Ring ring
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Khi Đinh Việt nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi tôi tại sao, tôi khéo léo với anh: “Lần trước cãi nhau với Hạ Trường Ninh em có đập quán của bạn hắn, họ bắt đền em nên lằng nhằng đến bây giờ”.
Ðinh Việt thở phào rồi ôm tôi vào lòng và cười: “Phải đền bao nhiều tiền mà buồn thế?”
Tôi lắc đầu không nói chỉ kéo áo anh: “Muộn rồi, về nhà đi, mẹ em đợi cửa”.
Đinh Việt bắt xe đưa tôi về nhà, anh vẫn tiễn tôi về tới đầu ngõ như mọi lần. Tôi đi được mấy bước lại quay đầu nói cho anh ấy biết chuyện: “Tiền cũng không nhiều lắm, bốn mươi triệu, em không nói với anh vì sợ anh sẽ đưa tiền cho em. Em có thể trả được”.
Anh cười thư thái: “Thế này đi, anh đưa tiền cho em trả bạn Hạ Trường Ninh trước, em nợ anh tiền vẫn tốt hơn là nợ người ta”.
Tôi không kìm được niềm vui trong lòng, Hạ Trường Ninh giúp tôi trả Bảy, muốn làm chủ nợ của tôi, giờ Đinh Việt cũng thế. Nhưng tôi đồng ý, tôi nhìn anh và nói: “Bình thường anh mời em ăn uống em đều không quan tâm, nhưng món tiền này em trả anh anh nhất định phải nhận”.
“Ok. Biết rồi. Em mau về nhà đi”. Ánh điện mờ mờ chiếu trên người anh, bóng anh rất dài. Anh mỉm cười nhìn tôi về nhà.
Tôi đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Ở chỗ Hạ Trường Ninh điện thoại không có sóng”.
“Anh biết, máy báo ngoài vùng phủ sóng suốt. Anh có giận em đâu, ngốc ạ!”
Tôi cười, đột nhiên kiễng hôn một cái lên mặt anh rồi cười ha ha chạy đi.
Ðinh Việt gọi tên tôi, tôi quay lại, anh lại vẫy tay bảo tôi đi tiếp.
Tôi ngập ngừng nhưng cũng không quay lại nữa mà rút điện thoại ra nhắn tin cho anh: “Mai là cuối tuần, tới gặp bố mẹ em?”
Sau khi nhắn tin xong bước chân tôi lại tăng tốc rẽ vào một góc nhỏ, nấp cạnh bồn hoa.
Tôi thấy Ðinh Việt xem điện thoại, thấy anh cầm điện thoại và đứng lại một lúc. Vẫn chưa thấy báo có tin nhắn, anh không đồng ý sao? Ðang nghĩ ngợi lung tung thì tin nhắn đến. Tôi mở ra đọc, anh nói: “Phước Sinh, anh có phải mua cái gì không? Có chuyện gì cần chú ý không? Anh hơi hồi hộp”.
Tôi bịt miệng cười, cố ý nhắn lại: “Em không biết”.
Nhìn thấy Ðinh Việt cầm điện thoại đập vào đầu, tôi toét cười mà không phát ra tiếng, trong đầu cứ nghĩ tới cảnh ngày mai Ðinh Việt tới nhà tôi, trong lòng sung sướng đi về nhà.
Bố mẹ tôi đang xem TV, thấy tôi về mẹ liền hỏi ngay: “Phước Sinh, sao gần đây tối nào con cũng ăn cơm ở ngoài thế? Con thực sự không đi cùng Hạ Trường Ninh đấy chứ?”
Tôi không nhịn được cười liền lớn tiếng tuyên bố: “Con có bạn trai rồi”.
Mẹ tôi không thay đổi sắc mặt, bà nhìn tôi một cái rồi nói: “Con và Hạ Trường Ninh hẹn hò với nhau có gì mà giấu bố mẹ chứ!”
Sao lại là hắn chứ? Từ ngày mai trong nhà tôi tuyệt đối không được xuất hiện cái tên của tên lưu manh này nữa!
Tôi cười hì hì rồi ngồi xuống cạnh mẹ tôi, cầm một miếng táo trên bàn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói với mẹ: “Không phải Hạ Trường Ninh đâu, anh ấy tên là Đinh Việt”.
Bố mẹ đồng loạt quay sang nhìn tôi, sắc mặt bắt đầu nghiêm lại. Động tác gặm táo của tôi cũng chậm lại dần dần, căng thẳng mở miệng ra đáp: “Là Mai giới thiệu cho con, anh ấy là bạn thân của Mai Sơn, làm việc ở phòng ngoại thương, năm nay 28 tuổi, ngoại hình cũng được”.
“Nhà nó ở đâu?”
Bố mẹ tôi bắt đầu công việc điều tra cụ thể. Tôi có chút không ứng phó được. Tôi rất ít khi hói Ðinh Việt về tình hình gia đình anh. Tôi chỉ biết anh không phải người bản địa, là người Lương Hà, Vân Nam, bố mẹ anh làm gì anh không chủ động nói thì tôi cũng ngại hỏi. Bố mẹ tôi hỏi thêm vài câu nữa tôi liền đẩy hết sang người Đinh Việt.
“Con nghĩ để bố mẹ gặp anh ấy rồi hỏi trực tiếp thì hơn. Anh ấy rất tốt với con”.
Bố mẹ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy ngày mai gặp mặt cũng tốt.
Về phòng, tôi lo lắng nhắn tin cho Ðinh Việt: “Bố mẹ em hỏi như điều tra hộ, ngày mai anh trả lời cẩn thận đấy!”
“Ok, sẽ chuẩn bị tốt câu trả lời. Còn gì nữa không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra: “Bố em không thích uống rượu mà thích uống trà”.
Một lát sau tôi lại nhớ ra điểm nữa: “Mẹ em thích những người thật thà một chút”.
Vài phút sau tôi lại nhắn tin tiếp cho anh ấy: “Anh mua bó hoa với giỏ hoa quả là được rồi”.
Đinh Việt đành gọi điện tới và nói: “Phước Sinh, em nghĩ xem còn gì nữa không anh sẽ nhớ kĩ”.
Tôi hạ giọng nói: “Nói chung anh tùy cơ ứng biến nhé, bố mẹ chắc sẽ thích anh đó”.
“Anh cũng thế”.
“Gì cơ?”
Đinh Việt dịu dàng nói lại lần nữa: “Anh cũng thích em, Phước Sinh”.
Tôi chui vào trong chăn, nhắm mắt lại. Giọng nói của Ðinh Việt không ngừng vang lên trong đầu tôi. Tôi bỗng nhớ tới những lời Hạ Trường Ninh đã nói, sao người với người lại khác nhau đến thế chứ”?
Sáng hôm sau Ðinh Việt tới như đã hẹn.
Anh mặc một chiếc áo lông dày màu xanh xám, quàng một chiếc khăn màu vàng nhạt, tinh thần rất phấn khởi. Khi bố tôi ra mở cửa, anh lộ ra nụ cười rạng ngời, đồng thời đưa hộp quà cho bố tôi: “Cháu chào bác, cháu là Đinh Việt”.
Bố tôi bị nụ cười của anh hút hồn nên nhiệt tình mới anh vào nhà rồi gọi tôi: “Phước Sinh, pha trà”.
Tôi liếc Ðinh Việt đặt trà lên bàn rồi đi vào bếp giúp mẹ.
Mẹ tôi cười và mời anh ngồi, khi vào bếp thấy mẹ cười tít rồi khẽ thì thầm vào tai tôi: “Nhìn khá đấy!”
Tôi cười trộm.
Ðinh Việt và bố tôi ngồi nói chuyện ở phòng khách, tôi căng tai ra nghe những tiếng cười không ngớt. Giờ phút này tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ngôi chưa được bao lâu thì mẹ đã bày thức ăn ra bàn.
Đinh Việt xắn tay áo len giúp mẹ. Anh thật giống một thành viên trong gia đình tôi.
Bữa cơm rất vui vẻ đầm ấm.
Đưa Ðinh Việt về, tôi vội nghe ý kiến của bố mẹ. Gương mặt mẹ lại tỏ ra khó xử: “Phước Sinh, Ðinh Việt tốt thì có tốt, nhưng Hạ Trường Ninh thì xử lí ra sao?”
“Mẹ, con với Hạ Trường Ninh chưa bao giờ có gì cả thì xử lí cái gì chứ?” Tôi thực sự không vui. Lúc này lại nhắc đến cái tên lưu manh ấy làm gì.
“Phước Sinh, con đừng trách bố mẹ cổ hủ, bố mẹ nghe người ta nói, con và Hạ Trường Ninh…”
Tôi đứng phắt dậy, cảm thấy vô cùng tủi thân: “Bố mẹ không tin con? Lẽ nào con là loại người vừa hẹn hò với Hạ Trường Ninh vừa yêu Đinh Việt sao?”
“Ôi, bố mẹ không có ý đó. Ý bố mẹ là, nếu con và Ðinh Việt xác định rồi thì nhất định không được gây sự với Hạ Trường Ninh nữa”.
Ai muốn gây sự với cái tên lưu manh ấy chứ? Tôi bực.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi thở hổn hển ra mở cửa, vừa mở hé ra đã vô thức muốn đóng sầm lại.
“Á”. Một chân Hạ Trường Ninh lách vào khe cửa, miệng còn kêu đau.
“Ai thế?” Bố mẹ tôi hỏi vọng ra.
Tôi chỉ còn cách mở cửa, Hạ Trường Ninh ăn mặc chỉnh tề tay xách hộp quà, lướt qua người tôi không khách khí gì rồi cười cười chào hỏi: “Thầy Ninh, thầy quên rồi ạ? Em là học sinh của thầy”.
Tôi ngất! Cái tên này mặt dày quá thể, lại tìm ra cái cớ này nữa. Hắn mười ba tuổi đi lính còn chưa học cấp hai thế mà dám nói là học sinh của bố tôi.
Bố tôi cũng không rõ nên nghi ngờ hỏi lại: “Cậu là?”
“Không phải thầy dạy lớp MBA ở viện Thành Giáo sao? Em học lớp của thầy, em là học viên năm nay mới vào học tiến tu”. Hạ Trường Ninh đã đường đường chính chính vào nhà, đặt quà lên bàn rồi vui vẻ nói: “Em mới được biết thầy là bố Phước Sinh nên nhân dịp cuối tuần đến thăm”.
Nghe nói tôi biết hắn nên bố mẹ cùng nhìn về phía tôi. Tôi hít sâu một hơi rồi nói cộc lốc: “Hắn là Hạ Trường Ninh”.
Bố mẹ tôi ngạc nhiên rồi vội vàng mời hắn ngồi. Tôi sầm mặt rót trà cho hắn và bị mẹ trừng mắt nhìn. Mẹ tôi lại cười hiền nói chuyện với Hạ Trường Ninh.
Lúc này dì tôi cũng tới, thấy Hạ Trường Ninh thì lập tức tỏ ra vô cùng thân mật. Bỗng chốc không khí trong nhà còn náo nhiệt, vui vẻ hơn cả lúc Ðinh Việt tới.
Hạ Trường Ninh là người rất giỏi ăn nói, từ việc nịnh bố tôi cho tới việc thổ lộ tâm sự muốn học lên của mình, thêm dì tôi ngồi bên phụ họa nữa, ngoài tôi ra, trên gương mặt của mọi người đều lấp lánh nụ cười.
Tôi định về phòng nhưng đã bị ánh mắt của mẹ giữ lại.
Vô tình tôi bắt gặp ánh mắt của Hạ Trường Ninh, trong đó là sự đắc ý khiến tôi chỉ muốn tát cho hắn một cái.
Xong rồi, cũng đợi được đến lúc Hạ Trường Ninh cáo từ ra về, tôi còn chưa nói gì thì bố mẹ tôi đã rầu rĩ: “Thực ra thằng Hạ cũng được. Mặc dù không đẹp trai như Ðinh Việt nhưng lại lanh lợi hơn. Phước Sinh này, con đã có ý chọn Ðinh Việt, hình như thằng Hạ không biết đúng không? Chuyện này phải làm thế nào?”
Tôi nên nói gì bây giờ? Tôi chỉ còn cách kiên quyết nói thế này: “Con thích Ðinh Việt, Hạ Trường Ninh theo đuổi con là việc của hắn”.
Nghĩ một hồi lâu, bố mẹ tôi thống nhất ý kiến: “Thực ra bây giờ cũng không phải như trước kia nữa, không phải hẹn hò với một người là phải từ đầu đến cuối với họ. Con cứ tiếp xúc với cả hai, sau đó so sánh lựa chọn. Chỉ cần chưa kết hôn thì tiếp xúc với con trai nhiều một chút cũng chẳng phải việc xấu”....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt