Cái đêm bất tận ấy chị và tôi chỉ có ít phút ngả lưng, để đến hôm sau trên bờ vai tôi đầy những dấu răng chị còn in kỷ niệm. Ba giờ sáng, tôi mở cửa đi ra đống rơm, chị lọang choạng đến bên cửa sổ phòng anh Lợi gọi, khi chị chuẩn bị ra xe, tôi từ đống rơm chở vào đến bên chị, lặng lẻ khẽ nói:
- Chúc chị lên đường bình an và vui vẻ.
Anh Lợi từ phía sau cười:- Thằng này sắp thành người lớn...
Anh đi cuối tuần trở về thông báo, tuần sau và sau nữa không về, phải đi về trại thí nghiệm. Đàn lợn được bán đi được tám trăm đồng, cha tôi lên tiếng:
- Bằng cả năm lương của tôi đấy nhỉ.
- Thế ông không tính công sức ba người chăm sóc hay sao? Chỉ có ông là sướng thôi, lúc nào cũng quần là áo đẹp, thôi kiếp này tôi để ông đi lo việc nuớc kiếp sau ông phải ở nhà.
Cha tôi chỉ cười... Anh Lợi ra đi chị Tuyết buồn hẳn, nhìn chị trầm tư đôi mắt hằn sâu những đêm không ngủ. Nhớ lại hôm đi rước dâu, khi mọi người bận rộn trong nhà, tôi cùng Duyên ra bờ giếng thả gầu múc nước rửa mặt, cái giếng thật nông lòa xòa vài bụi dương sỹ, làn nuớc thật trong, thấm ra từ lớp gành non, tôi tự hỏi phải chăng vì nguồn nước ở đây, những người phụ nữ uống và tắm, làm đàn bà trắng hồng và đẹp đến nao lòng như vậy.
Tháng giêng cả khu vườn ào lên sức sống cây đào, cây mận trước sân trổ hoa khoe sắc, xa xa rừng tre chạy xuốt triền sông dày đặc, như một cái áo làm nền cho những cây gạo vươn cao trổ hoa đỏ rực trộng như bức tranh sống động trên phố huyện, những cánh hoa vươn cao lên trời như những ngọn đèn, để cho hàng ngàn chim sáo từ cánh rừng xanh bay về tranh ăn trên những ngọn cây và hót vang cả ngày.
Đêm đêm khi ngả lưng ra gường hình bóng cô Nga, chị Hồng và Lụa cứ hiện ra khiến tôi trăn trở. Không có anh Lợi ở nhà, chị Tuyết buồn lắm, công việc khiến chị chẳng được ngơi tay, tôi đi học buổi sáng, còn buổi chiều về phụ chị, mẹ tôi và chị thay phiên nhau mang gạo ra chợ cho mối, lớp học sinh giỏi khiến tôi có đôi hôm phải học cả ngày.
Hết xuân trời ấm lại, một buổi trưa tôi sang cô Nga, chỉ có Duyên ở nhà một mình, ghẹo đùa một lát tôi trở về, mẹ tôi và chị Tuyết đang gọt khoai sọ, cái rổ khoai để giữa hai người khiến tôi chú ý, quét ngang tia mắt, tôi như hoa lên khi nhìn về phía cái quần đang chị mặc, quần ngắn ống rộng, với thế ngồi chạng chân, từ cái khoảng cách xa vẫn lấp ló cái đáy quần con vải tím hoa cà, hai múi thịt nổi bật lồi ra như mời gọi. Chị đang cúi đầu, lúc ngước lên mắt đã đỏ hoe, tiếng mẹ tôi:
- Thôi để hôm nào mẹ đến bà lang cắt cho nó vài chén thuốc, me đâu biết nó lại như vậy, từ năm nó mười ba tuổi mẹ có được nhìn thấy của nó đâu. Thế nó nói gì với con không?
- Dạ không, anh ấy cũng chán lắm, của anh ấy cứ như cái rau luộc.........
Lời chị nói nhỏ tôi không nghe rõ, chỉ thấy tiếng mẹ tôi:
- Cha bố nó không bù cho thằng Tình, mới mười mấy tuổi đầu cứ dựng đứng như cây cột buồm ấy, hay là...... ngữ thằng ấy chắc sau này gái chết mê chết mệt.
Chị Tuyết cười cười.- Chả biết con bắt đền mẹ....
- Ừ thì.....
Chạy nhanh vào giường tôi nằm ra nhắm mắt, mẹ đi vào buồng, tôi miên man nghĩ suy, à thế ra cái ý nghĩ hôm xưa, về những phút giây bên chị Hồng, tưởng tượng ra anh Lợi đêm ấy cũng đang vùng lên địt mạnh vào *** chị Tuyết chỉ là ảo tưởng ........
Buổi chiều hôm nào không đi học tôi phụ chị cắt rau, nấu cám và xay lúa, công việc bận rộn cả ngày, mẹ tôi cũng buồn chỉ biết an ủi chị. Cái lớp học sinh giỏi đến ngày chuẩn bị cho kỳ thi, thầy giáo ra nhiều bài,nên tôi phải tranh thủ học, kỳ lạ thay các bài kiểm tra tôi vẫn đứng đầu. Cái cối say lúa càng ngày càng mòn vẹt, gạo say ra sống quá, còn lẫn nhiều thóc, mẹ tôi cứ than thở sao lâu nay không thấy phó cối qua làng, rồi một buổi sáng tôi đang học bài.
- Cối đi, ai cối đi.
Mẹ tôi chạy vôi ra cửa gào lên:
- Cối côi...
Anh thợ khoảng gần 40 tuổi, chẳng biết ăn gì mà bắp tay nổi chuột lớn, cái cối nhà tôi được đóng xong mẹ nói:
- Trên đời cái gì mới cũng thích, chỉ trừ cối mơi và tương mới.
Ban đêm nhìn ông thợ năm ngửa trên nền gạch phòng tôi, hơi rượu thoang thoảng vô tư ngủ tư nhiên tôi thấy bực mình. Mẹ kêu cô Nga làm lấy một cái, và cô đồng ý. Cái cối đan xong, phần nhồi đất phải mang sang sân nhà cô Nga, tôi để ý đôi mắt ông thợ nhìn cô như muốn nuốt chửng, chẳng biết vì sao cứ thấy tôi sang cô Nga nói truyện với hắn như sáo, đôi mắt liếc ngang thật tình tứ...
Tôi buồn vẩn vơ, buổi tối anh cối làm hết cút rượu cay nồng, khuôn mặt đỏ rực đang huyên thuyên nói truyện, rồi kéo nước cho cô Nga tắm, mặt tôi tím lại, về vác cái chăn sang nhà cô Ngủ, nửa đêm khi tôi úp mặt vào trong, trở mình anh cối ngồi dậy, giả vờ ngủ mê tôi ôm anh cối thật chặt... Đêm qua đi, trưa hôm sau khi anh cối ra về, cô Nga liếc xéo tôi hỏi nhỏ:
- Đêm qua ngủ ngon không? Hôm trước đi bẻ bắp té ngã làm sao mà tay đầy cỏ thế?
Im lặng tôi ra về... Buổi sáng mẹ tôi đi chợ mãi quá trưa mới về, mẹ mang về mấy thang thuốc bắc. Trưa hôm sau chiếc xe ca đưa tôi và hai thầy cô cùng ba bạn trở lên thành phố, cả hai môn dự thi tôi đều làm bài mỹ mãn, thầy cứ khen.
- Phen này em làm thầy nở mày nở mặt, bao nhiêu năm qua thẩy mới thấy có em làm thầy đáng nể.
Trở về anh Lợi đón tôi thật nồng nhiệt anh nói:
- Thế là cả anh và em đều thành công rồi.
Tôi cười nhưng trong lòng cứ vấn vương, sao cái thành công của anh không trọn vẹn nhỉ, nhìn chị Tuyết tất bật sắc ấm thuốc bắc đôi má đỏ hồng, đi ra đi vào giục anh uống thuốc chợt nghĩ “sao mình không chia cho anh ấy được nhỉ” và cái câu “con bắt đền mẹ” chị Tuyết nói hôm trước, mẹ tôi phải đền thế nào cho đúng đượ ...
Đàn lợn nái xuất bầy đông lắm, mẹ cứ than van.
- Hai mẹ con mình vất vả cho đám đàn ông nhà này!
Chị Tuyết cười:
- Chả sao mẹ ạ, dù sao cũng có em Tình còn phụ nữa.
Mấy ngày sau anh Lợi trở lai cơ quan, căn nhà bình yên trở lại với nề nếp cũ, tôi như con thoi phụ mẹ và chị Tuyết. Cái cối xay mới thật nặng tôi kéo băng băng, mẹ và chị giã gạo theo không kịp, mẹ tôi thường đi ngủ sớm để sáng mai hơn 4 giờ sáng mang gạo đi chợ.
Học đến chín giờ tôi bước ra sân, trăng tháng ba chuyển mùa sáng vằng vặc chiếu xuống cái sân, khoảng vườn như một bức tranh thủy măc. Vươn vai tôi đi đến cái bao tải tập tạ đấm đá liên hồi uỵch uỵch... cái bao vung lên hạ xuống hình như cái sinh lực trời cho chưa chịu tan biến đi, vươn vai kéo cái xà đơn 1.. 2 .......25..27
- Hai tám. Tiếng của chị Tuyết đếm.
Thì ra chị từ nhà tắm đi ra chị cười nói:
- Chị chưa thấy ai khỏe như em đó Tình ạ.
Tôi buông tay đứng gần chị, cái áo đông xuân Trung Quốc cộc tay, cánh tay chị trắng mịn lấp ló mờ mờ lớp lông tơ dọc cổ tay, phớt nhẹ cái quần ngắn lộ hai bắp đùi sáng rực dưới ánh trăng, hương thơm lá bưởi, bù kết thoang thoảng bay trong không khí tháo ra từ người chị. Chị bảo:
- Ngày xưa còn đi học chị cũng kéo xà đơn, em cho chị kéo thử nhé.
Chị nhảy lên cái xà quá cao không với tới được, tôi bước lại gần nhớ bài học ở trường nắm nhẹ hai bên hông chị.
- Nào một hai em đỡ chị, một hai . . .cố cố ...lên.
- Tình ơi đỡ chị xuống.
Buông tay thở hảo hển chị nói:
- Mỏi lắm, công nhận Tình khỏe thật.
- Nãy em thấy chị đi ngủ rồi mà. Tôi hỏi.
- Ừ, nhưng khó ngủ quá! . . .
Chị vào nhà một thoáng mang thúng gạo đi ra.
- Mai giã cũng được mà chị, em thấy còn nhiều cám mà. Tôi lên tiếng.
- Chị giã trước đến mai thêm tý nữa là được, giờ vào cũng có ngủ được đâu! ...
Cái cối gạo nằm ở trái nhà bên hông phía buồng chị và anh Lợi , mẹ tôi ngủ ở buồng phía bên kia. Sân vườn mênh mông rừng chuối ngập tràn lá phủ, giàn mướp chĩu quả, ánh trăng chiếu đan qua kẽ lá loang lổ khắp vườn, khu vực cái cối gạo chìm trong khoảng tối sáng mỗi khi ánh trăng bị tảng mây lướt qua che. Bần thần tôi bước lai chị.
- Chị xích lên để em giã phụ.
Cái cối gạo có từ đời ông ngoại, được đẽo bằng thân cây thị toàn lõi nặng lắm, người nhẹ cân khó khăn mới giã được, tai cối gác lên hai khúc cây duối, được cái gạo giã ra mau trắng lắm. “Phụp ...phup” tiếng cối đều đều, sức nặng đôi chân của sinh lực mười bảy làm cái cối bật lên hạ xuống như có phép mầu, đưa cái đầu chày lao sâu lao mạnh cọ sát lên từng lớp gạo....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ