từ đó xô mình xuống vực thẳm. Nhưng ngẫm lại, nếu có chia tay, mình sẽ thế nào. Chắc đau khổ nhưng rồi sẽ qua, đơn giản vậy thôi sao. Ngay từ đầu mình đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho tình huống xấu, nhưng khi nghe em nói câu đó, mình vẫn thấy trống trải ngỡ ngàng, vẫn thấy hụt hẫng dù câu đó theo em nói là em không cố ý và chỉ là 1 giả thuyết
- ‘anh ơi anh, đừng giận em’, em năn nỉ suốt 1 đoạn, mình im lặng. Chẳng phải giận em đâu, mình chỉ đang sợ nên muốn làm căng thêm 1 chút để em gia sư đừng nói từ đó lần nào nữa. Mình nghĩ lại mình, vì là lần yêu đầu nên không chút kinh nghiệm chỉ biết cố gắng thật nhiều để đi xa nhất có thể trong chuyện tình này. Mình thỉnh thoảng nghĩ về những khó khăn mình sẽ phải trải qua, chuyện của em gia sư, chuyện của mẹ mình, rồi mấy người xung quanh. Nói không ảnh hưởng thì là nói dối là chắc, mình mong yên ổn rồi mọi thứ sẽ qua,cả cái quá khứ. Mình và em sẽ giống như sóng và biển, sóng đánh mãi vào bờ không mệt mỏi, mình muốn được yêu em như thế.
…
Cuối cùng mình và em gia sư cũng leo lên tới nơi, mệt bở hơi tai. Mình và em gia sư ngồi ngắm cảnh 1 lát, mình thấy em đứng trước tượng chúa giang tay, em cầu nguyện. Mình cũng cầu nguyện theo, dù mình là kẻ ngoại đạo, mình cầu cho những thứ trong mình dần ổn định, em gia sư cầu nguyện gì đó, cũng khá lâu. Mình chẳng biết em cầu nguyện gì…
Tụi mình đi thả xuống dần dần, đi xuống khỏe hơn đi lên. Mình và em gia sư cứ nắm tay nhau đi xuống, ngắm quang cảnh hai bên, đẹp lắm.
- ‘em cầu gì thế?’, mình hỏi, câu hỏi hơi tế nhị. Biết là em sẽ có thể không trả lời.
- ‘em cầu cho tim em thôi đau, em cầu cho anh sẽ luôn vững tin, vậy thôi àh’, em gia sư nói , chậm. Mình hơi ngạc nhiên vì câu nói, tim em thôi đau vậy nó còn đang đau dai dẳng, em ôm hoài nỗi đau, Mình chẳng biết làm thế nào để làm em bớt đau, mình là kẻ bất tài vô dụng. Mình vững tin, em cầu thế chứng tỏ em có hi vọng vào mình, mọi thứ sẽ ổn thôi, mình sẽ trải qua được hết, chỉ cần có em
…
Trên suốt đường về, em gia sư vẫn hát câu hát : ‘đường còn xa, con chó nó la con mèo, gâu gâu meo meo’, mình yên bình nghe em hát và ôm mình
Thỉnh thoảng có cảm giác em mong manh, mong manh quá đỗi
…
Mình và em về tới nhà thì cũng hơn 7h tối, sau khi ăn mì quảng ở chợ bà hoa xong tụi mình mới về. Mình về nhả mới bắt đầu cảm thấy mệt. Nhưng vẫn cảm giác ước thời gian trở lại, mình ôm em ngủ trong tay như đêm qua.
…
Xác định: 1 tuần yêu nhau. Thời gian đối với mình là vàng ngọc,từng ngày qua ngày mình trải nghiệm nó. Yêu 1 người có trái tim tổn thương phải rất thận trọng. Mình và em đã có những nụ hôn, có những nụ cười, có những giọt nước mắt, mình đếm từng ngày bên em. Dù nhiều lần trong mơ, mình thấy mình xa em, xa mãi mãi. Nó trở thành cơn ám ảnh.
…
Cám ơn bạn Công Anh đã hát bài rap của thím sbdt06100 tặng em gia sư
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Say-Nang-…/IW9IUZ8B.html
update ngày 06/08/2012: thứ 2 : ngày thứ 8 yêu nhauMình thức dậy ở 1 đầu tuần sảng khoái, 9h hơn mình mới thức. Nhớ lại 2 ngày đi chơi tâm trạng mình còn thấy vui như hôm qua lúc ở biển. Biết bao giờ mới có cơ hội nữa. Da mình chỉ hơi đỏ chứ không bị lột da như mấy lần trước chắc là nhờ kem chống nắng của em gia sư. Mình ngồi dậy coi tin nhắn, có 1 tin nhắn lúc 5h của em gia sư với nội dung tin nhắn như mọi ngày : ‘dậy đi, ngủ như heo’, mình vẫn thấy lạ lạ hôm qua lúc chở em gia sư về, em gia sư mệt lắm thế mà sáng vẫn thức dậy sớm. Là thói quen hay là chuyện gì? . Điện thoại có thêm 1 tin nhắn của H, nhắn tin nói là lâu ngày ko gặp và nhớ mình. Cũng lâu rồi không thấy tin nhắn từ nhỏ mình quên béng nhỏ luôn. Mình chẳng thèm quan tâm mình nhắn tin lại cho em gia sư rồi đi làm việc của mình vì biết em không nhắn lại liền. Sáng nay em gia sư đâu đi học.
Mình làm mấy việc lặt vặt rồi vào lên mạng.
Hơn 11h mới thấy tin nhắn của em gia sư :
- ‘ em mới nấu ăn xong, buồn ngủ quá àh’,mình cười, lúc nào không than đói thì than buồn ngủ thế mà người nhẹ tênh, chưa tới 45 kg.
- ‘thì ăn cơm xong ngủ, thế mà anh tính rủ em chiều đi ăn’, mình nhắn tin. Cái cảm giác muốn gặp em hàng ngày
- ‘em buồn ngủ, mà ăn gì?’, em trả lời liền
- ‘đúng là heo, nghe ăn là sáng mắt ăn phá lấu’, mình nhớ tới cái món mà em gia sư nói là hồi xưa thích ăn lắm.
- ‘ohm, vậy 3h hen, em ngủ dậy đi’,em nhắn tin rồi nói đi ăn cơm rồi ngủ. Em khoe hôm nay em kho cá kèo rau răm với nấu canh khoai, ngon lắm. Mình thì cũng nấu sẵn nồi cơm rồi, chỉ chờ mẹ mang đồ ăn về thôi.
…
Trưa mẹ về, mình mới tá hỏa là da mình đen, mà mình nói với mẹ đi bến tre
- ‘mày đi bến tre mà đen như tắm biển’, mẹ mình nói khi vừa ngồi xuống ăn cơm
- ‘thì con không mang áo khoác’, mình nói tạm thế chẳng biết nói gì hơn. Giả bộ cười giả lải vì cái phim trên tivi, cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác
Mẹ mình cũng không hỏi nhiều nữa, mẹ cũng không hỏi về em gia sư, mẹ ăn xong đi vào phòng ngủ. Mình nhìn thấy mẹ im im cũng thấy lo, tính mẹ mình mà tính gì thì có trời mới biết. Không biết mẹ đang nghĩ gì nữa. Chuyện mẹ mình li dị với ba cũng là chuyện hoàn toàn bất ngờ, trước đó thấy mẹ chẳng nói gì, có 1 lần mẹ gọi mình và thằng em ra nói chuyện, thực chất là thông báo việc li hôn vì mẹ mình quyết định là không xoay chuyển được. Mấy cô chú bên họ nội nói mẹ mình là người phụ nữ quyết đoán và giỏi nên ba mình không sống nổi, phải kiếm người khác. Mình thì bỏ ngoài tai, kì thực mẹ mình giỏi kiếm tiền hơn ba mình, cũng quyết đoán hơn nhưng trong gia đình mẹ luôn làm tròn trách nhiệm. Chuyện ba có người khác thì đó là vấn đề của ba, chẳng là lí do để đổ hết tội lỗi lên mẹ mình như cô chú trong dòng họ nói.
Chuyện của mình và em gia sư, mẹ đã ra ý không thích và bắt đầu ngăn cản dù mẹ chưa biết rõ mối quan hệ giữa mình và em gia sư. Từ nhỏ tới giờ mình chưa làm việc gì trái ý mẹ hay cãi lại nhiều phần vì mẹ mình luôn tôn trọng quyết định của mình và không áp đặt phần vì mẹ mình khá khó nên không nghe thì cũng hơi khổ. Nhưng mình tin chắc chuyện của em gia sư và mình, mẹ có cấm như thế nào thì mình cũng đấu tranh tới cùng. Có người sẽ nói khó khăn, sẽ mệt mỏi, rồi nhiều chuyện xảy ra lắm . Mình cũng biết thế nhưng chẳng lẽ dừng lại à ? Tất nhiên không thể thế rồi. Mình hi vọng với lí lẽ của mình và với tính cách của mẹ, chắc ko đến nỗi ngăn cấm 1 cách vô lí.
Chẳng thể tính xa, nên tới đâu tính tới đó
…
3h, mình tới nhà em gia sư thì em đã đứng sẵn đầu hẻm. Nhìn em đen hơn hẳn mấy lần trước, em vẫn cười tươi khi thấy mình. Nhìn cái mặt là biết mới ngủ dậy. Hơi uể oải, em gia sư mặc quần jeans và áo thun bó sát màu vàng, vẫn đôi dép cao màu trắng. Em gia sư hôm nay cột tóc, nhìn em dễ thương và hiền
- ‘em đen không anh?’, em hỏi khi vừa lên xe.
- ‘đen thui, xấu òm’, mình nói, chọc em.
- ‘chê đi con, mê con tóc ngắn ở Vũng tàu rồi’, em nói, giọng nói đanh đá,mình ngớ người 1 lát mới lớn con nhỏ tóc ngắn là nhỏ trong quán nhậu. Ôi trời, giờ còn nhớ. Mình cười haha
- ‘mê lắm mà, nghe tới là cười’, em nói tiếp rồi nhéo mình đau điếng. Đó giờ mới biết cảm giác bị người yêu nhéo yêu, hồi xem phim cũng có mà thấy chẳng có gì. Giờ mình gặp, thấy cảm giác vừa đau vừa vui. Bởi sao người ta sợ cảm giác cô đơn nhất là những người từng có người yêu
- ‘anh mê em àh, an tâm’, mình nói, cứ thấy vui vui
- ‘thôi khỏi, ghét rồi’, em nói thế mà gác đầu lên vai mình. Có lẽ em còn mệt. Dạo gần đây, khi em và mình tiếp xúc gần mình không còn cảm thấy nóng bức mà chuyển sang ấm áp. Mình và em đã quen thân hơn rồi.
Chở em tới quán phá lấu, em không ăn rau răm, kêu là nổi mụn. Mình và em ăn ngon lành
- ‘đau bụng anh ơi’, em than. Chẳng biết quán nấu ăn kiểu gì mà em than, hay em ăn gì bậy bạ,...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ