Trời đất ơi! Không phải bố mẹ tôi bị Hạ Trường Ninh tẩy não rồi đấy chứ? Sao lại đi cổ vũ tôi bắt cá hai tay!
“Thằng Hạ cũng được lắm! Mặc dù mười ba tuổi đã đi lính, không có học vấn gì, nhưng bây giờ tự mình mở công ty, còn đi học MBA nữa, có lòng cầu tiến!”
“Ðúng thế, Đinh Việt cũng rất tốt, đẹp trai, lễ phép, công việc cũng ổn định”.
Tôi hậm hực ngồi xuống, tâm trạng vui vẻ cả ngày bị sự xuất hiện ngoài ý muốn của tên Hạ Trường Ninh phá hoại hoàn toàn. Nhìn thấy hộp quà mà hai người mang tới, tôi nhớ ra mình đã nhắc nhở Ðinh Việt là bố tôi thích uống trà, thể là buột miệng nói ra một câu: “Tặng quà cũng có thể đoán ra nhân cách của một người, xem đồ họ mang tới là có thể so sánh được”.
Bố mẹ tôi cũng tò mò xem hai người tặng gì, mở hộp quà ra xem, Đinh Việt tặng là trà Mao Phong loại ngon. Món quà không quê, bố tôi nhìn thấy trà thì vui lắm.
Tiếp tục xem đồ của Hạ Trường Ninh mang tới. Lạ thật, hắn cũng tặng trà Mao Phong loại ngon, giống hệt. Ðiều thần kì là, Ðinh Việt cẩn thận gói hộp quà bằng giấy màu. Hạ Trường Ninh cũng thế.
“Ôi, tại sao hai đứa nó lại giống nhau thế? Phước Sinh, có phải đều làm theo lời con không?” Mẹ hỏi tôi.
Làm sao tôi có thể làm thế được chứ? Tôi chỉ bảo mỗi Đinh Việt, còn nhắc nhở anh ấy gói hộp trà lại, bố tôi nhìn thấy sẽ cảm thấy anh ấy là người tinh tế.
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng vừa lạnh toát, vừa sợ hãi. Hạ Trường Ninh làm thế này có phải muốn nói cho tôi biết, nhất cử nhất động của Đinh Việt hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay?
Về phòng đóng cửa lại, tôi gọi điện ngay cho Hạ Trường Ninh: “Anh có ý gì hả?”
“Phước Sinh, em đừng giận. Anh biết em không thích anh. Em nghe anh nói đã, sắp đến kì nghỉ đông rồi, chỉ cần em hứa với anh kì nghỉ đông này em không đi lại với Ðinh Việt, thì qua kì nghỉ anh sẽ không đến tìm em nữa, được không?”
“Tại sao? Anh định nhân cơ hội đó mà chen vào để mọi người biết tôi và anh hẹn hò, để Đinh Việt hiểu nhầm, để anh ấy thấy khó mà lui chắc?”
“Bây giờ anh muốn thì cũng làm được. Đinh Việt chẳng qua chỉ là người ngoại tỉnh, tốt nghiệp đại học xong thì làm việc ở đây, hắn có thể đấu lại anh sao? Anh chỉ cần điều đó thôi, em chỉ cần nói em có đồng ý hay không”.
“Anh đang đe dọa tôi đấy à?”
“Tùy em nghĩ thế nào cũng được”.
Tôi hít một hơi dài, nói với hắn: “Hạ Trường Ninh, tôi không sợ anh. Gia đình tôi là gia đình bình thường nhưng vẫn có danh dự. Ðinh Việt thích tôi, tôi cũng thích anh ấy, chúng tôi không sợ anh, mặc kệ anh thích gây chuyện gì cũng được”.
Tôi cúp máy, vô cùng bực tức.
Nhớ ra vẫn chưa báo cáo tình hình cho Ðinh Việt biết, không rõ anh có đợi không nữa. Tôi nhắn tin cho anh: “Qua được một cửa”.
“Ha ha, Phước Sinh, tuần sau em nghỉ đông rồi, về Vân Nam với anh mấy ngày không?”
Đúng lúc có thể thoát khỏi tay Hạ Trường Ninh, tôi vui vẻ đồng ý ngay.
Quyết đấu
“Ðinh Việt và Hạ Trường Ninh đang quyết đấu!”
“Thế à?” Mai đang ngồi trên ghế lập tức bật dậy, nâng mặt tôi lên nhìn một hồi rồi nói: “Phước Sinh, tớ biết, bạn không cần quá đau lòng đâu, dù sao bạn cũng không xinh bằng Ngũ Nguyệt Vi”.
Cái gì thế? Nói thế là sao? Tôi trợn mắt, hất tay nó ra rồi nằm bò ra bàn: “Tớ không xinh đẹp bằng Ngũ Nguyệt Vi thì sao chứ? Ðinh Việt và Hạ Trường Ninh quyết đấu vì tớ cơ mà!” Tôi ngẩng cao đầu cười lớn.
Mai hắng giọng rồi nói: “Thục nữ không được vui quá mà quên hình tượng”. Rồi nó cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Hai chúng tôi cười chán chê rồi Mai mới nói: “Sao bạn chẳng lo lắng gì thế hả? Hạ Trường Ninh đi bộ đội tám năm, Đinh Việt sao có thể là đối thủ của hắn được? Đến lúc đó bạn đừng có mà xót”.
Xót á? Tôi tức còn chưa xong.
Trước đây nghe nói hai người phụ nữ cãi nhau rồi đánh nhau vì một người đàn ông, tôi chỉ cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì. Bây giờ Ðinh Việt và Hạ Trường Ninh đánh nhau tôi cũng vẫn cảm thấy chẳng ra sao cả.
Ðinh Việt nói: “Việc nàv dù sao cũng cần phải giải quyết. Phước Sinh, em tránh sang một bên”
Hạ Trường Ninh nói: “Có bản lĩnh thì cứ đánh thắng tôi, tôi nói là giữ lời, sẽ không đến tìm Phước Sinh nữa”.
Hai người giống như hai con sư tử vờn nhau, nhưng tôi không muốn làm con sư tử cái. Tôi nhìn Đinh Việt và hỏi: “Nếu anh đánh thua thì có phải sẽ đồng ý để tên lưu manh này tới tìm em?”
Đinh Việt dịu dàng cười: “Anh không đánh với hắn, hắn cũng sẽ tới tìm em. Ðánh thắng thì Hạ tiên sinh sẽ giữ lời, chúng ta không bị thiệt đâu”.
Nhưng với tính cách của tôi thì tôi hoàn toàn không để ý tới loại người này làm gì. Hạ Trường Ninh đã nói sẽ không tới tìm tôi bao nhiều lần rồi? Tôi nghĩ Ðinh Việt là lợn mới tin lời hắn. Ðang định bảo Ðinh Việt đi thì tôi thấy ánh mắt Ðinh Việt nhìn hắn với vẻ khinh thường, ánh mắt sắc lạnh.
Tên lưu manh kia thì vẫn ngồi nhàn nhã, môi trề ra khiêu khích.
“Mai, có biết hai người đó giống cái gì không? Giống như hai con sói mắt xanh lè. Ha ha”.
Mai tò mò hỏi tiếp: “Bạn cứ thế mà đi à?”
“Tớ không đi thì ở lại thổi còi, hô chuẩn bị, sẵn sàng chắc?” Tôi bực tức nói.
Hôm nay đáng ra là một bữa cơm thân mật rồi dùng trà thì Hạ Trường Ninh cười ha ha bước tới đưa chiến thư. Ðiều khiến tôi tức nhất đó là Đinh Việt lại chấp nhận, xem ra anh ấy còn rất vừa ý với cách này.
“Sói nhiều mà thịt ít, thực ra Ngũ Nguyệt Vi tốt thế cơ mà, sao lại để ý tới miếng xương sườn như bạn nhỉ?” Mai thở dài rồi nghi ngờ hỏi: “Bạn thực sự không sợ Đinh Việt bị thương à?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi Mai: “Bạn tiếp xúc với Ðinh Việt lâu chưa? Bạn hiểu anh ấy không? Sao hôm nay tớ có cảm giác anh ấy rất xa lạ”.
“Cái gì xa lạ? Anh ấy dám đánh với Hạ Trường Ninh vì bạn, thực sự quá tốt còn gì. Đàn ông cần phải nang tàng mới tốt”.
Tôi lắc đầu! Ánh mắt của Đinh Việt nhìn không giống ánh mắt của người tốt. Khi gặp loại người ăn cả trắng lẫn như Hạ Trường Ninh, một người bình thường nếu không lùi bước thì sẽ báo cảnh sát, nhưng Ðinh Việt lại không hề sợ Hạ Trường Ninh.
“Ài, Phước Sinh, lẽ nào bạn thích loại người hèn nhát?” Mai không hiểu ý của tôi lắm thì phải.
Tôi nghĩ một hồi lâu mới tìm ra từ ngữ thích hợp để nói cho cô ấy biết: “Một người đối mặt với Hạ Trường Ninh vẫn bình tĩnh như vậy tại sao lại để ý tới tớ? Tớ rất bình thường, cho dù là người tốt đi nữa thì trên thể giới này cũng thiếu gì người tốt!”
“Ha ha, Phước Sinh, bạn lại mất tự tin rồi. Người tốt thì nhiều, nhưng Ðinh Việt lại bị người xinh đẹp mà vô tình như Ngũ Nguyệt Vi đá, không chừng anh ấy lại muốn sống cuộc sống bình thường cũng nên. Huống hồ, nhìn bạn đúng là một có gái ngoan ngoãn, thuần khiết mà”.
“Không phải đâu Mai. Người bình thường sao dám đánh với Hạ Trường Ninh?”
Mai nghĩ rồi nói: “Ðể tớ hỏi Mai Sơn xem Đinh Việt có học Taekwondo gì đó không. Nói không chừng anh ta là cao thủ cũng nên, vì thế mới không sợ Hạ Trường Ninh chứ!”
“Liên quan gì tới Taekwondo?”
Mai ngạc nhiên nhìn tôi: “Không phải hai người đó cần quyết đấu sao?”
“…Bọn họ chơi mạt chược”.
“…”
“Ha ha!”
Tôi và Mai cùng cười phá lên, nó thì cười ngặt nghẽo, bò cả ra bàn mà cười: “Phước Sinh, bạn toàn gặp loại người kiểu gì ấy nhỉ!”
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn nó: “Ðinh Việt là do bạn giới thiệu cho tớ đấy!”
Mai thở phảo rồi tò mò hỏi tôi: “Hai người đó đánh mạt chược xem ai thắng nhiều hơn à?”
Tôi gật đầu: “Ờ!”
“Đi xem đi!”
“Không đi”.
“Sao không? Vui thế cơ mà”.
“Ừ, vui, vui lắm!” Tôi không biết nói gì hơn.
Hạ Trường Ninh và Ðinh Việt chơi mạt chược để quyết định thắng thua. Mạt chược cần bốn người chơi, nên đã tìm hai người trong ban quản lí hiệp hội mạt chược thành phố tới, để công bằng còn bao luôn cả quán trà Sương Đọng. Đám bạn mèo mả gà đồng của Hạ Trường Ninh còn giăng biểu ngữ “Cuộc thi đấu tranh bá mạt chược” ở quán làm cho bao người người tò mò vây xem.
Tôi vội vã rời khỏi đó, đi ra tới cửa quay lại nhìn, hai người đó còn cười với tôi nữa. Mai kiễng chân lên nhìn vào trong, tôi co vào một góc, chốc chốc lại kéo áo bảo nó đi. Việc này mà đồn ra ngoài thì tôi làm gì còn mặt mũi mà sống ở thành phố này nữa chứ.
Cũng không hiểu hai người đó giao ước thế nào, hình như lấy mốc thời gian là bốn tiếng. Tôi và Mai tới một lúc mà nghe thấy bên trong vọng ra tiếng vỗ tay, tiếng cười nói. Đám đông bắt đầu đi ra ngoài.
Tôi vội vàng kéo tay Mai chạy ra khỏi quán trà và chạy sang bên kia đường. Chỉ thấy Hạ Trường Ninh và Đinh Việt đứng ngoài cửa tiễn hai vị quản lí, cả hai không ai để ý tới ai.
Tôi gọi điện ngay cho Ðinh Việt: “Xong rồi à? Em đang ở một quán nhỏ bên đường đối diện”
Đinh Việt quay sang nói gi đó với Hạ Trường Ninh rồi rảo bước nhanh về phía tôi. Mai hào hứng nhìn anh và hỏi: “Ai thắng thế?”
Đinh Việt đau khổ cười: “Hai vị quản lí”. Tôi và Mai bật cười ngay tại trận. Chắc là Hạ Trường Ninh cũng nhìn thấy chúng tôi nên hắn cũng cười cười rồi vẫy tay tạm biệt....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ