XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Tôi bị lây cảm xúc của anh đối với rừng mưa nhiệt đới Lương Hà, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Ðêm xuống, những chiếc đèn lồng năm màu kéo dài suốt con phố nhỏ. Chúng tôi ngồi bên ngoài quán bar đón gió đêm lạnh, nghe tiếng nhạc phiêu đãng trong không trung, trong lòng vô cùng bình yên.
Đinh Việt nhìn tôi, gương mặt đẹp trai của anh càng lộ rõ vẻ trìu mến dưới ánh dèn, đôi mắt anh như ly rượu trong tay tôi, có thể làm người ta say đắm.
“Phước Sinh, em không tin anh thích em sao?”
Tôi cười, không biết nên trả lời anh như thế nào.
“Em có thích nơi này không?”
“Thích!”
Ðinh Việt Cười ha ha và nói: “Nếu chúng ta mở một cửa hàng nhỏ ở đây, nhỏ như quán rượu Anh Đào kia thôi, sống cả đời ở đây cũng được lắm”.
Đúng thế, được lắm chứ!
“Mỗi người tới Lệ Giang cũng đều nghĩ như thế, nhưng cuối cùng vẫn rời đi. Ở đây lâu quá sẽ nhớ sự phồn hoa và tấp nập của những đô thị sầm uất”. Đinh Việt thở dài.
“Ðinh Việt, anh có ước mơ gì không? Ví dụ như sau này sống cuộc sống thế nào, hoặc muốn làm gì đó chẳng hạn”.
Ðinh Việt nói với tôi, ước mơ của anh là làm một người tự do thoải mái.
“Thế nhưng anh không có khả năng kinh tế để làm thế, bình thường người dân nào cũng phải lo toan chuyện cơm áo gạo tiền”.
Tôi thấy anh nói rất đúng, nếu không vì cơm áo gạo tiền tôi sẽ có thể cứ ở nhà đọc tiểu thuyết , chơi đùa với bạn bè đến hết cuộc đời này.
“Anh muốn ra nước ngoài, tới một thành phố sạch sẽ, có thể một tháng không cần đánh giày”.
“Ha ha”. Tôi bị anh chọc cho bật cười. Tôi nói với anh tôi không muốn đi nước ngoài, nếu như cả đời không được ăn cơm nữa mà phải ăn bánh mì thì tôi phát điên lên mất.
Đinh Việt cười nhạo việc không muốn ra nước ngoài chỉ vì tham ăn của tôi. Anh hỏi tôi: “Phước Sinh, em từng có ước mơ gì không?”
“Không có”.
Tỏi không có lý tưởng, cũng không có chí hướng to lớn gì, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, có chút tiền, không phải ngày đêm lo nghĩ kiếm tiền là được rồi. Ăn ngon mặc đẹp, chỉ thế mà thôi.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi: “Em không có mong muốn gì đặc biệt sao?”
Tôi nghĩ một hồi lâu, mong muốn đặc biệt à, dường như chỉ có trong tiểu thuyết . Chẳng hạn như cầm súng săn cưỡi trên lưng một con ngựa giống như Đá Quý đi săn cáo trong những ngày cuối thu. Chẳng hạn chư mùa đông được ngâm mình dưới suối nước nóng, nằm dài trên thảm trắng ở biệt thự bên hồ, sưởi ấm bằng gỗ thông và đọc tiểu thuyết . Lại chẳng hạn như mỗi bữa đều có thể thưởng thức hơn một trăm món ngon đủ hương vị giống Từ Hy thái hậu.
Ánh mắt tôi càng lúc càng trở nên mơ màng. Đinh Việt dịu dàng nhìn tôi, anh mắt khuyến khích tôi kể về ước mơ của mình.
“Đinh Việt, lưỡi vẹt xào và lưỡi vịt muối ăn có mùi vị giống nhau không?” Sau khi hàng loạt ước mơ hiện lên trong đầu, tôi mới mở miệng hỏi.
Ánh mát dịu dàng của Ðinh Việt dần dần trở nên tỉnh táo. Anh kéo đầu tôi lại rồi nhịn cười nói: “Thế lưỡi em với lưỡi vẹt có mùi vị giống nhau không?”
Gương mặt tôi nóng bừng, tôi đẩy anh ra rồi cúi đầu: “Ở đây nhiều người lắm”.
Anh buồn bã buông một câu cực kì phá hỏng bầu không khí: “Em và Nguyệt Nhi thực sự khác nhau”.
Lời đã nói ra chẳng thể nào thu lại được. Anh ngây người, tôi cũng ngây người.
Ánh mắt tôi nhìn về đám người đang vui vẻ, cười đùa sau lưng anh ấy, đây là Lệ Giang, đúng thế. Ở đây cho dù có hôn nhau trước mặt mọi người thì cũng chẳng có ai để ý, càng chẳng có ai cảm thấy nó có ảnh hưởng tới thuần phong mỹ tục.
Ngũ Nguyệt Vi giống như loại gạo cay đặc sản của Vân Nam, cô ta có thể làm người khác rực cháy.
“Phước Sinh”. Đinh Việt gọi tôi, dường như muốn xin lỗi nhưng rồi lại không nói gì.
Tôi uống một ngụm bia rồi nói với anh: “Không sao, em biết, Ngũ Nguyệt Vi có thể làm đàn ông phát điên”.
Ðinh Việt nhìn tôi đầy cảm kích, ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng nói: ”Xin lỗi Phước Sinh. Không phải anh so sánh, anh cảm thấy chúng ta không cần phải cố kị gì cả. Anh muốn em nhiệt tình hơn”.
Tôi nhắm mắt lại. Tôi nhiệt tình? Tại sao tôi không nhiệt tình?
“Ơ! Phước Sinh?”
Tôi mở mắt ra thấy Ðinh Việt đang nhíu mày, trong đôi mắt ấy như có ngọn lửa đang bùng cháy. Tôi cũng không muốn đúng lúc lãng mạn, đúng lúc đang chưa trị bầu không khí này lại nghe thấy tiếng Hạ Trường Ninh.
Đinh Việt muốn chia tay
Trong lòng tôi tràn ngập câu hỏi, tại sao Hạ Trường Ninh lại xuất hiện ở Lệ Giang? Nếu như nói là ngẫu nhiên thì đánh chết tôi cũng không tin. Hắn vốn hẹn tôi ngày mai đi xem Đá Quý cơ mà. Cho dù hắn muốn đuổi theo đi nữa thì cũng phải đến ngày mai thấy tôi không tới điểm hẹn, lúc đó hắn đi tra danh sách các chuyến bay mới biết được chứ.
Đinh Việt lạnh lùng liếc nhìn tôi. Tôi vội vàng giải thích: “Em không hề nói gì, thật mà”.
Anh khẽ cười: “Anh biết, anh không có ý đó. Anh đang nghĩ, Phước Sinh, em và Hạ Trường Ninh rốt cuộc có quan hệ thế nào mà lại khiến hắn quấn lấy em không rời thế?”
Tôi sững người.
Tôi có thể hiểu được nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân.
Hạ Trường Ninh rảo bước về phía chúng tôi, tươi cười rạng rỡ. Đến gần hắn nói: “Hai người cũng ở Lệ Giang à, trùng hợp quá! Giới thiệu với hai người, đây là bạn tôi, Hạ Đạt”.
Bây giờ tôi mới để ý đến cô gái đi sau hắn. Một cô gái có mái tóc đen dài, mặt mũi thanh tú, thân hình cân đối, mặc áo lông quần jean, giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Đi tới bên người Hạ Trường Ninh, cô gái đưa tay khoác tay hắn.
Tôi lập tức yên lòng. Không phải vì tôi, không phải vì tôi, tốt quá! Tôi không cầm lòng được nở nụ cười, rồi thoải mải chào hỏi họ: “Đúng thế, hai người cũng tới Lệ Giang chơi à?”
Dường như Ðinh Việt cũng hiểu ra điều này nên anh nói rất lịch sự: “Ở đây buổi tôi khó tìm chỗ đẹp lắm, có muốn cùng ngồi xuống đây không?” Hạ Trường Ninh nhìn quanh rồi khẽ hỏi Hạ Đạt. Có vẻ Hạ Đạt còn muốn đi dạo nữa nên lắc đầu. Hạ Trường Ninh cười: “Bây giờ còn sớm, tôi và Hạ Đạt đi dạo một lát đã, nếu lúc quay lại hai người còn ngồi đây thì chúng ta cùng uống mấy chén nhé!”
Cực kì bình thường!
Sau khi hắn và Hạ Đạt rời khỏi, tôi và Ðinh Việt dường như đã quên mất khoảng cách và sự khó xử ban nãy vì sự xuất hiện của hắn nên lại bắt đầu cười đùa vui vẻ.
Ðinh Việt kế cho tôi nghe về ngọc, anh nói các loại ngọc vốn đều là đá rất bình thường, những viên đá có màu sắc và độ trong suốt phải trải qua nhiều lần gia công mới trở thành những viên ngọc sáng lấp lánh được bày bán trong các cửa hàng.
Lương Hà cách Ðằng Xung rất gần, Đằng Xung và Myanmar đều nằm trên một mạch khoáng nên gia đình Ðinh Việt cũng làm những công việc liên quan tới đá và ngọc như rất nhiều gia đình khác. Bố anh là một thợ làm ngọc có tay nghề rất giỏi.
Anh rất tình cảm khi kể cho tôi nghe chuyện ngày nhỏ nhìn thấy bố mình mài khắc ngọc thế nào. Anh nói ước mơ lớn nhất ngày bé đó là thỉnh thoảng tới xung quanh vỉa khoáng và nhặt được một khối ngọc đẹp tuyệt thế, sau đó cả gia đình sẽ chuyển tới thành phố lớn, không cần phải sống cuộc sống giản đơn trong căn nhà cũ nát đó nữa.
Cũng do sự phát triển kinh tế biên giới nên Đinh Việt đã học ngành thương mại quốc tế. Anh nói: “Phước Sinh này, trước đây anh đã từng nghĩ sau khi học xong sẽ về quê làm một thương nhân. Sau đó mới thấy không hề dễ dàng, thêm nữa bố mẹ anh tư tưởng bảo thủ, họ muốn anh có một công việc ổn định, có thể diện, vì vậy anh cũng theo xu thế chung, không mạo hiếm nữa. Nếu mạo hiểm từ bỏ công việc thì không biết có thể làm nên một sự nghiệp của riêng mình không”.
Đương nhiên là tôi hiểu. Chẳng phải rất nhiều người cũng thế này sao? Khi đi học có rất nhiều ước mơ, sau này sẽ làm gì, đợi đến cuối cùng khi đã có công việc ổn định lại do dự, cuối cùng lựa chọn sự ổn định.
“Như thế này cũng chẳng có gì không tốt, không phải ai làm kinh doanh cũng thành công, cũng không phải tất cả những người làm kinh doanh đều thành triệu phú, tiểu thương nhiều lắm”.
Đinh Việt lắc đầu nói; “Em không hiểu đâu, em chưa trải qua cuộc sống của người có tiền. Không phải có tiền là ghê gớm lắm mà anh cảm thấy là chỉ cần cố gắng thì cũng sẽ được sống trong môi trường như thế mà thôi. Giống như cuộc sống bình thường vô lo vô nghĩ bây giờ nhìn cũng có thể biết được về già thế nào, anh cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh còn trẻ, anh đã biết cuộc sống ổn định bây giờ như thế nào, cho nên anh muốn thử sống cuộc sống khác, nếu không được anh lại tiếp tục sống cuộc sống phẳng lặng này”.
Tôi vẫn gật đầu đồng ý: “Ðúng thế, có thể cố gắng thử xem, ít nhất cuối cùng cũng vẫn có thể sống như hiện tại, vậy tại sao lại không thử cơ chứ? Rất tốt mà”.
Đinh Việt cười nói: “Phước Sinh, sao kiểu gì em cũng thấy tốt thế?”
Tôi có chút mơ hồ, bản thân mình cảm thấy cả hai cách sống đều được, đều có lý cả.
“Em thấy đấy, đi siêu thị mua quần áo, Nguyệt Nhi có thể mua liền mấy bộ, còn em mua một cái đã thấy xót, mua rồi còn không dám mặc. Chỉ là mấy bộ quần áo mà thôi, vậy mà cô ta có thể tùy ý chà đạp lòng tự trọng của người khác”....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Valentine có ba mảnh ghép
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt