- ‘em thử tin anh đi, thêm lần nữa’,mình nói. Dù gì thì em cũng nên cho mình cơ hội, để mình có thể chứng minh với em, chỉ sợ mình không đủ lí do để em có thể thử 1 lần nữa, đặt niềm tin.
- ‘uhm, để xem, về đi, em lạnh quá’, mình quên béng thời gian. Vậy mà đã hơn 11h giờ khuya, ngoài đường vẫn rất đông.
- ‘uhm, lên xe ôm anh, mình về.’, đáng lẽ mình và em không về sớm thế nhưng em gia sư và mình đã tính toán là sáng mai thức dậy sớm xem mặt trời mọc nên mình và em quyết định ngủ sớm.
Gió biển cứ thổi, em gia sư ôm mình chặt lắm vì em lạnh. Em nói hậu quả của việc mặc váy là lạnh từ trong ra ngoài, mình lại cười với câu nói của em gia sư. Tinh nghịch quá.
Mình và em mua bạch tuộc nướng rồi về khách sạn. Em gia sư và mình lên phòng thì cũng 11h30, em vào phòng để đồ ăn trên bàn. Nhờ mình tắt máy lạnh rồi em lấy đồ vào toilet thay. Em gia sư trở ra với bộ đồ em dùng để đi ngủ, quần đùi ngang gối và áo thể thao. Mình ngạc nhiên với những thứ em đang mặc, trông chẳng khác nào bộ đồ đá banh, áo của em là màu của câu lạc bộ arsenal. Trên áo có ghi chữ Linh kute số 348, chẳng biết mang ý nghĩa gì. Mình cũng thay đồ, chuẩn bị ngủ. Vào toilet thay đồ với tâm trạng rối bới và suy nghĩ lung tung. Cái đầu của mình lại dở chứng tưởng tượng thái quá. Mình khó chịu quá
Mình trở ra thì thấy em gia sư đang ngồi trên giường, em nhìn mình cười. Mình cảm giác như hai đứa giống như vợ chồng mới cưới và cô dâu nhìn mình bẽn lẽn. Nhưng chỉ khác là mình mặc quần short áo thun còn cô dâu của mình mặc đồ đá banh đi ngủ
Haha, mình phát cười với ý nghĩ đó.
Mình và em gia sư ăn bạch tuộc nướng xong, cả 2 ráng ăn chậm hết mức vì biết ăn xong sẽ ngại lắm, vì tới đoạn đi ngủ, không biết nên phân chia thế nào. Cuối cùng ăn xong, em gia sư và mình lại chuyển sang câu giờ ở khúc đánh răng. Đánh răng cũng xong, em gia sư nằm trên giường, mình vẫn ngồi ở ghế. Không gian trong phòng thấy ngột ngạt, mình có cảm giác như đang ở 1 đêm tân hôn, hơi điên rồ nhưng mình nghĩ thế. Sau có lẽ em gia sư thấy kéo dài mãi không được nên em gia sư nói
- ‘ anh ko ngủ àh’, em nói, em đứng lên với tắt đèn, mở 2 cái đèn màu vàng. Tim mình đập liên hồi. Trời đất, sao có cảm giác này? Điên quá rồi
- ‘ngủ chứ, em ngủ trước đi’, mình nói đại, mình sợ cái thằng con trai trong mình làm liều.
- ‘lại đây ngủ đi, ngủ thôi nha’, em nhấn mạnh, rất rõ ràng, mình thấy em cũng ngại như mình.
- ‘uhm’, mình nói rồi bước lại, mình tỏ ra hết sức bình thường, cố gắng trấn tĩnh. Mình cứ nhìn tivi, làm như mình đang xem phim rất chăm chú. Nhưng thực ra nếu em hỏi mình xem phim gì, mình thậm chí còn không biết phim đang chiếu là của nước nào? Tâm trí mình để đâu đâu
p/s: em ngủ đây, buồn ngủ quá, mai em up tiếp, chưa tắm nữa mà đang đói. Mấy thím ngủ ngon
update ngày 04/08/2012 : tiếp 2
Mình ngồi xuống giường, cố gắng hết sức thoải mái chứ thực ra mình ngại sao đâu, em gia sư thì đang nằm xem phim, em cũng có vẻ không thoải mái. Mình đang vận dụng hết đầu óc để nghĩ xem nên nói gì cho không khí bớt căng thẳng, chẳng biết nên nói gì. Ngủ thôi mà, sao cũng căng thẳng quá. Mình tự dưng nhớ lại em nói là nhảy nhót 1 bữa, mình những tưởng là em gia sư muốn đi bar, nhưng giờ 2 đứa đã về phòng và chẳng có chút nhảy nhót nào.
Trên ti vi đang chiếu bộ phim mà có cô gái kia hình như bị bồ đá, cắt tay tự tử. Mình đáng lẽ không biết nếu em gia sư không nói: ‘đồ ngu’. Lúc mình quay lên thì thấy cảnh đó, mình và em chăm chú xem, cảnh cô gái ngất đi vì máu chảy quá nhiều còn ba mẹ thì khóc lóc. Em gia sư chửi cô gái cắt tay trên phim là ngu, ừ ngu thiệt cắt tay đau lắm.
- ‘tại đau khổ quá đó, yêu quá nhiều nên vậy’, mình nói, không khí nhẹ hẳn
- ‘vậy hả? vậy anh nghĩ em nên làm gì khi bị những thứ kia?’, em hỏi mình, mình bối rối. Em vẫn cố gắng sống sau những thứ xảy ra với em, có chăng thứ em làm là ôm hoài những nỗi đau. Chưa dứt được vì quá dai dẳng.
- ‘mỗi người mỗi suy nghĩ, nhưng dù thế nào vẫn phải sống’, mình nói, đơn giản như những gì mình nghĩ. Có lẽ cuộc đời của mình so với em gia sư là cái gì đó quá êm đẹp, như chiếc chăn bông mềm mại và ấm áp. Chưa có nhiều sóng gió.
- ‘uhm, dù như thế nào vẫn phải sống, phải sống tốt nữa’, em nói có lẽ em đang nghĩ tới chuyện của em, mình thấy em nhìn chăm chú trên màn hình, tự dưng có cảm giác mắt em hơi ướt.
Em gia sư của mình đang nhớ về khoảng tối màu trong kí ức, mình hối hận vì đã mở cái phim đó.
- ‘ uhm, ráng sống’, mình nói ngắn gọn, chẳng biết nói gì nhiều hơn.
- ‘chẳng lẽ em phải vật vã, phải cắt tay, phải nhảy sông hay nhảy lầu để chết rồi chờ đợi người làm em đau khổ phải ray rứt , ân hận, cắn rứt lương tâm’, em gia sư nói, giọng trở nên chua chát hẳn. Có lẽ em gia sư bức xúc vì đoạn phim khi nãy. Mình im lặng.
- ‘hay em nên làm thiên thần, tha thứ?’, em quay sang hỏi mình, có lẽ đang bất ổn. Tâm trạng mình chùng xuống, dù gì thì em cũng nói để mình hiểu hơn về tâm trạng của em.
- ‘thứ em sợ nhất là chết, chết là hết, ko khóc, ko cười, ko làm đc gì cả, cả đau khổ cũng ko có, vậy nên em ko bao giờ tự hủy hoại như con ngu trên phim’, em nói, vẻ đanh đá.
- ‘thứ anh sợ nhất là em đau khổ’, mình nói, em nhìn mình liền, vài giây thoáng ngạc nhiên rồi em quay lên tivi
- ‘anh biết em ghét loại nào ko?’em gia sư hỏi mình
- ‘ ko chung thủy hả?’, mình hỏi
- ‘không, chuyện 1 ng hết yêu 1 ng thì ko thể bắt họ chung thủy. Em ghét nhất là loại nói yêu cho cố xong lại từ bỏ tình yêu’, em nói, mình ngạc nhiên khi em lái qua đề tài này. Câu chuyện giữa mình và em gia sư trở nên dễ dàng , mình quên mất cái cảm giác hồi hộp cũng như cái bấn loạn trong người.
- ‘em gặp rồi hay sao mà ghét’, mình hỏi, theo mình biết thì em gia sư yêu 3 người. Giả thiết là C và HA, thì còn 1 người, là ai???
- ‘em có nhỏ bạn chơi khá thân, nó quen thằng kia, nó đạo thiên chúa thằng đó đạo phật, 2 đứa yêu nhau lắm lắm luôn.Vì nhà thằng đó rất khó, là người Huế nên thằng đó không thể trở lại đạo, mà nhỏ bạn em cũng ko cần thằng đó trở lại đạo’, em kể.
- ‘sao nữa’, mình hỏi. Lúc này em gia sư ngồi dậy, có lẽ nằm khó nói chuyện khi em đang hưng phấn về câu chuyện em kể.
- ‘nhỏ bạn em theo đạo vì nhà nó theo, nó giống em, tin vào thứ mình làm ko hổ thẹn lương tâm thì được rồi. Nó vì yêu thằng đó mà sẵn sàng bỏ đạo, hay đạo ai nấy giữ, nói là hi sinh rất nhiều. Nó chẳng bao giờ được tới nhà thằng đó, gọi điện tới nhà thằng đó cũng khó. Đáng lẽ là bọn nó cũng chia tay nhiều lần, nhưng cả 2 còn yêu và không thể bỏ’, em nói, mình ngạc nhiên, thế thì liên quan tới việc em nói là từ bỏ tình yêu.
- ‘rồi sao?’, mình tò mò
- ‘rồi thì cũng chia tay, vì thằng khốn đó nói là không muốn nhỏ khổ sở vì gia đình, thằng đó cũng ko thấy tương lai tươi đẹp, nó khó xử và đành chia tay, nghe cao thượng ha?’, em hỏi mình
- ‘thà ngay từ đầu đừng cố gắng, quen 3 năm, bỏ cả đạo rồi cũng bị bỏ rơi, chỉ vì chút khó xử của nó, nhỏ bạn em tội lắm, khóc vật vã vì niềm tin sụp đổ. Vậy nên trên đời loại em coi thường nhất là từ bỏ tình yêu vì lí do vớ vẩn. Đơn giản nói thẳng là hết yêu. Đừng bày vẽ đủ thứ chỉ để nói chia tay’, em nói. Mình tự dưng hứa với lòng, mãi mãi không từ bỏ tình yêu của mình.
Thực chất tình yêu thời bây giờ đã toan tính rất nhiều.
- ‘ủa, em kêu đi nhảy nhót gì mà?’, mình hỏi, ráng đánh câu chuyện sang hướng khác
- ‘hết hứng rồi, em định mở nhạc ở phòng nhảy mà h buồn ngủ rồi’, em nói
…
Câu chuyện giữa mình và em được lái sang nhiều đề tài khác, em gia sư lại nằm xuống, mình thì vẫn ngồi. Mỏi lưng lắm mà chẳng dám nằm, mình và em gia sư đều buồn ngủ.
- ‘nằm xuống đi, gì mà khổ sở vậy anh?’, em hỏi mình. Mình mừng quá, nằm xuống liền, 2 đứa cách nhau 1 đoạn ngắn. Mình tắt tivi vì thấy em gia sư thiếp ngủ đi. May mắn thế, chuyện ko đi quá xa.Tại mình quá suy diễn lung tung.Em nằm duỗi thẳng chân tay, mình quay mặt về phía em, ngắm em ngủ.Chắc em mệt quá. Mình nằm 1 lúc nhìn em, thì thấy em trở mình, quay mặt về phía mình.
Mình và em mặt đối mặt, mình hơi hồi hộp, không biết em ngủ thật hay giả vờ nữa. Mình thấy mắt em vẫn nhắm, mình thì mở mắt nhìn em chăm chú, gần thật gần. Mình cảm giác như cảm nhận được da em đang thở,mình thấy yêu em lắm.
1, 2, 3, 4, mình đang lẩm nhẩm đếm dụ mình vào giấc ngủ trước khi cái tay mình hư đốn chạm vào mặt em.
18, 19, em gia sư mở mắt nhìn mình, cái nhìn hút hồn, mắt mình mở to hết mức. Em cười nhẹ nhàng với mình. Mình và em cứ nằm nhìn nhau, mình chẳng dám làm gì, cứ mơ màng ngụp lặn trong đôi mắt em.
- ‘dang tay ra’, em nói như ra lệnh. Mình mơ màng giang tay, có cảm giác như ở trên thiên đường, mình chẳng còn nghĩ gì .Có phải thứ như này người ta gọi là say tình??
Mình cảm thấy chếnh choáng
Mình vừa dang tay ra, thì em gia sư nhỏ bé chui nhanh vào vòng tay mình, lúc nãy mỉnh mở máy lạnh 18 độ C, trời lạnh hẳn. Tay mình vẫn giang như thằng ngố, sau định thần mình từ từ hạ tay xuống. Ôm chặt em, cái cảm giác em ở trong vòng tay mình khiến mình rạo rực, thấy rất kì. Cơ thể nóng buốt, em gia sư ôm mình ,áp mặt vào ngực mình, em thiếp ngủ mà chẳng thèm quan tâm tới cảm giác khó chịu đang trỗi lên trong mình....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ