Lúc này Trần Thụ mới nhạn ra mình vừa nói gì, hắn khó xử nhìn tôi, muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào. Tôi cười cười nhìn hắn.
Hạ Trường Ninh không để ý đến Vi nữa, kéo tôi đi ra ngoài.
Phía sau vang lên tiếng khóc của Vi: “Em không tin…”
Tôi cũng không tin. Tôi không tin Hạ Trường Ninh thật sự tuyệt tình với Vi, hắn gióng trống khua chiêng làm bao nhiêu việc không phải chỉ để diễn một màn kịch cho cô ta xem hay sao?
Về đến nhà, Hạ Trường Ninh đột nhiên bật cười: “Em biết nguyên nhân rồi đấy. Đã hài lòng chưa?”
“Anh làm như vậy không tốt. Tử tế nói với cô ấy là được mà”.
“Hê”, Hạ Trường Ninh cười lạnh rồi thở dài nói: “Phước Sinh, em không hiểu cô ta đâu… Thôi, em cũng không cần phải hiểu cô ta, nghỉ ngơi đi cho sớm, ngày mai đi làm về anh đón!”
Cái gì? Không phải đã xong rồi sao?
Hắn khởi động xe định đi.
Tôi gấp đến độ đập cửa sổ xe gọi hắn: “Không phải anh chỉ cần diễn kịch cho Vi xem sao? Anh làm thế này là sao?”
Hắn hạ cửa kính xe xuống, tỏ ra rất vui: “Em cho rằng anh là thằng ngốc à? Anh cần diễn kịch cho cô ta xem? Chẳng qua là anh muốn nói với em, nguyên nhân rất đơn giản, anh thích em, thế thôi. Vì em anh không tiếc trở mặt với chiến hữu sinh tử và anh em, anh rất thích em, em àm làm bạn gái anh thì thật tốt!”
“Nhưng anh đã nói ăn xong em muốn đi thì đi mà!”
Hạ Trường Ninh cười rũ, nằm sấp xuống vô lăng xe nghiêng đầu nhìn tôi: “Bây giờ không phải em đã đi rồi đấy thôi? Anh còn đưa em về nhà nữa, không quá chín rưỡi”.
“Tôi không làm bạn gái anh!” Tôi gào lên.
“Không làm thì thôi, nếu em thấy bạn gái là vấn đề nhạy cảm thì chúng ta làm bạn là được. Bai!”
Nói chuyện một hồi, ăn một bữa cơm, xem một màn cãi vã, tại sao cuối cùng tôi vẫn không thể thoát khỏi hắn?
Mấy ngày lo sợ bất an nhưng hắn không hề xuất hiện. Ra khỏi trường, bước chân tôi từ rón rén trở nên mạnh dạn.
Hắn không xuất hiện nữa thì đúng là một chuyện đáng mừng, bởi vì hắn cũng từng biến mất một tuần rồi lại xuất hiện. Tôi không còn muốn suy đoán ý đồ và suy nghĩ của Hạ Trường Ninh nữa.
Nhưng bố mẹ tôi lại thường xuyên hỏi tôi. Trước kia tôi hầu như không có chuyện gì giấu họ, nhưng bây giờ có những chuyện tôi không muốn nói. Cũng không phải tôi muốn giấu họ, chỉ là tôi không muốn nói mà thôi. Tôi trả lời cho có lệ, mẹ hỏi nhiều đến phát bực, tôi bắt đầu nghĩ đến việc chuyển ra ngoài ở.
Từ nhỏ đến lớn hầu như tôi không có không gian độc lập. Tôi có phòng riêng nhưng trong phòng lại không có ngăn kéo nào có khóa, tôi không có nơi nào để cất giữ bí mật của mình, cho đến khi có Internet.
Lúc phiền muộn tôi lại lên blog, trên đó có ảnh chụp khi tôi giấu gia đình đi du lịch cùng bạn học ngày vẫn còn học đại học. Nếu bố mẹ tôi nhìn thấy anh tôi chụp một mình hoặc chụp với bạn nữ thì không sao, nhưng có mấy bức có các bạn nam nghịch ngợm, dù là rất bình thường nhwung chắc chắn họ cũng sẽ có ý kiến.
Trong mắt mẹ tôi, một cô gái ngoan là một người học xong đại học, ngoan ngoãn làm việc rồi tìm một người đàng hoàng để cưới, cả cuộc đời bình an như ý. Họ có là giáo viên cũng không thể hiểu được tư tưởng của thế hệ chúng tôi.
“Phước Sinh, rốt cục con với Hạ Trường Ninh thế nào rồi?”
“Cái con bé này, sao đi làm rồi là tính cách lại trở thành như vậy? Có gì không thể nói với mẹ chứ?”
Tiếp sau ngữ khí sẽ trở nên u oán: “Ôi, con lớn rồi, mẹ cũng già rồi, không quản được con nữa!”
Tôi buồn bực gần chết.
Không phải tôi chưa giải thích, tôi nói không có quan hệ gì với Hạ Trường Ninh, nhưng mẹ vẫn không tin.
Cuối tuần, tôi hẹn Mai đi dạo phố. Mục đích chính là báo cáo công việc, cuộc sống, trạng thái tư tưởng thời gian này.
Mai ngồi trên xích đu cười đến mức suýt ngã xuống, tay cầm một ly kem tên là lửa băng thoải mái nhấm nháp. Hành động của nó tương phản quá lớn với vẻ buồn bã của tôi, tôi tức giận nói: “Người ta sắp buồn chết rồi mà bạn còn thong dong như vậy à?”
“Phước Sinh, bạn chờ tớ đắc ý xong rồi nói tiếp!” Mai lại ăn một thìa nữa.
“Đắc ý xong chưa? Bạn đắc ý cái gì?”
Mai cười hì hì nói: “Kỳ thực Hạ Trường Ninh thật sự không tệ, bạn qua lại với hắn một chút cũng không vấn đề gì”.
Sao lại không vấn đề gì? Tôi thở dài. Nếu là người như Hà Cổ thì qua lại vài ngày thấy không ổn rồi nói chia tay không thành vấn đề. Nhưng loại người như Hạ Trường Ninh sợ rằng không phải tôi muốn chia tay là có thể chia tay. Thay vì những rắc rối trong tương lai, tốt nhất là không tiếp xúc từ bây giờ còn hơn.
“Tớ đắc ý là bởi vì tớ nhận định có nguyên nhân khiến Hạ Trường Ninh tới tìm bạn. Nguyên nhân này bạn đã biết rồi”.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, tỏ ra hơi mất tự nhiên, nhưng vẻ mất tự nhiên này lập tức bị Mai đánh vỡ: “Tớ thấy Hạ Trường Ninh thật sự từ chối khích nữ chiến hữu của hắn, chỉ có điều hắn không tiện nói thẳng cho nên mới giả bộ tán tỉnh bạn như vậy. Tớ bảo đảm hắn sẽ không tới tìm bạn nữa”.
Tôi nhất thời không nói gì.
Mai gõ gõ ly kem của tôi ngạc nhiên nói: “Phước Sinh, bạn thất vọng lắm à?”
“Thất vọng cái gì? Nếu đúng thế thì tớ tạ ơn thần phật còn không kịp ấy chứ!” Nói xong tôi ngượng ngùng nhìn Mai, mắt nó cũng long lanh nhìn lại tôi, tôi đành phải đầu hàng. “Được rồi, tự nhiên trở thành bia đỡ đạn cho người ta, lại còn bị quay như quay dế, tớ cảm thấy không thoải mái. Dù sao đến giờ mới có một người theo đuổi, để tớ tự hào một chút đi, được không?”
Mai thông cảm vỗ vỗ vai tôi: “Không sao, chỉ cần hắn không còn tới tìm bạn thì tớ cũng không trêu bạn nữa. Tự hào với cả thể diện cái gì, có phải quá lứa đâu mà lo không lấy được chồng. Để tớ giới thiệu cho bạn một người, bạn tốt của Mai Sơn!”
Tôi không còn hứng thú gì với chuyện giới thiệu nữa rồi, nhưng Mai càng nói lại càng phấn chấn, cuối cùng còn lập tức gọi điện thoại cho Mai Sơn, bạn trai nó bảo hắn gọi bạn hắn cùng đi ăn cơm.
Tôi không kịp ngăn cản, nghĩ thầm, cứ cho là cùng bạn đi ăn cơm đi.
Không nghĩ tới là lần giới thiệu này lại làm tôi cảm thấy rất tốt.
Bạn trai của Mai làm việc ở phòng thương mại, nga bạn kia của hắn làm ở phòng ngoại thương, hai người là bạn học thời đại học.
Lúc Đinh Việt bước vào tôi là người nhìn thấy đầu tiên. Anh ta mặc jacket, dáng người rất ổn, lông mày rất thẳng, mắt ra mắt, mũi ra mũi, đẹp trai cực. Tôi đặc biệt thích nụ cười trên mặt anh ta, như gió xuân. Lúc anh ta đến trái tim tôi liền bắt đầu đập mạnh, thình thịch thình thịch, đến mức tôi có thể nghe rõ.
Mai khẽ khều tôi, nhỏ giọng nói: “Chính là hắn!”
Tôi đưa chân đá khẽ vào chân nó dưới gần bàn, đầu đã cúi gằm xuống.
Đinh Việt ngồi bên cạnh tôi, tôi ngó trộm hắn một chút, nhìn thấy gườn mặt anh ta từ bên cạnh. Trời ơi, tôi triệt để bị những đường nét hoàn mỹ rõ ràng trên mặt anh ta khi nhìn nghiêng chinh phục rồi.
Trái tim lại một lần nữa đập mạnh, tôi vùi đầu ăn, rất muốn cười. Tôi thật sự muốn cười, phải cố gắng lắm mới không thể hiện ra. Mai, mày đúng là tốt thật, giới thiệu cho tao một gã đẹp trai lồng lộng. Nếu anh ta mời tôi đi ăn côn trùng biết đâu tôi sẽ có đủ dũng khí để ăn một con châu chấu ấy chứ.
Anh ta bị Mai quay như chong chóng, bắt anh thể hiện phong độ ga lăng bằng cách gắp đồ ăn cho tôi. Đinh Việt tỏ ra rất tự nhiên, không hề tỏ ra một chút khó xử trong lần gặp đầu tiên nào. Cử chỉ của anh ta cũng giống như nụ cười, làm mọi người như tắm trong gió xuân.
Mỗi lần anh gắp thức ăn cho tôi trái tim tôi lại đạp mạnh một lát, trừ cảm ơn tôi không dám nói gì khác. Đột nhiên tôi cảm thấy mình ngốc, rất ngốc. Thậm chí tôi rất hâm mộ sự cởi mở của Mai, nó có quá nhiều chuyện để nói, có thể thoải mái cười lớn tiếng. Còn tôi, tim đập thình thịch, mặt như bị đốt, nói chuyện cũng nhỏ giọng hơn bình thường rất nhiều.
Đinh Việt không cố tỏ ra nhiệt tình với tôi nhưng cũng không tỏ ra lạnh nhạt. Đôi lúc nghe Mai kể về những chuyện vui vẻ của chúng tôi thời cấp ba anh lại quay sang hỏi tôi một vài câu.
Tôi biết Mai sợ bầu không khí quá tẻ nhạt, nó biết khi gặp người lạ tôi rất ít nói nên chỉ tìm những đề tài có liên quan đến tôi. Dần dần tôi cũng tự nhiên hơn, thỉnh thoảng cũng nói được một vài câu, bầu không khí tối nay rất thoải mái.
Mai lấy cớ không cho chúng tôi làm phiền hai đứa nó nên bắt Đinh Việt đưa tôi về nhà.
Quán ăn hôm nay cách nhà tôi không xa, tôi với anh chậm rãi đi bộ về. Cuối mùa thu, gió đã mang theo hơi lạnh nhưng lại không lạnh lắm, rất thoải mái. A a a a! Rốt cục Ninh Phước Sinh ta có thể cùng tản bộ với một người bình thường rồi!
Trong trường học thấy bạn bè có đôi có cặp tôi vẫn không biết cảm giác đó như thế nào, bây giờ cuối cùng cũng biết. Đó là cảm giác hi vọng con đường này càng xa càng tốt, để có thể tiếp tục nói cười, từ chuyện lúc nhỏ đến chuyện đại học, từ Mai Sơn nói đến Mai, rồi những chuyện cười của cặp song Mai này…
“Phước Sinh, vì sao em lại tên là Phước Sinh?”
Tôi cười kể lại chuyện ngày mẹ sinh tôi cũng nhận được quyết định chuyển sang biên chế, sau đó chuyển vào thành phố một nhà ba người được đoàn tụ....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ