Chị bước vào người chị sực nức mùi xà phòng chanh, chị lấy cái khăn lau măt cho tôi, bàn tay chị mơn man nơi gò mu và cái cần xung xướng, cái lạnh mát làm tôi tỉnh hẳn, chị nằm lêngiường, tôi nhìn chị thật lâu chợt nói:
- Em xin lỗi chị, chắc anh Lợi biết thì em chết mất.
- Chị có hơn gì em đâu. Chị nói.
Tôi luồn chân ra thành giường, hai chân buông thõng , chị chồm tới nắm bờ vai tôi nhè nhẹ, ngoảnh lại tôi hỏi:
- Chị và anh Lợi có hạnh phúc không?
Lăng im một lát sau chị ngước mắt lên, khuôn mặt đẫm nước hỏi lại tôi:
- Em có tin đây mới là đêm tân hôn của chị ?? ?
- Thế mẹ mua thuốc bắc cho anh rồi mà?
- Thế thế ........ý em muốn hỏi ... à mà sao em biết?
Tôi cúi đầu im lặng.
- Tình em có biết không, giá như anh ấy có được bằng một phần mười của em, thì chị cũng cam chịu, lấy chồng chị chẳng ngại vất vả khó khăn, nhà mình so với hàng xóm chị nghĩ còn sướng chán, nhưng chị cũng có những khát khao, ước vọng như những người đàn bà khác,
Cả tuần qua uống thuốc của anh ấy chỉ như quả mướp non luộc, anh cầm tay ấn vào, khị chị vừa dạng hết chân ra, cầm phụ với anh đưa vào của chị, mới qua được cái khấc thì cái ấy của anh đã nhổ ra tý nước nhờn nhờn loãng như nước vo gạo....... Chị chán lắm! Chị cũng không ngờ đời chị lại gặp phải cảnh trớ trêu này!
mavinhtrinh
Sep 8 2010, 02:20 PM
Nước mắt chị lăn dài trên má, tôi thật thương chị, ở tuổi tôi đã lờ mờ hiểu thế nào là hạnh phúc gia đình, người chi rung lên, tiếng chị nghèn nghẹn cái ý nghĩ bỏ đi lúc nãy tan biến lúc nào.Thu hai chân khỏi thành giường tôi nhìn sâu vào mắt chị, bàn tay đặt lên bờ vai, mơn man quanh cổ tôi kéo chị vào lòng.
Ánh trăng đã khuất sau ngọn tre, tiếng sấm chuyển mùa như đang vọng lại, như báo hiệu một mùa giông tố nổi lên nơi cái làng lụt này, cơn gió mồ côi từ ngoài sông thoang thoảng đổ về như muốn xóa tan cái oi bức, phầt phật cả vườn chuối chuyển mình ngả nghiêng khi cơn mưa rào đầu mùa ập tới.
Chị ngước mắt nhìn tôi chờ đợi, đôi má đỏ hồng, hàng lông mi cong vút. Ào ào tiếng mưa vang dội lên, thì cũng là lúc môi tôi gắn vào môi chị, bụng chị quận lên, nửa thân mình chị úp vào tấm thân tôi chưa mặc quần áo, cúi đầu xuống, lưỡi tôi và chị như nuốt lấy của nhau chân chị duỗi ra, khi bàn tay tôi lần lần vuốt ve trên ngực, cái áo chị bị đẩy lên lần nữa, khuôn ngực phập phồng như chờ đợi bàn tay tôi nắn bóp,
Chập chờn tôi đặt đôi môi lên vú chị nút mạnh, người chị cong lên, chân chị duỗi ra đạp cái gối cưới thêu tên anh Lợi rơi xuống đất, vuốt nhanh cái quần chị xuống, ngón tay tôi lách vào khe *** chị, nhả cái lưỡi như rát bỏng ra, vạch rộng hai đùi chị ra tôi liếm nhanh vào khe ***, mông chị giật lên, bàn tay tôi đỡ vội chị rồi kéo tay xoa lên bầu vú, thật căng, đầu vú phồng lên khi bàn tay tôi như người thơ làm bánh trôi, vo tròn nắm bột trước khi thả vào nồi nước...
Những giọt nước nhờn nhờn thoang thoảng mùi máu từ *** ứa ra, bàn tay tôi vuốt lên hai đùi chị, cái bắp đùi thật trắng và mịn màng giờ đây đã nổi đầy gai ốc đang dang rộng, như cái cổng chào hân hoan đón chờ người khách tới, mớ lông *** dựng lên như những bông lau đổ dạt đi, ngóc dậy theo chiều bàn tay tôi lướt qua, vờn quanh trên đỉnh cái gò, người chị nhũn ra, để mặc cho tôi lật qua lật lại, cái cảm giác e ngại, vấn vương hồi nẫy bay đi đâu mất, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ “chị ơi đêm nay sẽ là đêm tân hôn của chị”. Để rồi khi cái đầu cu to dài của tôi vừa lọt vào lỗ ***, thì bên tai chị tiếng tôi thì thầm:
- Chị ơi! Tình địt chị nhé?
Đôi mắt đẹp của chị mở to, không nói gì, chị co nhẹ chân, vươn tay kéo mông tôi áp vào *** chi, để cho tiếng mưa rào vừa rộ lên phía ngoài cửa sổ như bản nhạc chữ tình đều đều, đôi lúc rộ lên hòa cùng tiếng gào lên trong cổ họng chị khàn khàn không thành tiếng, bất lực vì không gào thét được chị nhằm bờ vai tôi cắn mạnh, gồng người cứng căng chờ đợi, từng đợt tinh khí của tôi phụt sâu vào cái đáy *** đang mút chặt, như cái ống cao su bóp xiết lấy buồi tôi mút hết đến giọt cuối cùng, đổ gục xuống lặng yên, chị bóp hai băp tay tôi nhè nhẹ.
Cả hai chìm vào giấc ngủ, tôi miên man như đang bơi trên dòng sông, cái rừng tre ngút ngàn hiện về, dòng nước đẩy đưa khi bàn tay chị giật nhẹ, ngoảnh qua tôi, chị thì thầm;
- Em mơ gì thế? Sắp sáng rồi, em về giường đi không mẹ dậy.
Măc nhanh quần áo, lách mình qua cửa bước qua cái sân đầy nước mưa tôi về giường mình, lát sau cánh cửa nhà trên rít lên mẹ tôi đã dậy, vuốt lại mái tóc tôi ra sân nhìn, mẹ vất vả đang chất hai bao gạo, tôi bước tới:
- Mẹ để con chở, mẹ chạy xe không.
Hai bao gạo nặng tôi chạy băng băng, giao gạo cho mẹ xong tôi về nhà đổ gục xuống giường, thoang thoảng phía bên trái nhà tiếng chày giã gạo của chị Tuyết đang vang lên phì phụp.......
Tôi đang lang thang trên một bờ sông rộng, cũng là con sông nhưng sao không giống con sông ở làng tôi, nó chỉ làm cho tôi vơi đi nỗi nhớ, mỗi khi nhớ tới con sông ở quê nhà, càng đi xa tôi mới thấy con sông quê mình thật đẹp.
Nỗi nhớ càng thiết tha mỗi khi chiều xuống, ngày ấy ở quê nhà giờ này tôi mới quẩy đôi thùng gánh nước về nhà, làng xóm chìm trong không gian mờ mờ ảo ảo ảo khói bếp nhà ai thoảng bay, lan tỏa theo từng bờ tre gốc rạ... “reng reng” cái alô quỷ quái... Nó đánh thức cắt ngang kéo tôi về hiện tại.
- Pa pa về sớm nhé, con đã lùng khắp mua được cho pa pa rau đay và cua đồng rồi đấy.
- Ờ ờ tốt rồi, cám ơn con nhiều lắm.
Bữa cơm dọn ra thật vui, tôi chan tôi húp bát canh, vị ngọt của đồng quê như thấm vào từng thớ thịt. Cái u sầu vụt bay đi đâu mất, để cho không khí đầm ấm trong căn nhà như đang hội lại, làm tan đi những băn khoăn lo nghĩ về những gì đang diễn ra. Bên cái ghế sofa ngoài vườn ánh đèn đường vàng vọt chiếu vào, bóng vợ tôi đang đổ ngang,khi nàng chồm qua lùa bàn tay vào mái tóc của tôi, lấp lánh dưới ánh điện vài sợi tóc bạc, nàng bảo.
- Già rồi anh nhỉ?
- Em có còn giận anh không?
- Anh, anh biết giá quy đổi tệ bữa nay không? xuống quá!
- Mà em quan tâm làm gì thế?
- Kệ em, anh hỏi làm gì?
Nàng cứ lảng xa, hình như nàng không muốn cho tôi can dự vào những gì nàng đang nghĩ và đang làm… Lặng im, hình như nàng không muốn tôi mất đi cái tâm trạng hồi tưởng, như muốn tôi kết thúc lời thú tội sớm nhất. Tôi không muốn nàng đớn đau thêm, ngược lại nàng chỉ một lòng anh phải làm sao để nàng mau được hành hương về quá khứ....
Cơn mưa đầu mùa như xóa đi mọi cái oi bức, tôi tỉnh dậy khi mẹ đã đi chợ về, cơn mưa ở làng tôi không lớn lắm, nhưng ở vùng bên nước ngập trắng đồng, rửa mặt xong cơn đói cồn cào hành hạ. Mùi ếch sào với lá lốt bốc mùi thơm ngậy, mẹ nói:
- Ếch đầu mùa béo quá.
Thì ra cái loài này tài thật suốt mùa đông núp sâu trong hang, chỉ đợi cơn mưa khi tiếng bạn tình réo gọi, từng đôi đổ ra ôm nhau thật chặt, để cho những quả trứng đang đợi chờ trong bụng, được tượng hình, lớn lên duy trì nòi giống… Bữa cơm thật vui mẹ tôi cứ lầm bầm:
- Cha bố anh, hai bao gạo nặng thế mà cứ băng băng vượt dốc làm mẹ đạp theo không kịp.
Chị Tuyết nhìn tôi, đôi mắt như vừa trìu mến vừa biết ơn, cứ gắp thức ăn cười bảo:
- Ừ khỏe lắm mẹ nhỉ.
Buổi chiều tôi đi học, cái Tâm mang theo một bịch nhót, cái thứ sản vật ở quê tôi, cứ mỗi lần nhắc đến nước miếng cứ tứa ra cả lớp tranh nhau, nó bảo hôm nào mời các bạn về làng nó, nó đãi, chẳng biết vì sao tranh nhau giành giật là thế, nó vẫn giữ riêng cho tôi và bảo:
- Đây là phần ưu tiên cho người...
Chớp mắt đưa ngang nó mỉm cười e lệ. Tối về tôi thật bất ngờ khi giở bài nháp hôm đi thi, thì ra cô bạn ngồi cạnh tôi hôm ấy, khi được tôi cho coi bài nháp, chép xong trả lại, đã ghi địa chỉ và dòng chữ có duyên sẽ tìm thấy nhau ở cạnh bên lề.
Làng xóm thật bình yên như ngàn xưa đã có, buổi trưa đi học rơm vàng trải dài dưới bánh xe, nhìn sang cánh đồng dạt dào sóng lúa như báo hiệu một mùa no ấm, những chân ruộng cao lúa sớm đã ngả vàng, đôi thửa chỉ còn chơ gốc rạ.
Từng đàn chim ngói từ rừng xanh núi đỏ đổ về quần tụ trên đồng, buổi sáng mẹ bảo tôi ra đồng hái rau, vạt rau muống trồng ở cuối ruộng lúa, thửa bên bãi ngô hôm trước, ruộng khoai đã lên xanh rờn, cái bờ cỏ tối hôm đó hiện ra hình ảnh chị Hồng, chập chờn nằm trên bờ đất đang ôm tôi thật chặt, khuôn tôi mặt như muốn nóng bừng, nhìn sang chân ruộng bên kia, con chim ngói cột chân trên cái cần tre đang nhảy nhót, à thì ra đang nhử mồi đánh chim ngói lại gần là cha của Lụa.
Ông vẫy tôi chui vào cái lùm lá, được cắm bằng mấy tàu lá cọ còn xanh, ngồi kín trong này ông đang giựt sợi dây cho con chim mồi nhảy lên nhảy xuống đợi chờ, dụ mấy con chim đang bay ngang trời... Ngồi bên ông, nhìn cánh tay ông nổi vằn cơ bắp, người tôi như run lên khi nghĩ tới cảnh đêm ấy, nếu cha của Lụa bắt được, chợt tự hỏi “Lụa bây giờ thế nào rồi nhỉ?”
- Bác đi đâu sao lâu nay cháu không gặp?
Ông nói:- Đi làm bè.
À ra là thế, buôn bè, suôi gỗ ngày nào chả có trên dòng sông quê, chiều chiều dòng sông đẩy đưa, trôi theo dòng, mang theo trên mình nó bao mảnh đời lặn lội. Mắt nhìn xa xăm ông lên tiếng:...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ